Nông Gia Độc Phi​

45: Ăn Miếng Trả Miếng Nhất Định Phải Đánh Trả Lại Họ


trước sau


"Thực xin lổi Kính Hiên, là cha vô dụng, không thể giúp con bảo vệ được hai đứa nhỏ.

"
Đứng bên cạnh hai tiểu bánh bao, vẻ mặt của Lăng Thành Long cực kỳ xấu hổ, Lăng Kính Hiên ngẩn đầu lên nhìn cha của mình, thấy trên đầu y vẫn còn đọng lại một vệt máu tươi mới, tầm mắt y lại càng băng lãnh hơn, lại nhìn thấy trên mặt của mẹ mình là những vệt máu dài, Lăng Kính Hiên cười, ôm Đại bánh bao đứng lên, khuôn mặt mảnh khảnh anh tuấn của y chợt nở một nụ cười xán lạn, hắn đúng là đã xem thường những người này rồi, con mẹ nó, nếu như bọn họ đã không muốn để cho hắn sống yên bình thì không bằng tất cả mọi người đều cùng chung số phận đi.

"Cha?" Tiểu bánh bao vốn đang ôm chặt đùi của Nghiêm Thịnh Duệ, hiện tại lại lặng lẽ chảy nước mắt, thân thể còn thường thường run lên một chút, thoạt nhìn trông rất đáng thương, Lăng Kính Hiên nhấc chân lên bước tới chỗ nhóc, ánh mắt lướt qua thân thể của Nghiêm Thịnh Duệ một cái sau đó mới ngồi xổm xuống buông Đại bánh bao Lăng Văn ra: "Ai đánh ca ca của con vậy?"
Con của y, đứa con mà chính bản thân y cũng không nỡ đánh dù chỉ một cái, lúc nào thì người ngoài lại có tư cách đánh con của y như vậy? Mặc kệ là ai đi nữa thì hôm nay Lăng Kính Hiên này đều sẽ không buông tha cho người đó.

"Nhưng mà con sợ.

.

" Tầm mắt của Tiểu bánh bao Lăng Võ run rẩy mà lướt qua người của Lăng Giang thị hiện tại đang đứng chung một chỗ với Lăng lão thái thái một cái, sau đó thân thể của nhóc không tự chủ được mà lùi về phía sau Lăng Kính Hiên cùng Nghiêm Thịnh Duệ, theo tầm mắt của con mình, Lăng Kính Hiên cùng Nghiêm Thịnh Duệ ngay lập tức khóa được mục tiêu mà mình đang tìm kiếm.

"Không cần sợ.

Để đối phó với loại người này thì chúng ta phải áp dụng phương pháp ăn miếng trả miếng, nhất định phải đánh trả lại họ"
Quay đầu lại lần lượt xoa đầu hai tiểu bánh bao nhỏ của mình, Lắng Kính Hiên đứng lên nhìn vào Nghiêm Thịnh Duệ, đỉnh chân mày như có như không mà nhíu lại: "Đa tạ ngươi đã giúp ta bảo vệ hai đứa nhỏ này.

"
Có một số việc, không cần phải để người khác nói lên, chỉ cần dựa vào tình hình thật tế thì đã đoán được đại khái tình huống của chuyện này rồi, thương thế trên người của Nghiêm Thịnh Duệ không nặng lắm, nhưng vết thương trên đầu thì lại cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian thì mới chuyển biến tốt được, tuy là thể chất của hắn tốt, võ công trên người cũng cao, hơn nữa mỗi ngày Lăng Kính Hiên đều dùng nước của Nguyệt Nha Tuyền để nấu thuốc cho y uống, nhưng dù là thế thì cũng không thể nào có khả năng sau ba bốn ngày trị thương thì có thể bò nổi xuống giường để bảo vệ con của y được hết, hiện tại y có thể làm đến nước này thì đủ để chứng mình ý chí của y thật sự rất mạnh mẽ, vì thế, bỏ qua khúc mắc giữa y cùng nguyên chủ thì hiện tại ấn tượng của y trong mắt hắn thật sự có gì đó được đổi mới.

"Bọn nhỏ cũng là con của ta.


"
Nghiêm Thịnh Duệ theo phản xạ mà nhíu mày phản bác, Lăng Kính Hiên cũng lười cùng y tranh luận, bởi vì căn bản hiện tại không phải lúc thích hợp để bọn họ tranh luận về chuyện này, trời biết là ngay lúc hắn cùng với Kính Bằng, hai người cõng nho một đường vừa đi vừa nói chuyện cười đùa thì bỗng dưng nghe được tiếng nói khắc khẩu truyền đến từ dưới chân núi, phát hiện đó là hướng nhà của mình, trực giác mách bảo rằng chắc chắn trong nhà đã xảy ra chuyện, trong lòng y lập tức nóng như có lửa đốt vậy, hắn lập tức vác cái thân thể đơn bạc suy nhược của mình vội vàng tăng tốc chạy trở về, Lăng Kính Bằng bên cạnh hắn cũng cực kỳ sốt ruột mà ba chân bốn cẳng phi theo ca ca mình.

Nhưng đập vào mắt của Lăng Kính Hiên lại là cảnh tưởng hai tiểu bánh bao mà hắn vất vả lắm mới dưỡng ra chút thịt bị người ta đánh sưng phồng mặt, trên mặt cha mẹ của hắn cũng đầy máu là máu, trong nhà thì bị người ta bới tung lên, trái tim vốn dĩ tạm thời bởi vì cuộc sống yên bình mà dần dần tĩnh tâm hiện tại lại cấp tốc sôi trào lửa giận, sát khí giống hệt như là thủy triều mà trào dâng, mãnh liệt mênh mông cuộn trào trong máu, vào lúc này, nếu như mà Nghiêm Thịnh Duệ có nói rằng hắn là tức phụ được cưới hỏi đàng hoàn của y thì hắn cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến, hiện tại, việc duy nhất mà hắn muốn làm đó chính là, có oán báo oán, có thù báo thù! Nghiệp của ai tạo thì trả thẳng về cho kẻ đó!
"Giúp ta trông bọn nhỏ một chút.

"
Để lại mấy chữ không rõ ý, thân hình đơn bạc của Lăng Kính Hiên đột nhiên di chuyển, giống như một đầu tàu hỏa phóng nhanh ra ngoài.

"Chát chát chát?"
"A.

.

" Giây tiếp theo, ngay lúc không ai kịp phản ứng lại, nháy mắt Lăng Kính Hiên vọt thẳng đến trước mặt của Lăng Giang thị, một bàn tay nắm chặt vạt cổ áo bà, tay còn lại thì dứt khoát nhanh chóng quăn cho bà vài cái tát, làm bà ta đau đến mức thét to lên, khi nghe được tiếng động thanh thúy cùng tiếng thét chói tay kia đồng thời vang lên thì tất cả mọi người ở đây, ngay cả Lăng lão thái thái đang đứng ở bên cạnh cũng đồng thời trừng lớn mắt nhìn, Lăng Kính Hiên hắn thật sự dám xuống tay đánh sao?
Không ai ở đây là không hoài nghi liệu có phải là mình đang nằm mơ hay không, người có vẻ mặt lạnh lẽo này thật sự đã hung hăng xuống tay đánh Tam thẩm ruột thịt của mình đó, người đàn ông này có phải thật sự là Lăng Kính Hiên mà bọn họ vẫn biết đến sao?
"A.

.

Cứu cứu mạng.


.

a.

.

" Bàn tay kia vẫn còn tiếp tục đánh, mặt của Lăng Giang thị đều đã sắp sưng lên giống đầu heo rồi, tiếng nói cầu cứu vang lên tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ để làm bừng tỉnh nhóm người đang đứng bên cạnh, ba người không hẹn mà nhào lên: "Lăng Kính Hiên, ngươi đang làm gì vậy? Còn không mau buông nàng ra, tên tiện nhân này!"
"Buông mẹ của ta ra, tên tiện nhân kia.

"
"Đồ quái vật tạp chủng, ngươi thật đúng là đáng chém ngàn đao mà!"
Bộ dáng ba người phô trương thanh thế là muốn cứu Lăng Giang thị ra, nhưng thật chất là muốn nhào lên đánh hội đồng Lăng Kính Hiên, hai mắt của Lăng Kính Hiên không nhịn được trầm xuống, sát khí cả người không ngừng tràn ra, một tay nắm lấy Lăng Giang thị quăng lên người của Lăng Thành Hoa, sau đó lại trở tay một cái liền túm được móng vuốt sắc nhọn của Lăng Hiểu Oánh, lợi dụng một ít kỹ thuận đem nàng ném đi, cuối cùng thì hung hăng đá một cái vào chân của Lăng lão thái thái, trong nháy mắt liền sắc bén dứt khoác giải quyết xong mấy mụ đàn bà chua ngoa đanh đá này, làm cho hai phu thê Lăng Thành Long cùng Lăng Kính Bằng vốn dĩ muốn tiến lên giúp đỡ một tay hiện tại lại rơi vào tình trạng xấu hổ chỉ có thể đứng tại chỗ mà sờ sờ mũi, rốt cuộc thì từ khi nào mà Kính Hiên nhà bọn họ lại trở nên hung hãn như vậy chứ?
"Ui da mẹ ta ơi? Giết người rồi, cháu trai muốn giết bà nội ruột thịt của nó đây nè, cái tên quái vật tạp chủng không biết xấu hổ này, ông trời sẽ cho sét xuống đánh chết ngươi!"
"Mẹ!"
"Bà nội!"
Lăng lão thái thái sau khi ngã ra đất thì lập tức xoay người ngồi dậy vỗ đùi la lối khóc lóc ăn vạ, mắt thấy sự tình thật sự nghiêm trọng, Lăng Kính Hiên không chỉ muốn đuổi người, thật đúng là dám đánh người luôn, không lâu trước đó còn là dáng vẻ hung thần ác sát, hiện tại mấy người Lăng Hiểu Đồng lập tức nhào đến bên người Lăng lão thái thái, bốn người đàn bà cùng kêu khóc thất thanh, rên rỉ tận trời, ngay cả bộ mặt cao quý, danh tiếng vừa đi học vừa làm ruộng, các nàng không còn quan tâm đến nữa.

"Các người yên tâm, trước khi sét đánh xuống đầu mình thì ta chắc chắn kéo các người lên chắn trước!"
Ngó lơ bộ dạng gào khóc của bọn họ, Lăng Kính Hiên lãnh âm quái khí mà vươn ra đầu lưỡi khẽ liếm liếm cánh môi, toàn thân bao phủ bởi tà khí cực kỳ khủng bố kèm theo hơi thở giết chóc phụ trợ, giống hệt như một con thú hoang mạnh mẽ mới vừa thức dậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn đứt cổ con mồi của mình.

"Ngươi, đúng là cái thứ chó nào thì sẽ đẻ ra con nấy mà, ngay cả bà nội ruột thịt mà ngươi cũng dám đánh, ngươi ngươi ngươi?"
Mấy người vốn đang ăn vạ làm mình làm mẩy sợ tới mức đồng thời ngây ngẩn, tầm mắt của ba người Lăng Hiểu Oánh ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Lăng Kính Hiên, chỉ có một mình Lăng lão thái thái là ỷ vào thân phận trưởng bối của bản thân mà cậy già lên mặt náo loạn.


Dù sao cũng là mẹ ruột cùng muội muội ruột của chính mình, Lăng Thành Long theo phản xạ muốn bước chân ra giúp đỡ, nhưng bỗng nhiên vạt áo của ông lại bị một người cưỡng chế kéo mạnh lại, ông xoay đầu lại thì thấy tức phụ của mình bỉu môi chỉ về một hướng, Lăng Thành Long khó hiểu mà nhìn theo hướng tầm mắt của bà, lúc này ông mới phát hiện, vẻ mặt đứa con cả của mình cực kỳ lạnh lùng, cả người tràn ngập sát khí, rất khủng bố khiếp người, Lăng Thành Long cũng không phải là một kẻ ngốc, ông chỉ là thành thật quá mà thôi, không thích bày vẻ tính toán với người khác, mắt thấy tình huống như vậy, bàn chân vừa định bước ra ngay lập tức cấp tốc rụt trở về, căn cứ vào tính cách hiện tại của đứa con cả nhà mình, chỉ sợ nếu ông hiện tại bước ra giúp đỡ nhóm người kia thì e rằng cả đời này con trai của ông cũng không quan tâm gì tới ông nữa đi?
Người đàn ông cả đời luôn luôn thành thật hiếu thuận với cha mẹ của mình, lúc này lại bị mẹ ruột ép đến không thể nào tiếp tục làm một người con có hiếu nữa rồi, ông dứt khoát từ bỏ sự hiếu thảo mà ông vẫn luôn kiên trì gìn giữ suốt cả cuộc đời của mình, lựa chọn bảo vệ gìn giữ gia đình nhỏ hiện tại của ông.

"Không cần tiếp tục khóc nữa, Lăng Kính Hiên ta sớm đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc kia từ lâu rồi, hiện tại ta đã sống riêng biệt một mình, thì làm gì có bà nội ruột thịt chứ? Hôm nay các người tự tiện xông vào nhà của ta, đánh người cướp đồ, hành vi giống hệt bọn cường đạo ác bá, mau trở về nói cho Lăng lão gia tử của các người, nếu như không phục thì chúng ta cứ lên công đường mà gặp nhau! Hiên tại, Cút!"
Lạnh lùng mà nhìn nhóm người đang không ngừng la lối khóc lóc ôm sòm kia, Lăng Kính Hiên lạnh băng nói, giọng nói cũng cố tình giương cao, hắn không chỉ nói cho bốn người Lăng lão thái thái kia nghe, bên cạnh đó cũng là muốn cảnh cáo những thôn dân đang vây xem ở cách đó không xa biết, thẳng thắng mà nói cho bọn họ biết rằng Lăng Kính Hiên của hiện tại đã sớm không còn là nguyên chủ yếu đuối, tự ti kia rồi, nếu như ai không sợ, bất kỳ lúc nào hắn cũng hoang nghênh kẻ đó đến đây tìm tra, Lăng Kính Hiên này sẽ tùy thời gặp chiêu phá chiêu, cho dù là thân nhân ruột thịt đi nữa thì hắn cũng sẽ không nương tay dù chỉ là một chút.

"Ngươi dám? Cái thứ tiện nhân dám ra tay đánh cả bà nội ruột thịt của mình thì chắc chắn ông trời sẽ cho sét đánh chết cái thứ tiện nhân nhà ngươi!"
Trong nháy mắt Lăng lão thái thái bỗng dưng xoay người bò dậy, vươn tay chỉ thẳng vào mũi của Lăng Kính Hiên mà chửi ầm lên, so với bà thì nhóm người Lăng Hiểu Oánh an phận hơn nhiều, các nàng thật sự đã bị dọa không nhẹ, sợ dáng vẻ bây giờ của Lăng Kính Hiên, không biết là vì sao, nhưng trực giác của bọn họ mách bảo rằng, nếu như bọn họ làm dám náo loạn ầm ĩ thêm nữa thì Lăng Kính Hiên tuyệt đối ra ta tay không chút lưu tình nào, cho nên, mặc dù hiện tại trong lòng bọn họ có tức đến mức hộc máu đi nữa thì cũng không dám lại làm trò châm ngòi ly gián trước mặt Lăng Kính Hiên.

"Hừ! Nếu như ta nhớ không lầm thì vào thời điểm năm năm về trước thì không phải chính là Lăng lão thái thái đây đã hung hăng náo loạn, một khóc hai nháo mắng ta là tiện nhân làm bại hoại gia phong nề nếp của Lăng gia các người, một hai đòi mang ta đi dìm lồng heo sao? Hiện tại bà lại muốn thế nào đây? Bà nội muốn giết cháu ruột của mình thì là do đứa cháu đó đáng bị như thế sao? Ngay cả một chút quyền lợi phản kháng cũng không có? Lại nói tiếp, Lăng lão thái thái à, đây là lần cuối cùng ta nhắc nhở bà, người cháu Lăng Kính Hiên của các người đã sớm bị các người trục xuất khỏi gia tộc kia, hiện tại đã chết rồi, mà ta của hiện tại, ngay cả nửa văn tiền quan hệ cùng các người cũng không có, đừng có nhận thân thích lung tung, bà không sợ ta làm ô uế, bại hoại cái gia phong nề nếp cao quý của gia đình bà, nhưng ta lại sợ người ngoài không biết sẽ nói ta nịnh bợ Lăng gia các người nha, cho nên cái mũ bất hiếu này bà cũng đừng hòng đội lên đầu của ta, nếu hiện tại mà Lăng lão tú tài cùng lí chính đến đây thì ta cũng không lùi bước đâu, ta không tin trên đời này không có vương pháp*.

"
Vương pháp*: Luật lệ đó nha mọi người.

Chế nhạo mà hừ mạnh một tiếng, Lăng Kính Hiên không chút lưu tình mà phủi sạch mọi quan hệ với bọn họ, người ta thường nói, muốn cưới tức phụ thì nên chọn người nào hiền lành đức hạnh một chút, đáng tiếc cho Lăng lão thái thái thân đỗ tú tài lại vớ phải mụ vợ chanh chua đanh đá như Lăng lão thái thái, con người của bà ta làm thái thái lâu như thế nói không chừng cũng đã đắc tội không ít người đâu, không khéo một ngày đẹp trời nào đó kẻo vì mụ ta làm xằng làm bậy mà liên lụy đến cả nhà già trẻ lớn bé ở Lăng gia không chừng, nên biết rằng, ở thời cổ đại này nếu như phạm tội thì rất dễ kéo theo người nhà chết chùm lắm đó, cho nên mặc kệ là vì sự an bình của chính hắn hay là vì tương lai của hai tiểu bánh bao thì hắn cũng không thể cùng bọn họ dính lên tí tẹo quan hệ nào được.

"Ngươi, ngươi, ngươi? Xem ngươi dạy dỗ ra thứ nghiệt chủng gì kìa, đồ vô dụng, những tri thức mà ngươi đọc từ sách hiện tại đều bị chó ăn hết rồi sao? Mẹ của ngươi sắp bị người ta đánh chết mà ngươi còn đứng yên ở bên cạnh xem trò vui sao, trong lòng của các ngươi còn có người mẹ như ta sao?"
Lăng lão thái thái tức thiếu điều hộc máu mà vươn tay run run chỉ vào Lăng Kính Hiên ngươi cả nửa ngày trời mà vẫn không biết là mụ ta định nói gì, sau đó ánh mắt ác độc khắc nghiệt kia vô tình nhìn thấy hai vợ chồng Lăng Thành Long đang đứng phía sau Lăng Kính Hiên, ngay lập tức bà dứt khoát đem toàn bộ tức giận phát tiết hết lên thân thể của hai người.

Lăng Thành Long đau lòng mà nhắm mắt lại, xem đi, đây là người mẹ ruột mà ông vẫn luôn luôn hiếu thuận gần cả cuộc đời, cho tới bây giờ thì trong lòng của bà vẫn chỉ nghĩ đến làm thế nào để ức hiếp dày vò bọn họ mà thôi, không thèm hỏi dù chỉ một tiếng xem trán của ông bị thương thế nào hay là có nặng lắm không, thậm chí ngay đến cảm nhận trong lòng của ông như thế nào bà ấy cũng không thèm quan tâm đến, bà là mẹ ruột của ông đó, sao bà lại có thể nhẫn tâm được đến thế cơ chứ?
Đây chắc là cảm giác lạnh buốt tâm can đi? Đang giữa trời sáu nóng hừng hực mà hiện tại Lăng Thành Long chỉ cảm thấy cả người ông đang cực kỳ lạnh lẽo, giống như vừa được vớt ra từ hồ băng ngàn năm vậy.

"Long ca.

"
Cảm nhận được sự khó chịu cùng phản ứng thân thể của lão công mình, thấy dáng vẻ bỗng dưng cứng đờ của ông, Vương thị đẩy ra cánh tay Kính Bằng đang đỡ mình, bà tiến lên dịu dàng đỡ lấy cánh tay lão công mình, bà cũng không nói gì cả, chỉ yên lặng mà truyền sự ấm áp cùng trấn an cho lão công nhà mình, sự thống khổ trong lòng của ông, bà rất hiểu, bà gả đến Lăng gia nhiều năm như vậy, có lần nào thấy được Lăng lão thái thái đối xự với lão công nhà mình như con ruột đâu? Nếu nói khó nghe một chút thì nếu như chính bà tùy tiện nhặt được một cục đá bên đường ôm vào lòng ngực, như vậy ngày qua ngày thì tảng đá kia cũng có thể ấm lên, huống chi là con người chứ? Nhưng mà bọn họ từ đầu đến cuối đều chưa từng cảm nhận được một chút ấm áp nào từ mẹ của mình, cho nên, không phải là bọn họ bất hiếu mà là chính mẹ ruột của bọn họ ép bọn họ phải bất hiếu với bà ấy.


"Bà nội, sao bà có thể nói ba mẹ của con như thế chứ? Mấy năm nay ba mẹ con có từng bất hiếu với người không? Mấy chục mẫu ruộng trong nhà thì có mẫu nào mà không phải do cha mẹ của con bận rộn tay trong tay ngoài chăm sóc chứ? Mà mọi chuyện trong nhà có cái nào mà không phải do một tay của mẹ con làm chứ? Cũng đều là con ruột của người, vậy mà Đại bá, Tam Thúc, Tức phụ của Đại bá, Tam thẩm, cùng bọn Tiểu cô thì mỗi ngày đều mặc quần là áo lụa nơi nơi rong chơi, còn cha mẹ của con thì sao? Công việc luôn luôn nối tiếp không dứt, bà nội, người cẩn thận mà nghĩ kỹ lại, giữa Đại bá cùng cha của con, Đại bá đều lớn hơn cả mấy tuổi, vậy mà ông ấy lại trẻ hơn cha con rất nhiều đó, thứ cho cháu nói một câu to gan, ngươi thật là bất công!"
Mắt thấy cha mẹ chịu oan ức mà lại không dám phản kháng, Lăng Kính Bằng tuổi trẻ khí thịnh bước chân lên phía trước che chắn trước mặt bọn họ, giương mắt hổ không chút nào sợ hãi mà đón nhận ánh mắt độc ác của Lăng lão thái thái, hắn đã sớm không nhịn được nữa rồi, vì sao cha mẹ của hắn lại phải nai lưng ra làm trău làm ngựa quần quật từ sáng đến tối nhưng lại không được bà nội thương? Còn Đại bá Tam thúc thì cả ngày không phải làm bất cứ thứ gì mà cuộc sống lại trôi qua thư thái sung sướng như vậy chứ? Còn Đại ca của hắn nữa, y cũng không có làm ra chuyện giết người hay cướp của gì cả, vậy mà nhóm người này lại một hai phải tìm tới cửa gây sự cho bằng được như thế chứ?
"Ngươi? Ta đánh chết cái tên hư đốn, ngỗ nghịch bất hiếu nhà ngươi, tuổi còn nhỏ mà đã dám nói bà nội ngươi sai sao?"
Lăng lão thái thái nghe vậy lại càng thêm tức giận hơn, giơ lên bàn tay nhào tới, Lăng Kính Băng cũng không dám ngang nhiên đánh trả lại như ca ca của mình, chỉ có thể đứng thẳng người chịu đựng tùy ý bà nội của mình đánh chửi, bộ dáng một chút cũng không muốn thừa nhận là mình sai, hoàn toàn là dáng vẻ kiêu ngạo, có chết cũng không nhận là mình sai.

"Không cần đánh nữa mà mẹ, người muốn đánh thì đánh con đi được không? Cần xin người tha cho Kính Bằng nhà con đi mà.

"
"Mẹ à! Người mau ngừng lại đi, con cầu xin người mà, mẹ.

.

"
Nhìn con trai của mình bị đánh, vốn dĩ vẫn đang thời ơ, nháy mắt hai vợ chồng Lăng Thành Long lại khóc lóc vọt lên, hai người một trái một phải lần lượt giữ chặt Lăng lão thái thái đau lòng cầu xin.

"Buông ta ra, hôm nay lão nương phải đánh chết đứa cháu bất hiếu này!"
Đừng thấy Lăng lão thái thái tuổi đã cao mà cho là bà sức yếu tay mềm, trên thực tế mụ ta còn rất khỏe, tuổi đã năm mấy sáu mươi rồi nhưng thân thể lại khỏe mạnh cực kỳ, dưới sự kìm chế của hai vợ chồng Lăng Thành Long mà vẫn có thể giãi giụa liên tiếp, tay không thể cử động thì liền dùng chân đá vào người của Lăng Kính Bằng.

Trong lúc nhất thời, bốn người lăn thành một đống, tiếng đánh chửi khóc than chưa một khắc nào dừng lại, mà Lăng Kính Hiên, trước sau như một vẫn thời ơ lạnh nhạt, hai tay bắt chéo sau lưng mà nhìn vào nhóm người đang hỗn chiến kia, không phải là y không đau lòng cha mẹ cùng đệ đệ của mình, mà là, hắn đang chờ cơ hội, chỉ có thể để cho Lăng lão thái thái không ngừng tổn thương trái tim vẫn luôn trung thực hiếu thảo kia của cha mình, thì ông mới có thể dứt khoát hạ quyết tâm đưa ra ý định phân gia được, cũng chỉ có phân gia thì cha mẹ của mình mới có thể có được một cuộc sống yên bình vui vẻ thật sự.

P/s: Tới đoạn này thật sự không hiểu được tâm lý của Lăng lão thái thái này một chút nào, cả ba đều là con trai ruột của mình dù không thương cũng không thể nào dửng dưng mà hành hạ con mình như thế, đọc mà cứ tưởng Lăng Thành Long là con nuôi nhặt ngoài đường về không á.

Cạn lời thật sự.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện