Noãn Tương Thôi

Chương 14


trước sau

14. Em muốn anh

Edit & beta: Anky

Cố Thanh Nghi thay đổi một tư thế trong vòng tay anh, duỗi tay ôm choàng lấy cổ anh.

Cố Quân Lệ ngây cả người, cúi đầu xuống nhìn cô.

“Anh, em biết anh sẽ ra đây mà.” Vẻ mặt cô giảo hoạt, đôi chân nhỏ đang sung sướng lắc lư trong không trung.

Một khắc đó Cố Quân Lệ thật sự có nỗi xúc động muốn ném cô xuống mặt đất, sao anh lại quên bộ dáng vô lại của nha đầu này chứ?

Cô nhăn cái mũi nhỏ ngửi ngửi anh: “Anh uống rượu sao?” Nói xong còn ra sức phẩy phẩy tay ở bên mũi với vẻ mặt ghét bỏ: “Toàn mùi rượu hà…”

Cố Quân Lệ không nói chuyện, tay ôm cô nắm thật chặt rồi xoay người muốn xuống lầu.

Cố Thanh Nghi thấy thế duỗi tay ôm chặt khung cửa, nhỏ giọng kêu lên: “Em không muốn xuống dưới!”

Lúc này Cố Quân Lệ không nhân nhượng, gỡ bàn tay đang nắm khung cửa của cô ra vác cô khiêng lên trên vai, lạnh giọng nói: “Nếu em muốn đánh thức cha, vậy em cứ nghiêm túc kêu đi.”

Lần này Cố Thanh Nghi hoàn toàn câm miệng, cô không muốn để lão gia tử xen vào ngay bây giờ đâu.

Tóc cô rơi trên lưng anh, bị anh khiêng lắc lư trở về phòng.

Loại tư thế chổng đầu xuống dưới này làm não cô muốn sung huyết, sau khi buông cô xuống anh đứng dậy muốn đi, Cố Thanh Nghi chịu đựng cơn choáng váng ở đầu kéo lấy tay áo anh.

“Em hơi buồn nôn…” Cô có chút tủi thân nói.

Cô dựa vào gối đầu với vẻ mặt suy yếu, sắc mặt hình như thật sự có phần khó coi.

Cố Quân Lệ hơi lo lắng, vừa rồi anh không nên khiêng cô xuống dưới một cách thô lỗ như vậy.

Anh ngồi ở mép giường, nghiêng người tới bên lo lắng hỏi cô: “Muốn uống nước không? Hay là bảo bác sĩ đến xem nhé?”

Cô lắc nhẹ đầu, dựa vào trên vai anh, tay nhỏ lặng lẽ ôm lấy bên hông anh: “… Em chỉ cần anh ở cùng em…”

Lúc này Cố Quân Lệ mới nhận ra được cô lại giở trò, anh có chút tức giận, hoặc có thể nói là bất đắc dĩ. Anh càng ngày càng không hiểu cô…

Anh cau mày kéo tay cô ra, cô ôm thật sự rất chặt.

“A Noãn, rốt cuộc em muốn làm sao?” Anh có phần chịu thua rồi.

Quên đi, vẫn phải nói tới chuyện này thôi, bất kể sau này cô có hận anh hay không, anh đã chịu đủ tư thế khiêu khích của cô rồi, không hiểu rốt cuộc cô muốn làm sao.

“Em muốn anh ở cùng em… Anh không muốn mãi mãi ở bên em sao?” Cô mở to đôi mắt trong veo nhìn anh.

Anh nhìn vào mắt cô, dường như có gì đó ở bên trong rồi lại giống như không có gì cả. Anh cau mày, không rõ ý tứ của cô.

“Em muốn anh… giống như… Anh muốn em vậy…”

Ngoài cửa sổ chợt nổi lên một trận sấm sét, đêm mùa hè luôn nhiều giông tố, có gió thổi vào từ ngoài cửa sổ, mang theo hơi thở của cỏ xanh và bùn đất khi mưa gió ập đến…

Cố Quân Lệ trừng mắt nhìn cô, nói không ra lời. Ý cô nói chính là điều anh đang tưởng kia sao?

Có một khắc anh thậm chí hoài nghi đây có phải là ảo giác sinh ra sau khi mình say rượu hay không. Một loại cảm giác khó tả ập thẳng vào trong lòng anh, đó là một loại vui sướng xen lẫn sợ hãi, trong sợ hãi lại hỗn độn tâm tình khát vọng phức tạp.

“Em mệt mỏi rồi, mau ngủ đi…” Anh kiềm chế chính mình cố gắng dùng một loại ngữ điệu hết sức bình thản vỗ về cô. Có lẽ cô không rõ bản thân đang nói cái gì hoặc có lẽ là anh hiểu lầm ý cô…

Tay cô lặng lẽ phủ lên trên gậy thịt phồng dưới thân anh, qua lớp quần nhẹ nhàng xoa ấn dọc theo hình dạng vật căng cứng kia, nâng người lên tới gần anh thì thầm: “Đây là cái gì…”

Hệt như một yêu tinh mê hoặc lòng người, cô nghiêng thân qua nhìn anh, phun ra hơi thở nhàn nhạt bên cổ anh: “Đây có tính là… Chứng cứ anh muốn em không…”

——

Chương sau là chương H nên Anky sẽ set pass nhé.

Pass chương sau là đáp án của câu hỏi này:

Tác giả của bộ truyện tên gì?”

Đáp án viết hoa chữ cái đầu tiên và viết liền không dấu nhé.

Ôi pass dễ quá chừng luôn ^^


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện