Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Tôi Đợi Em Tự Nguyện


trước sau

Khung cảnh lúc này rất gượng gạo, Tề Huy đứng yên ở đó khó hiểu nhìn đôi nam nữ trước mặt. Anh cũng không để tâm đến việc Vưu Thục Ly có bạn trai hay chưa, nhưng có lẽ là do Trương Chấn Minh hiểu lầm rằng anh đang cố ý tán tỉnh Vưu Thục Ly nên đến để khẳng định chủ quyền chăng?

Còn Vưu Thục Ly thì tức giận khỏi nói, tên điên này đột nhiên phá hỏng mọi chuyện. Một tháng qua không thấy hắn ta cô cứ nghĩ mọi thứ đã êm xui, quay lại với bản chất ban đầu của nó. Nhưng không ngờ... Hắn ta còn ăn nói lung tung, không biết Tề Huy có hiểu lầm hay không? Nghĩ thế cô liền bước tới, vội vàng giải thích với anh.

"Anh ta không phải bạn trai của em. Anh đừng hiểu lầm."

Tề Huy chẳng tỏ vẻ gì khó chịu cả, ngược lại còn rất thoải mái trả lời cô.

"Không, anh không có hiểu lầm. Em không cần phải giải thích với anh như vậy đâu. Yên tâm nhé."

Một câu nói của Tề Huy làm Vưu Thục Ly như sụp đổ. Anh nói thế chẳng phải là không có chút tình cảm nào với cô? Anh chỉ xem cô như một người bạn, một người em gái không hơn không kém? Vưu Thục Ly cố gắng tạo ra nụ cười gượng gạo nhưng trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô cầm túi xách đi đến khẽ cúi đầu chào Tề Huy.

"Hôm nay cảm ơn anh đã dành thời gian cho em. Em hơi mệt muốn về nghỉ sớm. Bữa ăn này em đã thanh toán rồi. Chào anh nhé."

Rồi cô xoay lưng bước đi, bóng dáng cô độc cùng buồn bã nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Trương Chấn Minh thấy thế liền đuổi theo cô. Ra đến cổng nhà hàng, hắn nhanh chân tiến đến, bắt lấy cánh tay cô kéo ngược lại.

"Tại sao lại bỏ đi? Tại sao lại bày vẻ mặt này?"

Trương Chấn Minh nhìn gương mặt trắng bệch của Vưu Thục Ly, đôi mắt đỏ ửng như sắp khóc, hơi thở dồn dập, bàn tay siết lại thành nắm đấm, dường như cô đang cố kiềm nén một điều gì đó mà tâm tình hắn trở nên khó chịu, tức giận vô lý. Càng thấy vẻ mặt này của Vưu Thục Ly, hắn dường như không thể khống chế được bản thân, muốn mang cô ra mắng cho một trận. Tên đàn ông đó có gì hay ho để cô phải thành ra thế này, tại sao phải buồn vì anh ta cơ chứ? Cô có phải là đồ ngốc hay không?

"Tôi thế nào là việc của tôi, không liên quan gì đến anh."

Vưu Thục Ly lạnh lùng buông lời rồi giật tay mình ra khỏi tay Trương Chấn Minh, sải bước về phía trước, đưa tay bắt taxi. Trương Chấn Minh đương nhiên không chấp nhận hành động này của cô, hắn không dừng lại ngược lại còn đi theo cô, một lần nữa kéo người cô đối diện với hắn.

"Tôi muốn nói chuyện với cô."

Vưu Thục Ly lần này không thể kiềm nén được nữa, tức giận mắng vào mặt Trương Chấn Minh đồng thời đưa hai tay lên xô hắn về phía sau.

"Tôi chẳng có gì để nói với anh cả. Anh nghĩ anh là ai mà xen vào chuyện của tôi? Những lần gặp anh đều xui xẻo, anh không thấy phiền nhưng tôi lại có đấy. Làm ơn đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh. Anh đã nghe rõ chưa?"

Cuối cùng Vưu Thục Ly mạnh mẽ thu tay lại, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm Trương Chấn Minh rồi xoay người bỏ đi. Hắn nghĩ hắn là ai mà lại xen vào cuộc sống của cô chứ? Tại sao hắn lại phá cô? Từ việc Đàm Khải Duật cho đến chuyện của Tề Huy ngày hôm nay. Cô tức giận không phải vì Tề Huy đã ngầm từ chối cô mà cô tức giận là vì hắn. Tại sao cô gặp phải người như hắn chứ? Sáu năm trước hắn không phải rất thân thiện vui vẻ hay sao? Thời gian đúng là kì diệu thật, có thể thay đổi cả một con người.

Một chiếc taxi chạy đến, Vưu Thục Ly mở cửa định vào xe thì đột nhiên Trương Chấn Minh xông tới, đóng mạnh cửa xe vào, cúi người bế Vưu Thục Ly lên rồi bước đi. Vưu Thục Ly hoảng hốt, hắn ta đang làm gì vậy? Cô cựa quậy, lấy hai tay hai chân đánh đạp vào người hắn, miệng không ngừng la mắng.

"Trương Chấn Minh, anh làm gì vậy hả?"

Hắn vẫn lạnh lùng bước đi, không đoái hoài nên sự phản kháng của cô.

"Buông tôi xuống ngay. Buông xuống!", Vưu Thục Ly ra lệnh.

Trương Chấn Minh hướng đến chiếc xe hơi màu đen trước mặt, rảo bước càng ngày càng nhanh.

Vưu Thục Ly nhận ra chiếc xe đó, là của Trương Chấn Minh. Hắn định đưa cô đi đâu? Vưu Thục Ly không thể tưởng tượmg được điều gì sắp xảy ra với bản thân, một sự sợ hãi dâng lên trong cô. Vưu Thục Ly tiếp tục cựa quậy nhằm tìm cách thoát thân.

"Trương Chấn Minh, anh không nghe tôi nói à? Buông tôi ra. Có phải anh bị điên không hả?"

Trương Chấn Minh bất ngờ dừng chân, gương mặt lạnh lẽo của hắn xoay sang nhìn gương mặt đầy vẻ tức giận của Vưu Thục Ly, trầm giọng trả lời.

"Phải, tôi điên đấy. Em còn không biết tôi điên vì ai sao?"

Vừa dứt câu, Trương Chấn Minh liền nhấn Vưu Thục Ly vào trong xe. Chiếc xe nhanh chóng phóng nhanh trên con đường đêm đã được mây đen bao phủ.

Trương gia...

Trương Chấn Minh bế Vưu Thục Ly vào trong nhà trước ánh mắt đầy ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Không phải đây là cô gái lần trước sao, hôm nay cậu chủ lại đưa cô ấy về. Nhưng nhìn cô ấy không có vẻ gì là tự nguyện cả, la hét vùng vẫy trong rất thảm thiết. Cả tốp người làm đưa mắt nhìn nhau, trong đó có dì Dự, họ đang suy nghĩ có nên giúp cô gái đó hay không...

"Không có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được lên lầu."

Rồi Trương Chấn Minh bế cô lên lầu, đi vào một căn phòng ngủ rộng lớn. Hắn lạnh lùng ném cô xuống giường, gương mặt âm u từ trên nhìn xuống, chậm rãi nói.

"Tối nay em ở lại đây."

"Anh là đang giam giữ người trái phép. Tôi sẽ kiện anh.", Vưu Thục Ly ngồi bật dậy đáp trả.

"Cứ tự nhiên, quan trọng là có luật sự nào chịu thụ lý đơn kiện của em hay không.", Trương Chấn Minh nhếch môi, hắn từ từ cúi người thấp xuống, gương mặt mị hoặc đó tiến sát đến gương mặt cô, chỉ một chút xíu nữa thôi có lẽ môi hai người đã chạm vào nhau rồi.

"Anh...anh là đang cưỡng ép."

"Yên tâm, tôi không có thói quen cưỡng ép người khác. Đặc biệt đối với em, tôi sẽ đợi em tự nguyện tìm đến tôi."

Rồi hắn đứng thẳng dậy, hai tay đút vào túi quần, ung dung xoay người rời đi, trước khi đóng cửa lại không quên chúc Vưu Thục Ly ngủ ngon...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện