Nông Kiều Có Phúc

274: Ủy Khuất


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trần A Phúc cười đưa kính thủy tinh nhỏ cho Vương thị nói: "Soi soi, nương chính là trẻ tuổi nhiều, như một tiểu tức phụ không đến ba mươi tuổi."
Trong kính Vương thị xác thực trẻ tuổi hơn nhiều, cũng thanh tú hơn.

Mặc dù không khoa trương như Trần A Phúc nói, lại cũng không trông có vẻ già giống như trước kia.
Bà nghe lời nói này, không khỏi đỏ mặt, sẵng giọng: "Nói gì đâu, nương là một lão thái bà, còn tiểu tức phụ cái gì."
Hai người đang nói, liền nghe Tằng Lão Đầu đang kêu trong sân: "Đại cô nương, phu nhân, Trần đại nhân đến."
Kể từ khi Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên đính hôn, bọn hạ nhân liền thay đổi xưng hô với hai vợ chồng Trần Danh.

Gọi Trần Danh là lão gia, gọi Vương thị là phu nhân.
Hắn như thế nào đột nhiên đến rồi?
Trần A Phúc nhìn Vương thị một chút, vội vàng đứng dậy ra cửa nghênh đón.

Trần Thế Anh đã vào sân nhỏ, hắn là trực tiếp từ Vượng Sơn thôn ngồi xe ngựa tới đây, còn mặc quan phục, mang mũ quan.

Bởi vì phơi nắng hơn nửa ngày, sắc mặt ửng đỏ như tô phấn son.
Hắn cười nói: "Phúc nhi, hôm nay phụ thân tới chỗ con quấy rầy một đêm, sáng mai lại về Định Châu phủ." Vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Vương thị cùng đi ra.

Lúc này Vương thị cùng lần trước hắn trông thấy rõ ràng bất đồng.

Lần trước rất đỗi già nua, cuộc sống phong sương ma luyện ở trên mặt nàng khiến hắn đau lòng.

Mà lần này, so với lần trước thì trẻ tuổi hơn nhiều, mặc dù so với vài thập niên trước thì đã già hơn, thế nhưng mặt mày thanh tú cùng dịu dàng ý vị như cũ vẫn khiến mắt hắn lóe lên một cái, hắn hình như lại chứng kiến tỷ tỷ nhiều năm trước mỗi ngày đều ở trước cửa đón hắn tan học...
Trước mắt hắn xuất hiện một màn kia, một nam hài chải tóc Tổng Nha trở lại từ trước cửa nhà, cười ngây ngô liên tục kêu tỷ tỷ đang chờ hắn tan học ở cửa: "Tỷ, tỷ, đệ trở về."
Tỷ tỷ cười đến mặt mày cong cong: "Anh đệ trở về rồi."

Nàng đi xuống bậc thang, dắt hắn vào phòng bếp, rửa mặt rửa tay cho hắn, hỏi hắn có đói bụng không.

Mỗi lần đều không đợi hắn trả lời, liền cười nhét một khối băng đường hoặc là đậu xanh xào đậu tằm xào gì đó trong miệng hắn.

Còn hỏi hắn: "Ngọt (thơm) không?"
Nam hài đáp: "Ngọt (thơm)."
Tỷ tỷ liền cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.

Chút ấm áp và trơn mịn đó, đến bây giờ hắn đều còn nhớ.

Mũi Trần Thế Anh có chút chua sót, hô: "Tỷ."
Vương thị nhìn hắn, hai cánh tay dùng sức nắm cùng một chỗ gân xanh đều phồng lên, cúi đầu xuống nhẹ nói: "Anh đệ, đệ tới rồi."
"Vâng." Trần Thế Anh đáp, mắt không
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện