Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 45: Muôn sông nghìn núi [3]


trước sau

Advertisement

Editor: Cà Pháo

Beta: Mạc Y Phi

Năm phút đầu, Chúc Cẩn Niên rất cẩn thận nghiền ngẫm ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh.

Năm phút giữa, cô cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng.

Khi thời gian suy nghĩ bước vào năm phút cuối cùng, một cô gái trẻ mới truyền nước không lâu ở bên cạnh mỉm cười bắt chuyện: "Người kia là bạn trai cô sao? Đẹp trai thật đó, còn đối xử tốt với cô nữa chứ. Vừa rồi ở chỗ cầu thang tôi nghe thấy anh ấy đang hỏi y tá chỗ bán túi chườm nóng, y tá nói với anh ấy đi bộ khoảng mười phút sẽ thấy một siêu thị 24 giờ, cô ấy bảo trời lạnh, nếu anh ấy không quá cần thì đừng đi mua, cứ lấy chai nước khoáng rỗng, chuẩn bị nước sôi rồi ôm là được, anh ấy nói không được, nước thuốc đã lạnh rồi, tay của cô còn bị tiêm đến nỗi lạnh ngắt, nhất định phải dùng túi chườm nóng lót ở dưới. Tôi lẻ loi một mình, nghe xong đúng là hành hạ chó độc thân, sau này bạn trai tôi mà bằng được một nửa anh ấy thì tôi sẽ sướng đến chết mất."

Xuất thân từ chuyên ngành tâm lý nên Chúc Cẩn Niên hiểu rõ: khi một việc khiến bạn do dự có nên làm hay không, trên thực tế, cán cân trong lòng bạn đều nghiêng về "làm". Cô bắt đầu nhìn kỹ lòng mình, lúc hiểu lầm anh là đàn ông có vợ, trong lòng rất mất mát và tức giận, hoàn toàn là vì mong đợi vào anh.

Lúc này mà còn già mồm thì sau này sẽ hối hận đến ruột cũng xanh.

"Anh ấy không phải bạn trai của tôi, có điều ở lại một lát là được." Chúc Cẩn Niên trả lời rồi cúi đầu nhìn di động, còn ba phút.

Cho nên, lúc Nhiếp Vũ Tranh một tay bưng cốc cà phê, tay còn lại cầm túi chườm nóng đi vào phòng truyền nước, cô vội vã giơ tay phải lên làm động tác "OK" với anh, sau đó không nhịn được mà bật cười, đúng lúc chứng minh mình đã vui vẻ chấp nhận "đề nghị" của anh.

Đáp án đến nhanh hơn dự đoán khiến Nhiếp Vũ Tranh trợn tròn mắt, anh dừng lại, sau đó khẽ mỉm cười, trong đôi mắt trong suốt tràn ngập dịu dàng, càng lộ vẻ đẹp trai.

Nhiếp Vũ Tranh bước tới nhanh hơn rồi ngồi bên cạnh cô, anh đặt túi chườm nóng dưới tay trái của Chúc Cẩn Niên, vừa nghiêm túc vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay phải cô, đồng thời bỏ vào trong túi áo khoác, còn đổi thành mười ngón tay đan vào nhau.

Tuy lúc này tay của hai người vẫn còn lạnh nhưng trái tim Chúc Cẩn Niên lại có một dòng nước ấm tuôn trào. Tay anh ấm lên rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của anh, tay cô cũng bắt đầu ấm lên.

Không tỏ tình, chỉ có ngầm hiểu trong lòng. Mười lăm phút không dài nhưng tựa như đã đi qua muôn sông nghìn núi.

Chẳng qua là cô gái độc thân ở bên cạnh trong lúc vô tình giúp Nhiếp Vũ Tranh lại bị hành hạ.

"Không biết truyền xong mấy bình nước này, ngày mai có thể khỏe lại không đây?" Chúc Cẩn Niên tìm chuyện nói để phá vỡ sự nhàm chán.

"Ngày mai còn phải tiêm thêm lần nữa." Nhiếp Vũ Tranh nhìn ánh mắt của cô, rõ ràng viết "Nghĩ hay lắm".

"Ôi, đúng là làm lỡ chuyện! Trước đó em vẫn luôn nghĩ phải làm sao để tiếp xúc với bố mẹ Hân Tuyết này."

"Anh sẽ không sa thải em, bây giờ tỏ ra trung thành hay giả vờ nghiêm túc đều vô ích." Anh ung dung uống cà phê.

Chúc Cẩn Niên im lặng giữ lại một giọt mồ hôi lạnh: "Anh nói thế cứ như em là một cô gái đầy tâm cơ, vì giữ công việc mà không từ thủ đoạn lấy lòng cấp trên vậy."

"Anh rất hy vọng em như vậy." Nhiếp Vũ Tranh hứng thú nhíu mày: "Có thủ đoạn gì cứ việc nhằm vào anh này."

Chúc Cẩn Niên hất cằm về phía cánh tay bị kim tiêm đâm vào của mình: "Chờ em hết bệnh, anh cứ đợi đấy."

"Cung kính chờ đợi."

Lúc truyền nước xong đã là ba giờ sáng, mặc dù buồn ngủ đến nỗi mí mắt đánh nhau suốt, nhưng sờ vầng trán đã khôi phục nhiệt độ bình thường và mười ngón tay vẫn luôn đan vào nhau của người bạn trai mới Nhiếp Vũ Tranh, Chúc Cẩn Niên cảm thấy lần bị cảm cúm này của mình rất đáng giá, chả trách nữ chính trong phim tình cảm lãng mạn nhất định phải bị bệnh vài lần, hóa ra cách trị bệnh căn bản không phải thuốc, mà là... tình yêu.

Nhiếp Vũ Tranh đưa cô tới cửa phòng khách sạn, tuy dừng bước nhưng không buông tay cô ra, trong mắt hiện lên chút hài hước, thấp giọng hỏi: "Vị bệnh nhân này, có cần tôi ngủ cùng không?"

"Một lần bao nhiêu tiền?" Chúc Cẩn Niên hỏi.

Nhiếp Vũ Tranh phản kích: "Là em cho anh hay anh cho em?"

"Không nói chuyện tiền bạc đâu, tổn thương tình cảm lắm." Cô xua tay, gian xảo mà đẩy đề tài này đi.

Anh làm như thật mà trả lời: "Như vậy không tổn thương."

"Ngày mai gặp nhé." Cô vẫy tay với anh nhưng anh lại nắm lấy tay cô và kéo về phía mình. Cô ngước mắt nhìn, đôi mắt anh sâu thẳm khiến cô đắm chìm, cơn sốt đã giảm nhưng sức nóng trên mặt lại bị nhen nhóm, cô nhanh chóng xoay đầu, che nửa miệng, nhẹ giọng nói: "Đừng để em lây bệnh..."

"Anh chỉ muốn bị em lây bệnh."

Chúc Cẩn Niên bất đắc dĩ nhìn anh: "Thân thể là tiền vốn cách mạng. Từ nay về sau, cả người anh đều là của em, thế mà anh còn không biết quý trọng thân thể à? Anh nói lây bệnh cho mình thì em sẽ lập tức lây bệnh sao? Em không đồng ý."

Nhiếp Vũ Tranh nhất thời không mở miệng, giống như đang thưởng thức lời nói của cô, một lát sau khóe miệng cong lên: "Tuân lệnh."

Chúc Cẩn Niên trở về phòng, rửa mặt chải đầu qua loa xong thì nằm xuống, nhắm mắt rồi lại mở ra, cảm giác mình vừa có một giấc mơ đẹp, không biết nên ngủ hay tỉnh.

Trong mấy ngày cô bị bệnh, Nhiếp Vũ Tranh một mình đi giải quyết tình trạng trước mắt của bố mẹ Diệp Hân Tuyết, điều khiến người khác không ngờ tới là hơn một năm trước, mẹ Diệp không màng nguy hiểm đi thụ tinh trong ống nghiệm, mấy tháng trước mổ bụng sinh ra một bé gái. Mỗi ngày hai vợ chồng đều bận rộn chăm sóc đứa trẻ, tuy cơ thể không chịu nổi nhưng có thể tạm hoãn nỗi đau đớn khi mất đi con gái, dù sao vẫn còn có cái để chờ đợi và gửi gắm.

Chu Hiểu nói cho Nhiếp Vũ Tranh biết, mẹ Diệp nghe nói có hai chuyên gia tư vấn của thành phố Bằng nhận được ủy thác của Kiều Di Đồng đến Lương Túc hỏi một vài chuyện quá khứ thì vừa tức giận vừa đau khổ, bà nói rằng, sở dĩ Hân Tuyết một đi không trở lại hoàn toàn là vì không cẩn thận tiếp xúc với hai người, một là con sói mắt trắng (1) Kiều Di Đồng, hai là kẻ lấy oán trả ơn Trác Lỗi.

(1) Con sói mắt trắng (bạch nhãn lang): Chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác.

"Nếu bà ấy biết chúng ta là người tư vấn tâm lý giúp Kiều Di Đồng, có lẽ sẽ không sẵn lòng tiếp đãi chúng ta. Chúng ta phải lấy cớ gì để tiếp xúc với bọn họ đây?" Bữa sáng kiểu buffet của khách sạn rất phong phú nhưng Chúc Cẩn Niên lại rầu rĩ vô cùng, vì bị bệnh nên đã chậm trễ hai ba ngày, nếu bố mẹ Diệp Hân Tuyết phản đối thì còn phải ở Lương Túc lâu hơn.

Nhiếp Vũ Tranh nhận hai cốc sữa người phục vụ mang đến, sau khi lễ phép cảm ơn thì nhìn Chúc Cẩn Niên: "Trong điều kiện tiên quyết là giữ bí mật nội dung tư vấn, chỉ nói một phần sự thật cho bà ấy, để bà ấy biết Kiều Di Đồng đang ở thành phố Bằng, dùng tên giả "Hân Tuyết" đến xin tư vấn tâm lý."

"Nhưng..."

"Là một người mẹ, nghe nói có một người quen cũ lấy tên con gái đã chết của mình làm tên giả, dù ít hay nhiều cảm xúc đều có dao động, trong tình huống không bình tĩnh, bà ấy sẽ quên mất dự định ban đầu của việc không muốn khơi thông với chúng ta. Không có bất kỳ ngôn từ nào đả động con người hơn sự thật… Về điều này chính anh hiểu rõ nhất, nếu anh có thể thừa nhận mình thích em trong buổi họp lớp thay vì dặn dò em đề phòng Chương Tĩnh Minh, em sẽ không hiểu lầm anh là người đàn ông đã kết hôn vì mấy lần bị hắn khiêu khích." Anh thổ lộ mà mặt không đỏ tim không đập, ánh mắt cũng không hề né tránh, ngược lại làm Chúc Cẩn Niên ở đối diện thấy xấu hổ.

"Ngày đó... em ăn mặc thật sự đẹp lắm à?" Cô chần chừ một lát rồi hỏi.

Nhiếp Vũ Tranh mỉm cười nhìn cô: "Anh nói rồi, rất ít người có thể nảy sinh tình cảm với ai đó rồi một giây sau lập tức tỏ tình, nảy sinh oán hận rồi một giây sau ra tay tổn thương người ta."

"Ái chà chà, anh còn trải qua một khoảng thời gian ấp ủ à?" Chúc Cẩn Niên hiểu rõ, gật đầu, một lát sau lại tò mò hỏi: "Từ khi nào thì bắt đầu ấp ủ vậy?"

Anh rời mắt, linh hoạt đẩy vấn đề đi: "Đây là bí mật của anh, không thể nói cho em được cô giáo Chúc."

Chúc Cẩn Niên chưa từ bỏ ý định: "Hay là vừa gặp đã yêu?"

Nhiếp Vũ Tranh cụp mắt nhớ lại lần đầu tiên bọn họ mới gặp từ đầu đến cuối, một lúc lâu sau mới đáp: "Lần đầu tiên anh nhìn chính diện mặt em, em đang bắt chước biểu cảm kỳ quái của Tiểu Chí. Nếu như vậy có thể khiến anh vừa gặp đã yêu, không phải em có thiên phú thì rõ ràng tâm lý anh vặn vẹo."

Truy hỏi nữa thì có vẻ rất lập dị và ồn ào, Chúc Cẩn Niên cười cho qua, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nhiếp Vũ Tranh ở đối diện, trong lòng vừa rung động vừa không khỏi đoán, anh có giống Hách Dịch Kỳ chỉ coi cô là một người "thích hợp" không nhỉ? Chỉ hy vọng anh có thể có chỗ khác biệt.

Nhân viên phục vụ đến đây theo thường lệ, giữa bàn có một lọ hoa, bên trong cắm hoa tươi, nhân viên nhìn hai người bọn họ rồi nhanh nhẹn đặt một cành hoa hồng đỏ vào, mỉm cười nói: "Đã quấy rầy rồi, hai vị hãy từ từ dùng."

Chúc Cẩn Niên nâng cằm: "Mấy ngày trước bọn họ chưa từng cắm hoa hồng đỏ trên bàn chúng ta."

Nhiếp Vũ Tranh phủi giọt sương trên cánh hoa hồng: "Ánh mắt của quần chúng rất sắc bén."

Lúc này, cô cố tình tỏ ra rất tích cực: "Nhưng số thứ tự của phiếu ăn sáng mà chúng ta cầm rõ ràng là phòng đơn mà."

"Em đang ám chỉ anh nên trả lại phòng đơn à?" Nhiếp Vũ Tranh nhíu mày.

"Em đi công tác một chuyến, vẫn đừng nên tiết kiệm như vậy..." Cô giả ngu.

"Nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm là trách nhiệm của mỗi người." Bậc thầy nói có sách mách có chứng lên tiếng.

Chúc Cẩn Niên nhìn lên trần nhà, giả vờ thưởng thức hoa văn trên đó.

Hơn chín giờ, bọn họ lên đường đến nhà Diệp Hân Tuyết. So với chỗ ở của Trâu Anh, nhà Diệp Hân Tuyết đẹp hơn nhiều, một tòa nhà cao tầng màu xám đậm được cây xanh bao quanh, trong tiểu khu có thiết kế một vườn trẻ, bọn trẻ đang tập thể dục buổi sáng, nhạc thiếu nhi vui tươi cộng thêm khuôn mặt tươi cười của đám trẻ và động tác duyên dáng ngây thơ khiến rất nhiều người lớn đi ngang qua đều không khỏi ngừng lại nhìn một lát.

Trùng hợp là mẹ Diệp ôm đứa bé ra ngoài tản bộ cũng đứng cạnh hàng rào sân thể dục của vườn trẻ, vẻ mặt tràn ngập yêu thương, nắm tay đứa bé nói chuyện. Bà ấy có làn da trắng nõn và đeo kính, có vẻ rất nhã nhặn.

Hai người đến gần, Chúc Cẩn Niên mở miệng chào hỏi trước: "Chào bác, chúng cháu đến từ Sa Mạc Cam Tuyền ở thành phố Bằng..."

"Tôi biết hai người là chuyên gia tư vấn tâm lý." Mẹ Diệp phản ứng lại rất nhanh, ngắt lời cô, biểu cảm trên mặt không có gì thay đổi, vẫn duy trì lễ phép cơ bản: "Tôi không thể giúp gì được cho hai người, xin lỗi."

Nói xong thì bà ấy xoay người muốn đi.

"Mấy tháng trước, Hân Tuyết có đến phòng làm việc của chúng cháu xin tư vấn tâm lý." Nhiếp Vũ Tranh nói thẳng, câu nói này đã khiến mẹ Diệp dừng bước, bà nhanh chóng xoay người, lườm hai người họ, sốt ruột đợi anh nói tiếp.

Sắc mặt anh bình tĩnh, ung dung nói tiếp: "Ở thành phố Bằng, cô ấy vẫn lấy tên này giao tiếp với mọi người. Tổng hợp lại lời tự thuật của cô ấy và những gì cháu thăm dò được sau đó, cháu phát hiện có một người khác lấy tên của "Hân Tuyết" làm tên giả, điều chúng cháu không rõ là, tên giả lẫn nghệ danh có đến hàng ngàn hàng vạn cái, vì sao cô ấy lại chọn tên người bạn thân quá cố của mình?"

"Vậy mà nó có thể trơ tráo đến thế..." Sắc mặt mẹ Diệp thay đổi, cánh tay ôm đứa bé bắt đầu run lên: "Nó và tên Trác Lỗi hút ma túy kia đã hại Tiểu Tuyết nhà chúng tôi, còn không biết xấu hổ dùng tên của Tiểu Tuyết! Rốt cuộc nó muốn làm gì hả?"

Chúc Cẩn Niên hỏi: "Sau khi cô ấy đến thành phố Bằng, bác từng gặp cô ấy chưa ạ? Có từng gọi điện thoại đến hoặc là nhắn tin xin lỗi gì không ạ?"

"Sao tôi còn có thể liên lạc với nó chứ!? Tốt nhất nó nên chết quách đi cho rồi!" Đứa bé trong ngực bị dọa nên khóc ầm lên, mẹ Diệp ý thức được mình thất lễ, hít sâu mấy hơi để ổn định lại tâm trạng: "... Tôi không biết con bé đó muốn giải quyết vấn đề tâm lý gì, nếu hai người có thể tìm được cách gì giúp nó từ chỗ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cung cấp. Chuyện này cực kỳ tàn nhẫn đối với một người mẹ, các người cũng có bố mẹ, hẳn phải thông cảm chứ. Khó khăn gì đó của nó đều do gieo gió gặt bão thôi, nếu các người còn chút lương tâm thì sẽ không cần kiếm chút tiền không nên kiếm này!"

Nhiếp Vũ Tranh không nhượng bộ, nhìn thẳng vào mẹ Diệp, liên tục hỏi hai câu: "Chẳng lẽ bác không muốn biết vì sao cô ấy dùng tên giả là Hân Tuyết ư? Bác bằng lòng để cô ấy tiếp tục dùng cái tên này sinh sống ở thành phố Bằng ạ?"

Môi mẹ Diệp run lẩy bẩy, mặt đỏ lên, một lát sau, bà ấy lắc đầu: "Tôi tuyệt đối không đồng ý. Tôi cũng muốn biết vì sao, các người có thể điều tra ra không? Nếu có thể, tôi có thể nói một số điều mình biết."

Trong lòng Chúc Cẩn Niên âm thầm bội phục, cô vốn nghĩ phải dây dưa rất lâu thì mẹ Diệp mới có thể phối hợp, không ngờ trong điều kiện tiên quyết, Nhiếp Vũ Tranh vừa hoàn toàn giữ bí mật nội dung tư vấn của Kiều Di Đồng vừa nói dăm ba câu đã khiến mẹ Diệp mở miệng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện