Nông Kiều Có Phúc

Nguyện Ý


trước sau

Advertisement
*

Đại Bảo tiếp nhận bản dập và bút mực, chấp tay thi lễ nói: "Cảm ơn Sở đại thúc, tiểu tử chắc chắn thật cố gắng nỗ lực, không để Sở đại thúc thất vọng."

Trần A Phúc cũng nói cám ơn.

Trên mặt Sở Lệnh Tuyên có chút vui vẻ, nói: "Trần sư phụ khách khí.

Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Yên Nhi có thể có hôm nay, đều là công lao của Trần sư phụ."

Hai mẹ con cáo từ đi một đoạn đường, Đại Bảo quay đầu lại nhìn thoáng qua, kéo Trần A Phúc một cái nói: "Nương, Sở đại thúc còn đang nhìn chúng ta nha."

Trần A Phúc nghe, đứng lại quay đầu lại, trừ bông tuyết bay xuống, cửa thư phòng rỗng tuếch.

Nói: "Không có."

Đại Bảo mở trừng hai mắt, xác thực không thấy được người.

Cậu không xác định nói: "Là con nhìn lầm sao? Nhưng vừa rồi Sở đại thúc rõ ràng ở chỗ đó mà."

Trần A Phúc cười nói: "Trời tối, tuyết lại rơi xuống, thấy cây cột thành người cũng có khả năng."

"Chắc là vậy." Đại Bảo cúi đầu ủ rũ nói.

Cửa bên Đường Viên có hai hộ viện chờ, bọn họ chịu trách nhiệm đưa mẫu tử Trần A Phúc đi Lộc Viên.

Ra ngoài cửa bên, liền có thể xa xa nhìn thấy tường rào Phúc Viên, vòng qua Phúc Viên mới là Lộc Viên.

Tuyết còn rơi xuống, gió rét lạnh thấu xương, đưa tay không thấy được năm ngón.

Hộ viện nhấc theo đèn lồng đi ở phía trước, một hộ viện đi ở phía sau bọn họ.

Còn may có người đưa tiễn, mặc dù hiện tại không tính là muộn, nhưng một vùng yên tĩnh này giống như không có nhân khí.

Đi đến Lộc Viên, Tằng Lão Đầu mở cửa ra.

Trần A Phúc cười nói với hai hộ viện: "Vất vả nhị vị đại ca.

Hai người đợi chút, ta lấy một ít món kho cho hai người trở về nhắm rượu." Nàng đi phòng bếp bưng một chậu nước sốt gà sốt thịt đi ra cho bọn họ.

Hai hộ viện cười tạ ơn.

Hai người kia thường xuyên đưa đón Trần A Phúc, nàng cũng sẽ thường xuyên đưa một ít thức ăn cho bọn họ.

Đi thượng phòng, ba người Trần Danh còn đang chờ bọn họ ăn cơm.

Khi Trần Danh nghe nói Đại Bảo được một bản bản dập Vương Hữu Quân, cực kỳ kích động, cơm cũng không ăn, lại rửa sạch tay một hồi, nâng bản dập xem không đủ.

Mọi người chờ một trận, thấy hắn còn đang đọc sách, Vương thị cười nói: "Đều muộn như thế rồi, ông không đến ăn cơm, là để bọn nhỏ đều đói bụng theo?"

Trần Danh nghe vậy, mới tới dùng cơm.

Còn nói cùng Đại Bảo: "Hôm nay ông ngoại mượn xem một đêm, ngày mai trả lại cho con."

Đại Bảo hào sảng nói: "Ông ngoại thích, thì..." Cậu vốn là muốn nói "Sẽ đưa cho ông ngoại", nhưng tưởng tượng đến đó là bản dập Vương Hữu Quân, không phải là cái khác, lại sửa lời nói: "Thì đọc thêm mấy ngày này." Lại cảm giác mình quá keo kiệt, không tốt, lại bổ sung: "Muốn xem bao lâu thì xem."

Trần Danh cười nói: "Nhìn con lòng dạ hẹp hòi bao nhiêu.

Yên tâm, ông ngoại chỉ xem một đêm." Diendan~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Đại Bảo đỏ mặt, lại vô cùng hào phóng đưa tiểu cữu cữu một cây viết một thỏi mực, bút mực đều là sản phẩm Văn Thượng Trai kinh thành.

Mùng ba tết nhị phòng Trần gia mời khách.

Hôm nay khách nhân miệng không kén ăn, cho nên liền do Mục thẩm nhi, Tằng thẩm nhi làm đầu bếp chính, Trần A Phúc hiếm khi thoải

.

Truyện convert hay : Đệ Nhất Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện