Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Âm Mưu Ám Sát


trước sau

Advertisement
Không kịp nữa rồi, nếu vẫn còn đứng đây suy nghĩ thì người đàn ông kia sẽ chết mất. Đành liều vậy. Ninh Hân Nghiên chạy thật nhanh vào con phố đó, vừa chạy vừa thét lớn.

"Dừng lại." *

Đám người đó bất ngờ trước sự xuất hiện của Ninh Hân Nghiên, cả tên cầm đầu cũng dừng tay, lưỡi dao sắc nhọn vừa đúng lúc nằm trên nơi ngực trái. Cả bọn người dàn ra nhìn cô, hay lắm. Bọn họ làm việc trước giờ chưa có ai dám ngăn cản, bây giờ thì có rồi, hơn nữa lại là một cô gái. Thú vị đấy.

"Mau thả anh ta ra." *

Cả đám người bật cười lớn, cô kêu thả thì bọn họ sẽ thả sao. Thế thì còn gì là danh dự và danh tiếng nữa chứ.

"Cô em, hay là đến đây góp vui cùng bọn anh đi." *

Tên cầm đầu ngả ngớn đề nghị. Nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy mà không động lòng thì chẳng phải là đàn ông. Theo lệnh hôm nay chỉ cần xử lý người đàn ông đang nằm dưới đất kia thôi, tự dưng lại xuất hiện thêm một cô gái. Đã cho không như vậy mà còn không "ăn" thì quả thật là phí của trời mà. Nghĩ vậy hắn ta hầm hố đi đến, thân hình mập mạp lại thêm nhiều hình xăm trên người khiến hắn trông thật ghê tởm, trên mặt còn không thể giấu vẻ ham muốn nhục dục dơ bẩn nữa. Hắn càng tiến đến thì Ninh Hân Nghiên càng thấy sợ hãi, chân tay run cả lên. Chết rồi, cả con phố này vắng như vậy, dù có kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy. Ninh Hân Nghiên thầm trách bản thân quá ngu ngốc, không những không cứu được người đàn ông đó mà bây giờ có thể đến cô còn gặp nguy hiểm. Lần này coi như xong... Mà khoan đã, trong đầu cô đột nhiên lóe sáng một ý nghĩ. Ninh Hân Nghiên nhếch môi, đưa tay vào trong túi bấm vài cái rồi rút tay ra, làm như không có chuyện gì cả.

"Đừng qua đây." *

Ninh Hân Nghiên giả vờ van xin, chân thì càng lùi về phía sau, hình như cô đang cố dụ bọn chúng vậy.

"Thôi nào cô em, ở bên anh sẽ rất vui đấy." *

Vậy sao? Ninh Hân Nghiên khẽ chớp mắt. Cô đếm thầm. 1...2...3, ngay khi tên cầm đầu đó đưa tay túm lấy cổ tay cô thì đột nhiên có tiếng còi vang lên, càng lúc càng gần đến chỗ này.

Ninh Hân Nghiên biết thời cơ đã đến, cô liền giùng giằng phản kháng, cố gắng quay đầu ra sau hét lớn.

"Cứu tôi...cứu tôi..." *

Tên cầm đầu tay chân bắt đầu rét run. Gì cơ chứ? Đám đàn em nghe tiếng còi hú liền hoảng hồn chạy đến, lôi kéo hắn ta nhằm chạy trốn, trên mặt không giấu nổi sự sợ hãi, trên tráng bọn họ cũng vã đầy mồ hôi.

"Đại ca chạy đi, cảnh sát đến." *

Thấy tên cầm đầu vẫn còn ngoan cố đứng đó, một tên khác vội giật tay hắn ra khỏi tay cô, giọng gấp gáp.

"Còn không mau đi thì sẽ gặp rắc rối đấy. Mau đi thôi." *

Tên cầm đầu lúc này có lẽ mới hiểu được những gì đang xảy ra, hắn ta sợ hãi ba chân bốn cẳng cùng đàn em vội vàng chạy trốn. Khi đi ngang qua người đàn ông đó còn không quên buông lời cảnh cáo.

"Đợi đấy, mày trốn không thoát đâu." *

Ninh Hân Nghiên cố tình diễn thì diễn cho trót, không ngừng la lên cầu cứu. Khi thấy đám người đó chạy mất bóng liền lấy điện thoại trong túi ra tắt đi âm thanh còi hú đó. Chiêu này quả thật hiệu nghiệm nha, là Vưu Thục Ly đã chỉ cho cô. Dùng âm thanh giả tiếng xe cảnh sát này thì đám giang hồ ấy liền sợ toát cả mồ hôi, không dám ở lâu, hoảng hồn bỏ chạy đi mất. Mà khoan... Điều quan trọng bây giờ là người đàn ông đó kìa. Ninh Hân Nghiên cất điện thoại vào túi, vội vàng chạy đến chỗ người đàn ông đang nằm vất vưởng dưới đất. Khi nãy chúng ra tay rất mạnh làm anh ta nôn ra cả máu, nhuốm đỏ cả tuyết. Nhìn bộ dạng này của người đàn ông, Ninh Hân Nghiên thật sự lo lắng, chúng ra tay như thế có khi nào anh ta chết luôn không.

"Anh ơi...anh ơi... Tỉnh lại đi." *

Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi cố gắng mở mắt ra. Trong cơn đau buốt toàn thân anh ta thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài búi cao, gương mặt đã ửng đỏ vì trời lạnh không ngừng lay anh dậy. Khi nãy anh ta vì quá đau nên ngất đi một lát, trong lúc đó anh nghe được giọng một cô gái, chính cô gái đó là người cứu anh khỏi bọn giang hồ này, cũng có thể cô gái ấy và cô gái này là cùng một người.

"Anh ơi...anh tỉnh lại đi." *

Ninh Hân Nghiên nghĩ người đàn ông này sắp không xong rồi, cô lay mạnh như thế anh ta cũng chỉ lờ mờ mở mắt, chẳng có chút phản hồi nào. Có lẽ phải đưa anh ta vào viện rồi.

"Biết làm sao đây, ở
Advertisement
gần đây không có bệnh viện."

Ninh Hân Nghiên thở hắt ra một hơi, thì thầm trong miệng. Trên đường cô và Vưu Thục Ly về khách sạn cùng lắm chỉ có tiệm tiện lợi, bệnh viện hay đồn cảnh sát đều không thấy. Bây giờ anh ta bị thương nằm bất động ở đây thì cô biết phải làm sao cơ chứ? Anh ta to cao thế này, với sức cô cũng khó mà di chuyển nổi anh ta.

Nhưng cũng thật may mắn, trong lúc gần như tuyệt vọng hết cách, đột nhiên có ánh đèn chói chang chiếu thẳng vào Ninh Hân Nghiên. Cô nheo mắt đưa tay lên che, không những thế cô còn nghe có tiếng người.

"Có chuyện gì ở đây?" *

Ninh Hân Nghiên hạ tay xuống để xem người đó là ai. Thì ra là cảnh sát đi tuần. May quá, người đàn ông này được cứu rồi. Ninh Hân Nghiên nhanh chóng báo án, chỉ vài phút sau người đàn ông đã được đưa lên xe cứu thương di chuyển đến bệnh viện. Nhìn theo chiếc xe đi xa dần, Ninh Hân Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm. Thật may quá, xém chút nữa cô đã không cứu được người đàn ông đó mà còn hại chính cả bản thân mình. Khoan đã... Chết rồi, Vưu Thục Ly. Thôi rồi cô nói đi mua thứ đó cho cô bạn thân mà nãy giờ cô lo chuyện ở đây quên cả thời gian. Không xong rồi, Vưu Thục Ly chắc đợi cô lâu lắm, Ninh Hân Nghiên than một câu rồi tức tốc chạy về khách sạn...

Bệnh viện...

"Tỉnh rồi sao? Thấy đã ổn hơn chưa?"

"Bân?"

Người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo sơmi màu trắng, tay áo được xắn lên tận khuỷu thấy người bạn của mình đã tỉnh vội đi đến đỡ anh ngồi dậy, quan tâm hỏi thăm. Khi nãy nhận được điện thoại của cảnh sát, người đàn ông dừng lại ngay công việc chạy ngay đến bệnh viện, túc trực bên cạnh bạn mình từ đó đến giờ. Nhìn thấy bạn mình tỉnh lại, anh cũng yên tâm phần nào.

"Còn nhớ tên tôi thì tốt rồi, không bị mất trí nhớ.", Quách Bân cười vỗ vai người đàn ông ngồi trên giường.

"Yên tâm, tôi vẫn ổn.", tuy bị băng bó đầy người nhưng người đàn ông đó vẫn thấy bình thường, không có vẻ gì là vừa mới trải qua cơn thập tử nhất sinh gì cả.

"Này, cô gái ấy đâu?", người đàn ông đó đảo mắt cả căn phòng bệnh nhưng chẳng thấy bóng dáng của người mình muốn tìm liền hỏi ngay Quách Bân.

"Cô gái nào?", Quách Bân khó hiểu.

"Cô gái đã đưa tôi vào viện ấy.", anh ta không mơ, quả thật cô gái ấy đã ra tay cứu giúp. Nhưng khi tỉnh lại thì chẳng thấy cô ấy đâu.

"Tôi không biết. Chỉ nhận được điện thoại của cảnh sát thì tôi đến đây ngay. Từ lúc vào đây tôi chẳng thấy cô gái nào cả.", Quách Bân nhún vai. Bị đánh ra như thế không lo tịnh dưỡng đi, đừng nói với tôi là cậu trúng tiếng sét ái tình qua màn "mỹ nhân cứu anh hùng" đấy nhé.

"Không sao, một lát cảnh sát cũng lấy lời khai, tôi hỏi họ cũng được."

"Này, cậu nghĩ cảnh sát có điều tra ra không?", Quách Bân tự dưng trở nên nghiêm túc, gương mặt nghiêm nghị thấp giọng hỏi.

"Tất nhiên là không rồi. Không phải tôi không tin năng lực của họ mà là tôi không tin người đứng sau lại ngu ngốc lòi đuôi cho người ta tóm mà thôi.", người đàn ông đó ngồi tựa lưng vào thành giường, thản nhiên nói. Có vẻ anh ta đã biết người đứng sau mọi việc là ai, cũng chẳng trông đợi gì vào kết quả điều tra cả vì anh ta thừa biết có điều tra thì kết quả chỉ là như vậy thôi.

"Sầm Khiết Thần, chuyện này đã đi quá giới hạn rồi.", Quách Bân nói, bàn tay đặt lên chiếc ghế sofa gõ từng nhịp, anh ta cũng thấy bất bình thay cho người bạn này của mình.

"Quả thật vậy. Họ đã không còn kiên nhẫn nữa rồi. Cho người sang tận Nhật để giết chết tôi, tôi chưa vội thì họ đã vội rồi.", Sầm Khiết Thần nhếch mép, đôi mắt đầy âm u lạnh lẽo khi nhớ về những chuyện đã xảy ra. Tôi sẽ không ngu ngốc ngồi yên chờ chết đâu. Để rồi xem, các người phải trả giá cho việc làm ngu xuẩn này.

P/s: Những câu thoại có dấu * là những câu thoại tiếng anh. Au dở tiếng anh nên phải dùng cách này. Hehe.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện