Nóng Bỏng - Mạn Lâm

Chương 22: Nghiện


trước sau

Advertisement

Edit by Kiera

"Phòng giường lớn hay phòng giường đôi?" Phục vụ ở quầy lễ tân khách sạn nhìn bọn họ một cái rồi hỏi.

"Phòng giường lớn." Không chờ Mạnh Phù Sinh lấy thẻ căn cước ra, Diêu Đinh đã đưa ra, mỉm cười nói với người phục vụ.

Trên đường tới khách sạn có vẻ như trời sắp đổ mưa, nhiệt độ không khí oi bức, nên Diêu Đinh không mặc áo khoác vào mà chỉ khoác nó lên tay, mới vừa ra khỏi thang máy quẹt thẻ phòng đi vào, cô đã ném cả người mình lên giường.

"Mệt quá đi." Diêu Đinh nhìn chằm chằm trần nhà nói, lúc ở quán bar uống rượu bây giờ đã hơi say say.

Mạnh Phù Sinh cởi áo khoác ra, rồi giúp cô treo áo khoác lên, cười nhẹ nói: "Em đi tắm rửa, xong rồi thì đi ngủ sớm."

Diêu Đinh không nhúc nhích: "Anh đi tắm trước đi, em phải nghỉ mệt một chút."

"Khát không?"

Không biết tại sao Mạnh Phù Sinh chỉ bật đèn ở cửa ra vào, toàn bộ đường đi vào trong phòng đều tối tăm, bây giờ cảm giác xa lạ mới ập đến, Diêu Đinh lắc đầu: " Ngày mai chúng ta về sao?"

"Tuỳ ý em." Mạnh Phù Sinh đóng rèm lại.

"Vẫn là về đi, hai chúng ta cũng thật ăn chơi nhỉ, người khác đều thức đêm chăm chỉ học tập." Diêu Đinh ngồi dậy.

"Một hai ngày không học kém được."

"Anh không kém nhưng mà em kém đấy."

Mạnh Phù Sinh đứng hơi dựa vào bàn: "Có anh em sợ cái gì."

"Vậy được, sau khi về làm phiền ngài chỉ dạy cho em thêm nhé." Diêu Đinh bật cười: "Anh mau đi tắm đi."

Sau khi Mạnh Phù Sinh tắm xong, Diêu Đinh đang nằm trên giường làm bộ xem TV, sau đó lại liếc mắt nhìn dáng người anh một cái, mặt đỏ lên, rồi làm bộ thản nhiên hỏi: "Anh tắm xong rồi à?"

"Ừm." Mạnh Phù Sinh lau tóc.

Diêu Đinh cầm lấy áo ngủ, cúi đầu đi về hướng nhà vệ sinh, Mạnh Sinh đứng ngay cửa, cô đi ngang qua anh mà không liếc mắt nhìn, hơi chật.

Mạnh Phù Sinh nhìn cô rũ mắt xuống không dám nhìn mình thì bật cười thành tiếng, giữ chặt lấy cánh tay cô: "Hồi nãy không nhìn sao?"

"Cái gì chứ." Diêu Đinh tiếp tục giả ngu nhìn khắp nơi.

Mạnh Phù Sinh gõ gõ cửa phòng vệ sinh là tấm kính pha lê, rồi chỉ về phía giường đối diện: "Cái này không phải trong suốt à?"

Mặc dù có một lớp mờ, nhưng hiệu quả cảm quan vẫn rất tốt: "Làm sao có thể trong suốt được, chỉ là kiểu nó thế thôi!"

Nói xong liền hối hận, cái này không phải gián tiếp chứng minh bản thân mình đã nhìn rất kỹ sao, ý thức được điều này, cô tức giận đấm Mạnh Phù Sinh một cái, rồi đi vào phòng tắm.

Nước ấm phun ra từ vòi hoa sen làm giảm bớt đi mỏi mệt cả ngày nay, cúi đầu nhìn thân thể của mình, vậy mà lại có vài phần cảm giác kích thích nảy mầm, bởi vì ai kia đã hiểu rõ tác dụng nhìn từ bên ngoài là gì.

Mạnh Phù Sinh lau khô tóc, bây giờ nói đến việc làm chính nhân quân tử không phải vô nghĩa sao? Nhìn đường cong yêu kiều của Diêu Đinh sau tấm kính pha lê, bộ ngực như hình giọt nước, theo động tác khom lưng thoa sữa tắm của cô mà đung đưa lắc lư.

Chỉ dựa vào hình dáng màu đen mơ hồ không rõ cũng đã có thể tưởng tượng được khung cảnh trong phòng tắm lúc này, bọt sữa tắm màu trắng bôi lên làn da mịn màng bóng loáng của cô, cùng với mông cong mềm mại xinh đẹp, những giọt nước dính lên vòng eo thon thả, chỉ mới tưởng tượng qua loa vài lần, Mạnh Phù Sinh đã cứng.

Kiểu nửa kín nửa hở này, quả thực là trêu người nhất, nó không giống như là thị giác được hưởng thụ, mà là nghiền ép người, cơn nghiện thuốc lại đột nhiên ập tới, cổ họng vô cùng khô khốc, ai đó đành phải tâm phiền ý loạn đứng dậy mặc quần áo.

Diêu Đinh nghe được tiếng gõ cửa phòng tắm liền tắt vòi sen:"Làm sao vậy?"

"Anh đi xuống mua thuốc."

"Được, tiện thể anh mua sữa bò cho em nhá."

"Ừm."

Mới vừa ra khỏi khách sạn thì phát hiện trời đang mưa, anh nhanh chóng đi tới một cửa hàng tiện lợi gần đó, lấy sữa bò và mua một ít đồ ăn vặt mà Diêu Đinh có thể sẽ ăn, lúc đợi ông chủ tính tiền, anh mở hộp thuốc ra lấy một điếu, rồi lại liếc tới những hộp áo mưa trên kệ, suy nghĩ một lúc rồi cầm một hộp.

Lỡ như đêm nay không kiềm được thì có cái đề phòng, anh đi ra ngoài cửa hàng hút thuốc, dùng sức hút một hơi rồi từ từ phả ra, lúc này mới có thể thả lỏng một chút.

Trên mặt đất lúc này đã ướt hết nước mưa, mưa lại lớn hơn, Mạnh Phù Sinh đội mũ lên, cắn điếu thuốc quay về khách sạn.

Khi Mạnh Phù Sinh trở về, nghe được tiếng sấy tóc của Diêu Đinh trong phòng tắm, vì vậy anh bỏ đồ xuống ngồi trên sô pha chờ cô.

"Anh nhanh vậy đã về rồi à." Cửa phòng tắm mở ra, Diêu Đinh vừa nói vừa đi ra ngoài.

Mạnh Phù Sinh ngước mắt lên rồi lại không thể dời mắt được nữa, mới vừa tắm xong trên mặt Diêu Đinh còn mang theo một chút ửng hồng, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ nhung hai dây màu trắng rất mỏng, dây vai dường như có thể trượt xuống bất cứ lúc nào, nhũ hoa theo bước chân cô mà hơi lắc lư, cô giờ đây vừa quyến rũ lại táo bạo.

Động tác búng đuôi điếu thuốc lên gạc tàn trên bàn của Mạnh Phù Sinh ngừng lại, Diêu Đinh đi đến trước mặt anh, hơi hơi xoay người rồi ngồi lên hai chân đang dang rộng của anh.

Lưng Diêu Đinh dựa vào anh, cảm nhận độ ấm của anh, rồi lại để hai chân mình lên trên chân trái của anh. Không gian cô ngồi quá ít, ngay sau đó Mạnh Phù Sinh lập tức nhấc bổng cô lên để ngồi trên đùi phải của mình, cả người đều quay sang một bên.

Mềm, mềm muốn chết, cái mông mềm mại bị ép tạo thành một đường cong, đuôi tóc Diêu Đinh còn chưa khô hết, ngẫu nhiên nhỏ xuống một hai giọt nước, ướt đẫm cùng với mùi hương không thể tả, toàn bộ cơ thể cô đều dựa vào trong lòng ngực anh, cô rút điếu thuốc còn chưa châm lửa trong tay Mạnh Phù Sinh ra, kẹp trong tay hỏi: "Cái này thật sự có thể giải sầu sao?"

"Không thể."

"Vậy anh còn hút."

"Nghiện."

Diêu Đinh cầm lấy bật lửa trên bàn, tách tách hai cái, tia lửa phát ra, ở trong căn phòng tối tắm chiếu sáng khuôn mặt của hai người, cô châm thuốc rồi đưa cho anh: "Nhưng trông anh đặt biệc cấm dục, không giống như người nghiện."

Mạnh Phù Sinh nhận lấy quay đầu hút một hơi, rồi lại chậm rãi búng búng tàn thuốc ra, tia khói toả ra trong màn đêm: "Giả đấy."

Diêu Đinh cảm thấy chỉ có mùi thuốc lá trên người Mạnh Phù Sinh mới dễ ngửi: "Em có thể học không?"

"Không tốt cho phổi."

"Vậy em cũng muốn học." Diêu Đinh nói xong rồi cầm lấy điếu thuốc kia, ngậm lấy đuôi điếu thuốc hút một hơi không theo quy tắc nào.

Ngay sau đó cô liền ho khan dữ dội, Mạnh Phù Sinh rút điếu thuốc trong tay cô ra: "Đồ cứng đầu!"

Hút cũng không sâu, vậy mà cơn ho vẫn làm cô ướt cả mắt: "Sặc muốn chết, sao lại khổ thế?"

Mạnh Phù Sinh vuốt lưng cô, rồi đưa cốc nước cho cô, cố ý giễu cợt: "Ăn khổ đau sao?"

"Vâng." Diêu Đinh uống một ngụm nước rồi đáp lại anh: "Muốn nếm một chút ngon ngọt."

Nói xong cô liền ôm lấy cổ anh, lại gần chạm vào chóp mũi anh, rồi khẽ hôn nhẹ lên môi của Mạnh Phù Sinh, lộn xộn cọ anh, mỗi một hành động đều như là câu dẫn không kiêng nể gì.

Thân dưới của Mạnh Phù Sinh rất nhanh lại có cảm giác, nhanh chóng trướng lớn, vừa lúc để giữa hai chân của Diêu Đinh, anh siết chặt tay mình: "Không phải mệt sao?"

Diêu Đinh đương nhiên cảm nhận độ cứng không thể bỏ qua này, cố ý vặn vẹo cơ thể ma sát hai cái: "Không mệt nha."

Thân dưới hoàn toàn thức tỉnh rồi, nhưng anh lại cảm thấy Diêu Đinh thật sự khác thường, nắm chặt vòng eo hỏi cô: "Hôm nay làm sao vậy?"

Diêu Đinh bám lấy anh, cô khát vọng có được anh, khát vọng được anh yêu cô, cằm đặt trên vai anh, thay vì trực tiếp trả lời câu hỏi, cô lại nói ở bên tai anh: "Em ướt rồi..."

"Rất muốn..."

Làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác nữa, chỉ cảm thấy sợi dây bị đứt rồi, Mạnh Phù Sinh đột nhiên bế cô lên, đè ở trên giường, Diêu Đinh cười một cái, dùng chân móc lên sườn eo của anh, váy ngủ bị lật lên, dưới thân là một mảnh trống không, cái gì cũng không mặc.

Mạnh Phù Sinh nhìn tới đỏ mắt, mang theo vài phần ý cảnh cáo hỏi cô: "Rất muốn sao?"

Diêu Đinh không hề có một chút do dự nào, còn có chút gấp gáp, cởi thắt lưng cho anh: "Cho em đi..."

Trướng đến phát đau, vươn tay vài cái quần áo đã cởi sạch, toàn thân Mạnh Phù Sinh vô cùng rắn chắc, cả người ôm chặt lấy thân thể nóng bỏng, một tay kéo dây vai của cô xuống, những nụ hôn bắt đầu rơi xuống nhưng lại tràn ngập tính xâm chiếm.

Diêu Đinh nhiệt liệt đáp lại anh, vừa liếm vừa mút, đầu lướt mát lạnh đi vào môi anh hoà vào nhau, chỉ là một cái hôn thôi đã làm cô càng ướt hơn.

Lòng bàn tay nóng rực của Mạnh Phù Sinh bao phủ lấy thân dưới cô, như có như không mà xoa nắn qua lại dọc theo hoa huy*t: "Nơi này thật mềm."

Nụ hôn đi xuống, đầu lưỡi vẽ một vòng quanh đầu v*, liếm ướt nóng rực rồi lại đột nhiên hút lấy đầu v*, hơi hơi lôi kéo.

"Ừm..." Diêu Đinh bị kích thích ưỡn người lên như là tự mình đang ngực của mình đút cho anh, cảm giác ngứa ngấy từ sau trong cơ thể trào ra: "Đừng hút nha..."

Có lẽ là bản năng, thay vào đó ai kia lại nuốt càng nhiều thịt mềm hơn, mút vào cắn càng mạnh hơn, Diêu Đinh chống chân đẩy anh ra, tiếng rên rỉ ngăn không được tràn ra.

Diêu Đinh đột nhiên cảm giác được vậy thô cứng của anh đang chống lên cô, cô nhìn lướt qua vật thô to đó, làm mật hoa dưới thân lại một lần nữa chảy ra, Mạnh Phù Sinh cười nhẹ một tiếng, "Gấp như vậy sao?"

Cô gấp anh càng gấp hơn, duỗi tay vén váy lên, hấp tấp cởi bỏ, khi nhìn thấy thân hình yêu kiều của cô, hô hấp của anh càng nặng nề hơn, ý nghĩ làm càn, luân hãm, chà đạp ngăn không được tuôn ra bên ngoài.

Những nụ hôn dừng trên sau tai và cổ cô, không chút thương tiếc lưu lại vết đỏ, bàn tay hơi thô ráp xoa nắn vân vê hoa huy*t, ngón giữa tìm thấy khe hở rồi dò xét đi vào, thịt non mềm mại non nhanh chóng co rút lại.

"A..." Hai mắt Diêu Đinh đỏ hoe, cảm giác vừa ngứa lại khó chịu, thân dưới gần như ướt đẫm, xúc cảm tê dại từ lòng bàn chân truyền khắp thân thể, ngón chân trắng nõn co chặt lại.

Không đủ, muốn nhiều hơn, gần nhiều nữa, muốn anh hoàn toàn chiếm hữu em.

"Ướt quá..." Diêu Đinh nhỏ giọng nói, cả người đều ửng hồng, cực kỳ giống như một con mèo hoang nhỏ đang động dục.

Tâm trí bị mê hoặc như muốn phát nổ, Mạnh Phù Sinh kéo hai chân cô ra, để côn th*t thô dài đâm vài cái vào nơi mềm mại kia, trên đỉnh đầu bị ướt đẫm bởi mật hoa, muốn nói gì cũng nói không được, thịt non đang xoa nắn trong tay từ những khe hở giữa những ngón tay mà tràn ra ngoài, đột nhiên ai đó hạ hông xuống, cho hoa huy*t mê hoặc kia ăn một đoạn nhỏ.

"Đau.. Có chút đau." Diêu Đinh hít một hơi, ngón tay siết chặt lấy cánh tay của anh, móng tay thiếu chút nữa đã cắm vào, tiểu huyệt mềm mại ướt át từng chút cắn chặt lấy côn th*t của anh.

"Đừng cắn." Bên trong vẫn rất chặt, cắn đến xương cột sống của anh đều tê dại, cố gắng rút ra một chút nhưng nó đã bị cắn chặt: "Em thả lỏng một chút."

Cảm thấy nóng quá, nhiệt độ sao lại cao như vậy, thân dưới Diêu Đinh bị căng đến phát đau, côn th*t đè ép lên vách tường làm cho chỗ sâu trong xuất hiện cảm giác ngứa ngáy tê dại, làm cho ai đó không muốn sống đè mình xuống, muốn nhiều hơn nữa.

Mạnh Phù Sinh đột nhiên bị kẹp chặt cuối cùng không còn nhẫn nại nữa, ôm lấy eo cô, nói: "Mẹ kiếp."

Dứt lời, anh lập tức hạ thân thể xuống, thịt mềm quyến rũ nhanh chóng quấn lấy côn th*t, hoa huy*t hoàn toàn bị đâm xuyên, dâm dịch cùng với tơ máu nhè nhẹ chảy dọc theo thân gậy, lông mày Diêu Đinh nhíu chặt, thân thể như là bị bỗng dưng xé rách, bụng nhỏ co rút từng cơn, nước mắt chảy ra: "Không được! Không được.. Anh quá lớn."

Kích cỡ quả thật là có chút không khớp, hoa huy*t bị căng đến phát đau, Mạnh Phù Sinh cũng bị cô cắn không hơn gì, vẫn còn một nửa lộ ra ở ngoài, gân xanh trên trán đều nổi hết cả lên, anh nhỏ giọng dỗ cô: "Em ngoan nhé, chịu đựng hết lần này là tốt rồi."

Chuyện giường chiếu của đàn ông luôn là không cần thầy dạy cũng hiểu, Mạnh Phù Sinh hôn lên môi cô, hạ bộ chậm rãi thọc vào, rồi lại từ từ rút ra, Diêu Đinh đỡ lấy vai anh, nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của anh theo động tác di chuyển lên xuống: "Ưm..."

Cô cắn chặt một, từng chút từng chút cảm nhận được tư vị vừa trướng đau lại vừa tràn đầy, nghe tiếng nước quấy loạn dần dần mãnh liệt làm cô có chút xấu hổ, phía dưới bản thân chảy thật nhiều nước, Mạnh Phù Sinh thử đâm vào vài phần nữa, Diêu Đinh hừ nhẹ, lông mày lại giãn ra: "Thật thoải mái..."

Càng đâm sâu càng chặt, côn th*t của anh bị cô cắn như không muốn buông ra, càng chậm càng sốt ruột, Mạnh Phù Sinh càng sưng to hơn, dùng sức càng mạnh hơn: "Chỗ nào thoải mái?"

Hô hấp của Diêu Đinh dần dần trở nên không đều, cô cảm thấy Mạnh Phù Sinh càng ngày càng sâu, vật xa lạ đứng vững trong hoa huy*t, nhưng cô lại không biết diễn tả như thế nào, run rẩy nói: "Là.. rất thoả mãn...."

Huyết mạch sôi sục, không có nặng nhẹ, bóp chặt eo cô rồi cuối cùng toàn bộ côn th*t đều cắm vào, rồi lại rút ra toàn bộ mang theo mật dịch, sau đó lại đâm đến chỗ sâu nhất, thẳng thắn mà nói không có bất kỳ kỹ xảo nào, Diêu Đinh không chịu được hét lên, nhưng âm thanh kia nghe ra hoàn toàn không giống với mình, cô nhắm mắt lại cắn chặt môi dưới ngăn cho mình không phát âm thanh.

"Đừng tự cắn mình." Mạnh Phù Sinh cạy môi cô ra, thân dưới đâm vào một cái làm cô hừ một tiếng, càng đâm càng nặng, càng nặng càng nhanh, nặng đến nỗi nệm cũng đều lún xuống, từng nơi từng chỗ của côn th*t đều đè nặng vách thành bên trong hoa huy*t.

Diêu Đinh nắm chặt ga giường, đầu ngón tay trắng bệch, cô sắp không thở nổi rồi, ảo giác vật thô lớn trong tiểu huyệt lớn đến mức muốn thọc đến bụng, cảm giác tê dại bí mật nhè nhẹ truyền khắp toàn thân: "Chậm một chút.. Em không được nữa...Phù Sinh.."

Như là dự cảm được thân thể mình sắp có một cảm giác xa lạ ập đến, làm nũng muốn trốn tránh, nhưng Mạnh Phù Sinh lại siết chặt cổ tay cô vùi đầu mạnh mẽ không ngừng cắm vào, càng cắm càng nhanh: "Ngoan, nghe lời, không chậm được."

Bên trong Diêu Đinh co rút lại càng ngày càng chặt chẽ hơn, không quy luật lại dồn dập, Mạnh Phù Sinh biết cô sắp tới rồi nhưng lại không hề cho cô một chút thời gian để thở nào mà đã cắm hết vào trong cô, làm cho trong đầu Diêu Đinh giờ phút này chỉ cảm thấy có cái gì đó đang nổ tung, khóc nức nở thành tiếng, sau đó cao trào, phun ra dâm dịch trong suốt ẩm ướt.

Cơ thể cao trào rùng mình kẹp chặt hơn, nhưng Mạnh Phù Sinh lại cắm chặt vào trong cô không chịu đi ra, anh lau nước mắt cho cô: "Sao lại bị làm khóc rồi?"

"Anh bắt nạt em!" Diêu Đinh mẫn cảm không chịu được, cái miệng nhỏ bên trong lại còn từng chút từng chút hút lấy quy đầu của anh.

Mạnh Phù Sinh lại bắt đầu thẳng lưng đưa đẩy: "Đây là thương em."

"Em không cần anh thương em đâu." Diêu Đinh giận dỗi nói nhưng lại bị Mạnh Phù Sinh lấy nằm nghiêng qua.

"Không cần anh thương, vậy em muốn ai thương?" Mạnh Phù Sinh cầm lấy chân dài của cô, cắm vào từ phía sau, bàn tay to rộng không ngừng véo ngực cô.

Cái tư thế nằm nghiêng này làm vật thô cứng càng vào sâu hơn, cô còn đưa lưng về phía anh nên không nhìn rõ vẻ mặt của ai kia, Diêu Đinh chút sợ hãi, âm thanh mềm hơn: "Vậy cũng không cần anh thương em."

Mạnh Phù Sinh đâm vào sâu hơn cười nhẹ một tiếng: "Khẩu thị tâm phi, tiểu huyệt kẹp chặt như vậy, không muốn bị làm sao?"

"Anh đừng nói nữa mà." Anh vừa nói cô lại càng ngứa.

Anh hôn lên tấm lưng mịn màng, cực kỳ kiên nhẫn cố ý châm ngòi cô: "Sao ngực lại lớn vậy? Uống sữa bò sao?"

"Em không biết." Thân dưới của Diêu Đinh bị cắm còn phải trả lời câu hỏi của anh, đi qua đi lại giữa tỉnh táo và trầm luân.

"Thât mềm, còn có thể nuôi lớn hơn nữa."Mạnh mẽ xoa nắn.

"Nuôi như thế nào.."

"Mỗi ngày đều đến làm em, dùng tinh dịch nuôi." Mạnh Phù Sinh càng nói càng không có giới hạn.

Diêu Đinh nghe những lời không có giới hạn của anh mà tưởng tượng đến hình ảnh đó, anh không chờ cô tưởng tượng xong, côn th*t bỗng nhiên lại bắt đầu đâm sâu vào bên trong, cô thở nhẹ thành tiếng.

Cánh tay duỗi ra đặt lên bụng dưới của cô, còn cánh tay khác đặt sau lưng, kết nối chặt chẽ, mông vểnh mềm mại của Diêu Đinh vô thức ưỡn tới đón ý nói hùa, côn th*t của anh vẫn quá lớn, nuốt vào có chút khó khăn.

"Sao lại ngoan như vậy?" Nguyên cây của Mạnh Phù Sinh đều đâm sâu vào, âm thanh tràn đầy thỏa mãn.

"Muốn.. làm anh vui đấy.." Diêu Đinh quay đầu lại muốn hôn anh.

Thích anh, thích đến trầm luân.

"Vậy anh cứ làm em mãi được không?"

"Được..."

Nơi chỗ sâu nhất ngứa ngáy khó chịu lại một lần nữa bị đâm mạnh, đại não Diêu Đinh trống rỗng, một tầng mồ hôi chảy ra, tiểu huyệt mẫn cảm run rẩy lại đạt tới cao trào.

"Thật mẫn cảm." Mạnh Phù Sinh hôn lấy môi cô cười nhạt.

"Sao anh... Còn chưa xong nữa." Diêu Đinh cao trào hai lần, thể lực giảm xuống gần như không còn nữa.

Còn thể lực của Mạnh Phù Sinh lại còn quá sớm để dừng lại, anh thay đổi tư thế rồi tiếp tục mạnh mẽ thọc vào rút ra trong hoa huy*t của cô, lại lừa gạt cô nói: "Sắp rồi."

Sắp ở đâu chứ?

Không biết đã qua bao lâu, Diêu Đinh cảm thấy bản thân sắp bị anh giết chết rồi, khóc lóc nói: "Em không làm nữa! Anh mau đi ra đi, em hết sức rồi!"

"Em không cần động, để anh động thôi."

"Em đây cũng không cần." Mắt Diêu Đinh đỏ hoe đẩy anh ra.

Lừa gạt không được liền bắt đầu giả bộ đáng thương, Mạnh Phù Sinh vô tội nói với cô: "Đinh Đinh, như vậy sẽ nghẹn hư đó."

.....

Khi cô cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, Mạnh Phù Sinh nói bên tai cô: "Nghiện rồi, em chính là cơn nghiện của anh."

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, xối ướt dục vọng, xối ướt cô độc, xối ướt cả tình yêu sâu nặng.

_______

Tác giả: Phù Sinh, sao con nói lời cợt nhả nhiều thế? Không có chút nào giống một học sinh ngoan cả. ( thở dài!)

Mạnh Phù Sinh: Bà mau cút đi viết chương sau của bà đi.

Tác giả: Không thể chọc không thể chọc, cút đây, huhu.

_______

[3773 từ]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện