Noãn Tương Thôi

Chương 8


trước sau

8. Hẹn lần nữa (2)

Edit & beta: Anky

Lúc chạng vạng quả nhiên Cố Quân Lệ trở về đón cô như đã hẹn. Anh mặc một bộ tây trang màu tối, dáng người cao ngất, từng chiếc cúc áo được cài chặt, trên người không có thừa một nếp nhăn nào, sắc mặt trầm tĩnh mang theo khí chất cấm dục.

Lúc Cố Thanh Nghi đi từ trên lầu xuống bèn xấu xa nghĩ: Nếu bây giờ cô đi xuống cởi bỏ chiếc áo bên ngoài của anh, liệu anh có còn biểu hiện này không đây?

Đêm nay cô cố ý trang điểm một chút. Buộc mái tóc dài vốn có sang một bên, để lộ ra cần cổ thon dài trắng như tuyết. Thay đổi áo choàng dài thành một chiếc váy kiểu tây đang được ưa chuộng hiện nay, trông cô thật tinh nghịch và sinh động.

Trên vành tai đeo một đôi khuyên bằng ngọc tinh xảo, lắc lư ở quanh cổ theo động tác của cô. Dưới ánh đèn thỉnh thoảng lóe sáng, làm anh cầm lòng không đặng khẽ nheo mắt.

Cố Thanh Nghi đi đến bên người anh, khoác vào cánh tay anh rồi cong môi cười nói: “Đi thôi.”

Một mùi hương dịu nhẹ như có như không theo làn gió đêm thấm vào khoang mũi anh, đó dường như là ngọc lan, hoặc chăng là hoa nhài… Anh không thể phân biệt rõ, anh dừng lại bước chân, có chút không muốn di chuyển.

Anh không muốn mang cô gái nhỏ xinh bên cạnh này đi ra ngoài chia sẻ cùng người khác, đặc biệt là người đàn ông rất có khả năng trở thành em rể anh.

“Anh, làm sao vậy ạ?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt mê man, dường như không rõ vì sao anh bỗng nhiên dừng bước chân lại.

“Em mặc như vậy đi ra ngoài sao?” Anh hỏi.

“Đúng vậy, em nghe nói Từ ca ca thích phong cách mới, hẳn là anh ấy sẽ thích em như vậy nhỉ?”

Hầu kết anh lăn lộn một lúc, xoay đầu không nói chuyện nữa.

Từ Trí Thâm hẹn bọn họ ở một quán cà phê kiểu mới, lúc hai người đến Từ Trí Thâm còn chưa tới.

Cố Thanh Nghi kéo Cố Quân Lệ tìm chỗ ngồi xuống rồi vẫy tay gọi phục vụ tới chọn thức uống. Cô gọi giúp Cố Quân Lệ một ly cà phê đen, còn bản thân thì chọn một phần bánh ngọt.

Ven bờ sông có rất nhiều tòa kiến trúc mới kiểu Anh, đều do người nước ngoài ở Tô Giới xây sửa. Từ quán cà phê nhìn sang đó, có thể thấy bến tàu xa xa bên sông có thuyền đang bốc hàng, rất nhiều công nhân quần áo thùng thình khuân vác hàng hóa từ trên thuyền đem xuống dưới.

Cố Thanh Nghi xoay đầu nhìn Cố Quân Lệ ngồi ở đối diện mình. Vừa rồi anh có hỏi phục vụ mang đến một tờ báo, vừa uống cà phê vừa xem báo.

Cô bĩu môi: Báo chí chẳng lẽ là chân ái của anh à? Tại sao đời trước cô không chú ý tới anh có loại sở thích này?

“Anh.” Cô dùng móng tay khều nhẹ lên mu bàn tay anh.

Anh giương mắt nhìn cô từ phía sau mặt báo.

“Anh còn nhớ lúc nhỏ chúng ta thường tới nơi này không?” Cô chỉ vào bờ sông bảo anh nhìn.

“Suốt đời khó quên.” Lời anh nói như có điều ẩn ý.

Anh đương nhiên nhớ rõ. Lúc cô còn nhỏ thích được đi cùng anh tới nơi này tản bộ, đi một nửa lại chơi xấu muốn anh cõng trên lưng. Cô nhóc nho nhỏ nằm lên lưng anh rầm rì chỉ huy anh, mãi đến khi về tới nhà mới phát hiện người đã ngủ rồi, còn chảy nước miếng ướt lưng anh.

Dù hiện tại Cố Thanh Nghi có da mặt dày tới đâu, bị anh nhìn vậy vẫn không khỏi đỏ mặt. Cô hơi chu môi, xấu hổ cười hai tiếng: “Anh có thể đừng nhớ kỹ dáng vẻ em chảy nước miếng không?”

Bộ dạng hiện tại này của cô cực kỳ giống cô bé thẹn thùng nhát gan trong trí nhớ anh, anh không kiềm được cũng cong môi mỉm cười.

“Xin lỗi, tôi tới muộn.” Một giọng nam đột ngột vang lên, cũng phá vỡ sự ấm áp của cả căn phòng.

“Không sao, Từ ca ca, mau ngồi đi.” Trên mặt Cố Thanh Nghi treo nụ cười, trong lòng lại tiếc nuối không thôi, hận không thể mong cả đêm Từ Trí Thâm đừng có tới mới tốt.

Từ Trí Thâm nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên một tia hơi kinh diễm. Sao ngày hôm qua hắn không phát hiện ra nha đầu này lớn lên không tệ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện