Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 20


trước sau


Sau khi thẳng thắn thân phận với nhau, thái độ của Chương Tụ đối với Lâm Trạch thay đổi rõ rệt.

Bản thân Chương Tụ cũng không phải là người mềm yếu, biểu hiện bên ngoài của cậu đối với người khác chỉ là che giấu chính mình, càng nhu nhược người khác càng xem nhẹ cậu, do đó tránh được thương tổn.

Còn có nguyên thân lúc thành thân đem oán khí xả lên người Chương tụ, đánh chửi không ngừng.

Đối mặt với Lâm Trạch, Chương Tụ không sợ mới là lạ.

Cho nên trước khi biết thân phận của Lâm Trạch, Chương Tụ ở trước mặt hắn thường bị động, quả thực hận không thể tàng hình trước mặt hắn.

Hiện tại biết hắn không phải là nguyên thân, Chương Tụ liền thả lỏng thở một hơi.

Đối với hai lựa chọn kết giao hoặc hòa li với Lâm Trạch cậu thập phần nguyện ý, muốn Lâm Trạch đối xử thật tốt với cậu, cậu nguyện ý làm phu lang của Lâm Trạch.

Tình cảm gì đó cậu không biết, cậu không gặp được người mình thích, tìm được nam nhân tốt với mình, đây không phải là mong muốn lớn nhất của cô nương và ca nhi sao.

Cậu muốn một cuộc sống tương kính như tân*, sống cả đời với tướng công, mặc kệ Lâm Trạch có lai lịch gì, cậu nguyện ý.

Tương kính như tân*: Tôn trọng như thuở đầu
Nếu ở chung không được, hòa li cũng tốt.

Thoát khỏi Chương gia và Lâm gia, cậu cùng nương hai người sống chung với nhau là được.

Chương Tụ chưa từng nghĩ tới việc tố giác Lâm Trạch bị lệ quỷ bám vào người.

Cậu không phải là đồ ngốc, tố giác Lâm Trạch cậu có chỗ gì tốt? Làm Lâm Tam Quý tìm hòa thượng tới trừ tà, hay đem Lâm Trạch đi thiêu chết, sau đó bị Chương gia tìm cớ mang về lại tùy tiện gả một lần nữa?
So với Lâm Trạch, cậu càng hy vọng bí mật này vĩnh viễn không có người thứ ba biết.

Nhưng khi biết thân phận Lâm Trạch, nói không sợ khẳng định là không có khả năng.

Mượn xác hoàn hồn, loại chuyện này không trực tiếp làm Chương Tụ dọa nhảy dựng lên là may mắn lắm, tính ra cậu có tâm lý rất mạnh.

Cho nên phản ứng xong, Chương Tụ liền đeo bùa hộ mệnh do nương của cậu xin ở trong miếu, trước mắt là trừ tà phòng thân......!
Lâm Trạch đem bạc trong nhà, khế ước và khế nhà giao cho cậu bảo quản, cậu cũng không có khách khí, ngoan ngoãn cẩn thận nhận lấy, tránh cho việc Lâm Trạch cũng có chủ ý bán cậu.


Hành động này làm Lâm Trạch nhìn đến chua xót, hắn đối với phu lang là chân thành thản nhiên, phu lang đối với hắn như sài lang hổ báo!
Ánh mắt lên án bất bình làm Chương Tụ có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình có chút tiểu nhân, bất quá cậu cũng bị dọa sợ, sống trong hoàn cảnh không tốt từ nhỏ đến lớn làm cậu không thể không suy xét nhiều điều.

"Chờ ta hiểu biết huynh nhiều hơn, chúng ta lại sống với nhau......"
Chương Tụ ngẫm lại, gương mặt đỏ lên giải thích với hắn.

Lâm Trạch nhân cơ hội chiếm lợi: "Ta có thành ý như vậy, ta không sợ em lấy bạc trong nhà và khế ước rời đi, buổi tối em cũng không thể phân giường ngủ với ta."
Biết hắn không phải Lâm Trạch lúc trước, Chương Tụ không sợ hắn như vậy, lập tức yêu cầu phân giường ngủ, không lương tâm!
Chương Tụ nhìn hắn hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu, "Kia, kia tạm thời không thể làm chuyện kia......"
"Ta ôm em hôn em không thể cự tuyệt, đây là bồi dưỡng tình cảm, không thể thương lượng!"
Lâm Trạch oán hận cắn răng, có một chút không thích cổ đại bảo thủ này, được xem chứ không ăn được phu lang, bi kịch.

Này rõ ràng là lưu manh, Chương Tụ cũng xấu hổ và giận dữ, nhưng lại không thể nói thắng hắn được.

"Kia, chỉ có thể hôn mặt......"
"Được!"
Lâm Trạch sảng khoái gật đầu, lập tức hôn lên mặt cậu.

Chương Tụ lại xấu hổ buồn bực, thầm nói lưu manh.

Một buổi sáng hai phu phu rối rắm tranh luận và thu dọn nhà ở qua đi.

Giữa trưa ăn cơm xong.

Không còn nơm nớp lo sợ nguyên thân và ý tưởng chạy trốn, Chương Tụ bắt đầu cân nhắc cuộc sống về sau như thế nào, rốt cuộc cũng chủ động nói chuyện với Lâm Trạch.

Hiện tại đã phân gia, trước kia sống với Lâm Trạch, cậu không có hy vọng với cuộc sống tương lai, bây giờ cậu không thể giống như trước kia được, tùy tùy tiện tiện.

Dựa theo tính toán của Chương Tụ, hiện tại chính vụ thu hoạch, sắp tới phải giúp Lâm Tam Quý thu hoạch.

Rốt cuộc trong ruộng lần này, bọn họ cũng có một phần lương thực, còn những người Lâm gia khác lại không dùng được, chỉ dựa vào Lâm lão cha là không được, hỗ trợ thu hoạch là điều cần thiết, sau đó lại suy xét sinh kế.

Gả đến Lâm gia, chỉ có Lâm Tam Quý đối tốt với cậu một chút.

Vì vậy Chương Tụ không thích Lâm gia, nhưng vẫn nhớ kỹ Lâm Tam Quý.


Khi nói xong lời này, Chương Tụ có chút khẩn trương nhìn về Lâm Trạch.

Thời đại này nam nhân đều làm chủ trong nhà, cậu chỉ là ca nhi dám khoa tay múa chân an bài, sợ chọc nam nhân sinh khí, hơn nữa Lâm Trạch không phải nhi tử chân chính của Lâm Tam Quý, không có tình cảm phụ tử, cậu sợ Lâm Trạch sẽ không đi.

Tuy thay đổi thái độ, nhưng Chương Tụ từ nhỏ đến lớn dễ bị áp bách, khó tránh khỏi có chút căng thẳng.

Trong khoảng thời gian ngắn là không biến mất được, nhưng Lâm Trạch tin tưởng thời gian sẽ thay đổi Chương Tụ, sớm hay muộn cũng có một ngày Chương Tụ sẽ có bộ dáng vui sướng khi đối mặt với hắn, cam tâm tình nguyện gọi hắn là tướng công.

"Tât nhiên là phải giúp phụ thân, nhưng chúng ta sẽ không làm, loại thời tiết này mà xuống ruộng chắc chắc nóng đến lột da, chúng ta tiêu tiền mướn vài người tới hỗ trợ.

Trong nhà Hà Hướng Phong không phải huynh đệ nhiều sao, còn thiếu ruộng nữa mà, chúng ta sẽ mời Hà gia tới."
Lâm Trạch không phải lười biếng, mà hắn thật sự không muốn xuống ruộng.

Tuy rằng chưa từng làm việc nhà nông, nhưng hắn cũng biết vụ thu hoạch rốt cuộc có bao nhiêu mệt, hơn nữa trong trí nhớ nguyên thân cũng có, kêu hắn đi phòng tập thể thao rèn luyện một ngày thì rất nhẹ nhàng, đây là nông dân vất vả, mồ hôi thấm xuống đất rất mệt.

Có thể dùng tiền để giải quyết, hắn kiên quyết không lãng phí sức lực của mình, người hiện đại đều biết nhân công* mới là đáng giá nhất.

Nhân công*: người lao động
Ở cổ đại thì bất đồng, đặc biệt là trong thôn, không đáng giá nhất chính là sức lực nhân công.

Nhà ai ở nông thôn sẽ tiêu tiền mướn người làm việc vào vụ thu hoạch, đó là tiền nhiều đến điên đi.

Chương Tụ luyến tiếc lãng phí bạc, không nhịn được nói:
"Vụ thu hoạch còn một tháng nữa mới kết thúc, mời người giúp ít nhất là mấy trăm văn tiền.

Nếu không thì như vậy đi, huynh lên núi thu thập quả khô, ta đi giúp phụ thân làm việc, như vậy vừa lúc có thể kiếm thêm bạc."
Thời tiết này ở trên núi có rất nhiều trái cây dại và quả khô, thôn dân muốn kiếm thêm tiền đều đi trên núi cả.

Nghe khẩu khí của Lâm Trạch muốn tiêu tiền mướn người, còn có bộ dáng nấu cơm với gạo trắng, Chương Tụ suy đoán Lâm Trạch trước khi hoàn hồn không phải công tử nhà giàu, thì cũng xuất thân là tiểu địa chủ gia cảnh giàu có.

Nếu thật là như vậy mà Lâm Trạch không xuống ruộng đúng là không được, bởi vì Lâm Trạch trước kia sẽ làm việc nhà nông, Lâm Trạch hiện tại sẽ làm cho người khác hoài nghi.


Sợ Lâm Trạch hiểu lầm ý của mình, Chương Tụ nhanh chóng giải thích,
"Mỗi năm trước kia hắn đều giúp phụ phân làm việc nhà nông, nếu lần này huynh không giúp khẳng định phụ thân sẽ hoài nghi huynh."
Nguyên thân tuy có những điểm không tốt, nhưng hắn hiếu thuận rất đáng để khen ngợi.

"Vậy cũng thể để phu lang của ta bị liên luỵ."
Lâm Trạch cực kỳ thích bộ dáng thiếu niên vì hắn suy xét.

"Em yên tâm, ta có ký ức lúc trước của hắn, cẩn thận một chút sẽ không bị lộ.

Ta nói là mướn người, một ngày thu hoạch thật sự quá mệt mỏi.

Nếu hai chúng ta trở về hỗ trợ, đó là thu hoạch mười mẫu ruộng tốt, bốn mẫu ruộng cạn, ba mẫu ruộng cát.

Những người Lâm gia khác căn bản sẽ không làm không quá nhiều, dựa vào ba chúng ta phải làm tới khi nào?"
"Cho nên việc mướn người là rất cần thiết, bằng không sẽ mệt muốn chết rồi tiền đi đại phu càng nhiều hơn.

Ta thừa dịp trong khoảng thời gian này đi trấn trên làm sinh ý nhỏ, muốn em hỗ trợ ta."
Tuy rằng nói cũng có đạo lý, nhưng Chương Tụ vẫn cảm thấy không có lời, trước kia đều do người trong nhà làm việc, còn không phải là xuống ruộng sao, người trong thôn sao có thể sợ xuống ruộng mệt chết.

Chương Tụ cẩn thận đề nghị lần nữa: "Cũng không phải chỉ có chúng ta làm, nhị bá cũng tới hỗ trợ.

Huynh muốn ta hỗ trợ, vậy thì buổi chiều ta làm xong sẽ giúp huynh."
Bộ dáng hận không thể làm việc đến chết, lấy lao động làm vinh quang của cậu làm Lâm Trạch buồn cười.

Có buồn cười lại có đau lòng.

Ở hiện đại, tuổi giống Chương Tụ đó là không phiền không lo, xuất thân ở chỗ này, mệnh so với trâu còn khổ hơn.

Người khác thì hắn không để bụng, nhưng hiện tại hắn thích người này.

"Không thể thương lượng, quyết định như vậy đi.

Việc nhà nông hiện tại mướn người làm, về sau cũng cho thuê.

Trong khoảng thời gian này, chúng ta làm sinh ý nhỏ, ổn định nguồn thu trong nhà, ta tính toán ba năm sau sẽ thi hương, yêu cầu thời gian đọc sách."
"Huynh muốn thi hương?"
Chương Tụ nháy mắt dời chú ý đến một chuyện quan trọng hơn.

"Đúng vậy, Lâm Trạch trước kia kỳ thật rất có học thức, học thức này ta không tính lãng phí, nơi này địa vị quá nghiêm ngặt, sĩ nông công thương.

Nếu đã có cơ hội, ta muốn có một công danh để hộ thân."

"Tuy rằng Lâm Trạch thật lâu không đi tư thục, nhưng mấy năm nay hắn tích lũy rất nhiều, căn cơ vững chắc, hơn nữa ta có tri thức của mình, ra sức ôn tập ba năm chắc là đi thi không thành vấn đề."
Nguyên thân học thức không tồi, bản thân mình ở hiện đại cũng là con nhà danh giáo, chuyên ngành học ở khoa Hán ngữ, tuy cuối cùng công việc không giống với chuyên ngành, nhưng bằng tốt nghiệp của hắn thật sự đạt được.

Cho nên Lâm Trạch tin tưởng ba năm sau khi thi hương lấy được một công danh.

Nếu không thi khoa cử, hắn cũng có năng lực cho phu lang được ngày lành, nhưng nguyên thân có ưu thế học thức, vẫn nên đi thi khoa cử để lấy công danh, mới không dễ dàng bị khi dễ, xưng hô tú tài trước mắt còn chưa đủ.

Chương Tụ tự nhiên cũng biết con đường làm quan quan trọng, nếu Lâm Trạch thật sự muốn thi khoa cử, hắn khẳng định sẽ kiên trì.

Bất quá khi nghe thái độ và khẩu khí của Lâm Trạch, cậu không nhịn được hỏi:
"Lâm......!Trạch, huynh trước kia là thiếu gia sao?"
Cậu nguyên bản cho rằng Lâm Trạch hoàn hồn chỉ là người thường hoặc là hài tử của tiểu địa chủ, nhưng hiện tại nghe tới cực kỳ giống thiếu gia nhà giàu.

Nói đến tiền thì nhẹ nhàng, sinh thời không có làm qua việc nhà nông, đọc sách, cử chỉ lộ ra không giống gia đình bần hèn, nếu Lâm Trạch trước kia là thiếu gia, cậu......!Một chữ cũng không biết lại là ca nhi ở nông thôn sao xứng đôi với hắn?
Chương Tụ dò hỏi thanh âm nhỏ xuống.

Cậu biết, Lâm Trạch nguyện ý muốn cậu tiếp tục làm phu lang của hắn, nguyên nhân sợ là phụ trách, bằng không bọn họ trực tiếp hòa li.

Biểu tỷ xinh đẹp như vậy Lâm Trạch còn chướng mắt, nói thích cậu là an ủi cậu đi, nam nhân hoàn hồn là người tốt.

"A Tụ, mặc kệ trước kia ta là người nào, em chỉ cần nhớ kỹ, hiện tại ta là tướng công của em, về sau em là phu lang duy nhất của ta, biết không?"
Lâm Trạch nhìn ra được trong lòng Chương Tụ suy nghĩ cái gì.

Thích không phải điều kiện xứng hay không xứng quyết định, nếu thật sự muốn nói tới, tiểu gia hỏa căn bản là không rõ mình có bao nhiêu tốt, là hắn nhặt được bảo bối mới đúng.

Lấy tướng mạo và thông tuệ Chương Tụ, đặt ở hiện đại không biết bao nhiêu sáng chói, chính vì đặt ở nơi này mới bị mai một.

Nghĩ đến đây, Lâm Trạch mới phát hiện mình xem nhẹ điều gì "Muốn biết chữ sao?"
"Huynh nguyện ý dạy ta?"
Chương Tụ phản ứng nhanh, phượng nhãn xinh đẹp sáng lên.

"Phải, chỉ cần em mỗi tối về sau trước khi ngủ chủ động hôn ta một cái, lại gọi ta là tướng công!"
Lưu manh lợi hại nhất là sở trường, tùy thời điểm nắm lấy cơ hội cho mình tranh thủ phúc lợi.

"Ta không học nữa......"
Tâm tình cảm động nháy mắt biến mất, Chương Tụ tức giận đẩy người nào đó bắt đầu chơi lưu manh, xấu hổ buồn bực chạy đi, cậu mới không ngốc đâu!
Lâm Trạch ở phía sau phu lang của mình rốt cuộc cũng có sinh khí, thật tốt.

Tác giả có lời muốn nói: gogogo, hướng về cuộc sống hạnh phúc chạy như điên..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện