Nơi Vì Sao Toả Sáng

Trở Về.


trước sau

Advertisement
Trần nhà màu trắng có vẻ cũ kĩ. Ánh nắng mùa thu nhảy nhót trên tán cây, chiếu vào trong phòng. Tiêu Nam Phong tỉnh giấc. Cô thấy đầu hơi chếch choáng, cổ họng đau rát. Cô đi đến bàn học, nhìn lên cuốn lịch nhỏ màu xanh. Ngày 17 tháng 9 năm 20xx.

Thời gian đã quay trở về 9 năm trước. Năm nay cô mới 20 tuổi. Tiêu Nam Phong thở dài.

Một đời thê thảm, ông trời lại bắt cô trở về trải nghiệm lần thứ hai. Cái này, cũng quá vô lí.

Hôm qua trời mưa rào, cô đánh liều chạy về nhà nên bị cảm, bây giờ mới khó chịu như thế này.

Cô xuống nhà tìm nước uống. Căn nhà này là do cha mẹ cô tích cóp từng đồng để mua. Từ khi lên đại học, cô đã thuyết phục Tần Thụy Khang cho cô chuyển về nhà. Ông ta đồng ý nhưng với điều kiện cô phải thường xuyên trở về đại trạch Tần gia và bất cứ lúc nào ông ta và Tần Hoài cũng có thể đến thăm cô. Nói đến thăm nhưng thật ra là giám sát.

Đời trước, đến năm 23 tuổi cô đã bị ép sống chung với Tần Hoài. Kể từ đó không còn cơ hội trở về nhà. Ngày hôm nay, được trở về nơi đã lưu giữ bao kỉ niệm của cô và cha mẹ, trong lòng Tiêu Nam Phong là một đoàn hạnh phúc.

Tiêu Nam Phong đứng ngẩn người nhìn ra vườn. Cây bạch quả lá rụng đầy vườn, bên cạnh là chiếc xích đu cha làm tặng cô. Trước đây, mẹ thường ngồi cùng cô ở đó, kể chuyện cổ tích cho cô nghe. Cha sẽ ở trong bếp, làm món bánh ngọt độc nhất vô nhị ở trên đời. Bất giác nước mắt đã rơi đầy mặt. Quả nhiên, kỉ niệm chính là thứ giết chết chúng ta.

Xem ra cô được trọng sinh sống lại một đời, cũng có thể là may mắn.

Trở về phòng, điện thoại hiển thị có cuộc gọi nhỡ. Là Nguyên Thành, người bạn thanh mai trúc mã của cô. Khi đến Tần gia, không một đứa trẻ nào muốn kết bạn với cô. Chỉ có Nguyên Thành, anh còn giúp đỡ cô mỗi khi bị đám trẻ bắt nạt.

Cô gọi lại cho Nguyên Thành, ở đầu bên kia, một giọng nói không giấu sự vui vẻ vang lên: "Bà cô của tôi, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi."

Nghe anh vui vẻ như vậy, Tiêu Nam Phong chợt nghẹn họng mà nghĩ đến kết cục thê thảm của anh ở kiếp trước.

"Cậu gọi mình có chuyện gì sao?"

"Đi với tôi, hôm nay giới thiệu cho cậu một người bạn. Đảm bảo cậu sẽ thích." Nguyên Thành nói bằng giọng điệu chắc nịch.

"Ai vậy?"

"Anh ta tên Ngôn Bắc Hàm, cậu không biết. Hắn hôm nay trở về từ nước ngoài. Anh Thành đây có lòng tốt tặng cậu mối lương duyên này."

Sao cô lại quên mất rằng Nguyên Thành là bạn thân của Ngôn Bắc Hàm kia chứ. Ba chữ này cô đã chôn chặt trong trái tim mình suốt 8 năm. Chẳng lẽ kiếp trước, Nguyên Thành cũng muốn giới thiệu anh cho cô như thế này? Cô không nhớ gì hết.

Tiêu Nam Phong đáp: "Được, cậu chờ mình."

Ông trời cho cô trọng sinh ắt phải có mục đích. Lần này, cô phải cược một phen, dũng cảm bước đến Ngôn Bắc Hàm. Hiện tại, Cao Nhã vẫn chưa xuất hiện, cô nhất định phải nắm bắt cơ hội.

Dù thất bại thì theo đuổi tình yêu cũng là việc dũng cảm nhất cô từng làm.

Sẽ không bao giờ hối hận.

Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện