Noãn Tương Thôi

Chương 2


trước sau

2. Kiếp trước

Edit & beta: Anky

Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Nghi từ trên lầu đi xuống, cha Cố cùng Cố Quân Lệ đã ngồi ở bàn ăn. Trên tay Cố Quân Lệ cầm một tờ báo đang xem tin tức, cha Cố thấy cô xuống bèn vẫy tay bảo cô đến ăn sáng.

Cố Thanh Nghi ngồi ở đối diện Cố Quân Lệ, ngẩng đầu ngước nhìn anh. Anh vẫn còn dựng thẳng tờ báo lớn che ở phía trước. Không biết hôm nay có tin tức gì hay như vậy nữa, Cố Thanh Nghi nghĩ thầm.

Má Tần nhanh chóng mang cháo trắng lên cho cô, bữa sáng của nhà họ Cố rất đơn giản, chính là uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy như gia đình bình thường, bởi vì Cố Thanh Nghi thích ăn cháo, nên có chuẩn bị thêm vài đĩa dưa muối.

Cố Thanh Nghi cảm ơn má Tần rồi cầm muỗng nhấp một ngụm cháo nhỏ. Cha Cố bỗng nhiên quay đầu nói với cô: “A Noãn, sáng sớm cha có gọi điện thoại cho nhà họ Từ, đã hẹn xong với bọn họ thời gian để con và Trí Thâm gặp nhau, là vào tối thứ sáu. Đến lúc ấy bảo anh con đưa con qua đó nhé.”

Cố Thanh Nghi cúi đầu vâng một tiếng, vẫn không nhanh không chậm múc cháo ăn. Chỉ chốc lát, người nọ ở đối diện soạt một tiếng buông báo xuống, cầm một chiếc khăn sạch sẽ bên cạnh vừa lau miệng vừa nói với hai người ở trên bàn: “Ba, A Noãn, con đi làm việc trước, mọi người từ từ ăn.”

Nói vừa dứt lời, anh buông khăn liền đứng lên. Cố Thanh Nghi vội vàng gọi lại: “Anh, có thể đưa em đến trường học trước không?”

Cố Quân Lệ có chút kinh ngạc xoay người nhìn cô, cô vẫn luôn không thích anh đưa đi học vì cảm thấy quá mức khoa trương, hôm nay là làm sao vậy? Nhưng anh vẫn khẽ gật đầu nói: “Được.”

Cố Thanh Nghi vội vàng húp mấy ngụm cháo trong chén, Cố Quân Lệ nhìn thấy thì nhíu mày một chút và nói: “Anh không gấp, em ăn từ từ thôi.”

Cố Thanh Nghi đã đứng lên, nói với cha Cố: “Cha người ăn từ từ, con đi trước nhé.” Cha Cố cười gật gật đầu: “Trên đường cẩn thận một chút.”

Cô đã cầm theo túi đựng sách, chạy tới trước mặt Cố Quân Lệ và lôi kéo cổ tay áo âu phục của anh, muốn kéo anh đi nhanh.

Cố Quân Lệ bật cười, lấy túi trên tay cô qua rồi thuận theo để cô dẫn mình ra cửa.

Trường nữ sinh cô đang học cách nhà họ Cố không xa lắm, trước kia cô đều tự mình ngồi xe điện đi. Nếu lái xe đến cùng lắm cũng chỉ hơn mười phút lộ trình.

Trong xe lặng im một mảnh, Cố Quân Lệ ngồi trên ghế điều khiển thấy khoảng lặng kỳ lạ bèn liếc nhìn Cố Thanh Nghi đang ngồi ở ghế phụ rồi hỏi: “Sao hôm nay A Noãn không nói lời nào?”

Cố Thanh Nghi xoay đầu nhìn anh, hỏi: “Anh, anh cảm thấy em có nên gả cho Từ Trí Thâm không?”

Cố Quân Lệ nghe thấy lời cô nói hàm dưới hơi cứng lại, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, sau một lúc lâu mới từ tốn mở miệng: “A Noãn, anh không hiểu biết nhiều lắm về Từ Trí Thâm. Tổ tiên của Từ gia và nhà chúng ta là thế giao, nhưng đến cuối đời nhà Thanh bởi vì cha bị cách chức nên đã cắt đứt qua lại với nhà ta. Mấy năm trước cha có gặp bác Từ trong một buổi tiệc thương nghiệp nên mới lui tới lần nữa. Từ Trí Thâm là con trai duy nhất của Từ gia, nghe nói tài học vô cùng lợi hại, có chút danh tiếng trong giới học thuật ở Thượng Hải, xem như là một thanh niên cầu tiến.”

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng A Noãn à, có tài năng và học thức không có nghĩa rằng anh ta sẽ là một người chồng tốt, không nên bị sự vật bề ngoài che giấu bản chất bên trong, em nên tìm hiểu rõ về người này rồi hãy đưa ra quyết định.”

Cố Thanh Nghi ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, trên mặt không có biểu cảm, dường như xuyên thấu qua anh không biết đang nhìn về nơi nào.

Kỳ thực cô nghe hiểu được, cô thậm chí có chút hối hận, hối hận vì sao đời trước lại chưa từng hỏi anh về vấn đề này, hối hận đời trước không thể nghe được lời này của anh và hối hận đời trước cuối cùng lại tự mình quyết định.

Từ Trí Thâm có phải là một người chồng tốt hay chăng, không ai có tư cách đến trả lời vấn đề này hơn cô.

Đúng vậy, đời trước cô bị tài hoa của hắn mê hoặc, cuối cùng vẫn y theo hôn ước mà gả cho hắn. Nhưng sau khi kết hôn mới phát hiện hết thảy đều nực cười như thế.

Từ Trí Thâm coi cô như vết nhơ trong cuộc đời hắn, cho rằng cô căn bản không xứng với hắn, mỗi ngày hắn đều bực bội, phẫn hận chính mình là một thanh niên thời đại mới từng tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến lại không thể tuân theo ý nguyện của bản thân, bị bắt thực hiện hôn ước mà bậc cha chú định ra.

Sau khi thành hôn thái độ của hắn với cô rất lạnh nhạt, nếu không phải chịu sự bức bách của trưởng bối trong nhà, có lẽ ngay cả chạm hắn cũng không muốn chạm vào cô chút nào.

Sau khi cô sinh ra cháu trai trưởng cho nhà họ Từ, hắn liền bỏ mặc cô đi đến Anh quốc du học. Lúc ấy cô còn chưa giác ngộ, thậm chí còn âm thầm đồng tình với lời hắn nói, cảm thấy bản thân không tài giỏi và hiểu biết như hắn, học vấn cũng không bằng hắn, trong lòng hắn có oán giận cô cũng là bình thường, chỉ cần cô nỗ lực rồi sẽ có một ngày hắn có thể yêu cô.

Một năm sau khi hắn xuất ngoại, dưới sự giúp đỡ của Cố Quân Lệ cô vượt qua khoảng cách trùng dương xa xôi rốt cuộc cũng tới được Anh quốc. Không ngờ điều nhìn thấy lại chính là hắn cùng một cô gái khác thân mật rúc vào nhau. Cô cố gắng lâu như vậy, chờ đợi lâu đến thế, chờ tới cuối cùng chính là hai chữ ly hôn. Buồn cười đến cỡ nào, lúc ấy cô mới thật sự nhận ra rằng, điều mà nửa đời này cô điên cuồng vì nó, đến tột cùng là cái gì.

“Sao không nói lời nào?” Cố Quân Lệ thấy cô qua một lúc lâu vẫn không đáp lời bèn xoay đầu nhìn cô.

Khóe miệng cô cong lên lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Em cảm thấy anh nói rất đúng.”

Cố Quân Lệ khẽ nhìn cô, cho rằng cô đang qua loa đáp lời anh thì thở dài, trầm mặc tiếp tục lái xe.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện