Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chiếm Tiện Nghi


trước sau

Advertisement
Sáng hôm sau...

Vưu Thục Ly trong cơn đau đầu như búa bổ vật vã ngồi dậy. Cô thở dài một hơi, lấy hai tay day day hai bên thái dương, mệt mỏi nhớ lại ngày hôm qua. Vì phát hiện Đàm Khải Duật gian díu với người khác mà cô đau lòng, uống rượu giải sầu, cuối cùng say đến nỗi không biết trời đất là gì. Nếu cô nhớ không lầm là chai rượu hôm qua rất mạnh, cô nốc gần 6 ly hỏi sao mà không đau đầu cho được. Nén sự mệt mỏi, cô cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh. Chiếc giường này, tấm rèm này, cả cách bày trí sao khác lạ vậy? Vưu Thục Ly bừng tỉnh, căn phòng này không phải của cô, vậy thì cô đang ở đâu đây?

"Dậy rồi sao?"

Một giọng đàn ông cất lên làm Vưu Thục Ly giật mình hoảng hốt. Một suy nghĩ tồi tệ nảy lên. Căn phòng khác lạ, cô say mèm, lại có giọng đàn ông... Không phải chứ? Vưu Thục Ly choáng váng đầu óc kiểm tra lại thân thể, quần áo đã được thay bằng một chiếc váy ngủ, cô lại lật lật tấm chăn lên, cô thở phào nhẹ nhõm, không thấy gì cả. Nhưng mà, chẳng lẽ người đàn ông vừa lên tiếng đó đã thay đồ cho cô, hắn đã thấy thân thể của cô. Không, Vưu Thục Ly hét lớn.

Tiếng la thất thanh của cô làm Trương Chấn Minh giật mình, hắn vội vàng đi đến, nhìn từ đầu đến cuối Vưu Thục Ly một lượt, chau mày hỏi.

"Cô la hét gì đấy?"

Vưu Thục Ly thấy Trương Chấn Minh liền bổ nhào đến, không ngừng đấm vào người hắn, miệng thì không ngừng cáo buộc.

"Tên dâm dê, tên biến thái. Anh đã làm gì tôi hả?"

Trương Chấn Minh gồng sức lấy tay cản Vưu Thục Ly. Hắn tức giận. Đúng là làm ơn mắc oán, tối hôm qua đã giúp cô một lần, lại còn thức trắng cả đêm trông cô vì nghe thím Dự nói rằng cô có thể bị sốt để rồi sáng nay bị cô đánh thùm thụp như thế. Hắn gằn giọng.

"Có thôi hay không?"

"Thôi cái gì mà thôi. Anh đê tiện, lợi dụng tôi say để giở trò bỉ ổi. Chết đi."

Vưu Thục Ly không dừng lại mà còn ra tay mạnh hơn. Cô đứng trên giường, một chân đá vào phía dưới Trương Chấn Minh, còn tay thì đánh liên tục vào ngực hắn. Trương Chấn Minh không nghĩ Vưu Thục Ly lại dùng sức như thế, nhất thời không giữ được thăng bằng, ngã nhào xuống đất, bàn tay lại còn đang giữ chặt lấy tay Vưu Thục Ly, kéo cô ngã cùng.

Rầm...

Trương Chấn Minh ngã xuống sàn, Vưu Thục Ly cũng theo đó ngã lên người hắn. Cú ngã làm cô choáng váng cùng hoảng sợ, cứ nghĩ sẽ chết đến nơi. Cô hé mắt nhìn, vừa đúng chạm vào ánh mắt đen tối của Trương Chấn Minh. Ánh mắt của hắn làm cô sợ, vội vội vàng vàng tìm cách đứng dậy. Nhưng mà...hình như Vưu Thục Ly thấy gì đó không đúng. Cô đưa mắt nhìn xuống dưới. Không phải chứ? Cô mặc váy ngủ nhưng không mặc đồ lót, vậy không phải là ngực của cô đã trực tiếp chạm vào hắn. Càng nghĩ cô càng hoang mang lo sợ, vùng vẫy đứng lên. Nhưng dù sao cô cũng không ngờ vì sự vùng vẫy của mình đã tạo nên sự ma sát giữa hai cơ thể. Đôi gò bồng đào đẫy đà của mình không ngừng chà sát lên khuôn ngực rắn chắc của Trương Chấn Minh. Đang mãi loay hoay, đột nhiên Vưu Thục Ly bị một lực mạnh đẩy ra, cô ngã sang một bên. Trong lúc còn đang chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Trương Chấn Minh đã đứng dậy, giọng nói khàn đặc như đang cố kiềm nén một điều gì đó ra lệnh.

"Thay đồ nhanh rồi xuống lầu."

Rồi hắn bỏ đi một mạch, bỏ mặc cô ở phía sau. Rầm... cửa đóng lại, Trương Chấn Minh hơi thở thô đặc thở hắt một hơi. Hắn tựa người vào tường, đôi mắt mông lung tràn đầy dục vọng nhìn vào trần nhà. Chết tiệt, hắn bị cô làm cho mất đi khống chế rồi, một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi có thể hắn không kiềm được mà đè cô ra ngay. Cũng may hắn còn giữ được lý trí, nhanh chóng rời khỏi phòng. Trương Chấn Minh nhếch môi, đưa tay lên ngực, đúng là mềm mại. Cảm giác khi nãy Vưu Thục Ly ngã nhào lên người hắn làm hắn cảm thấy lưu luyến, không muốn rời đi. Thím Dự thật không tốt, thay cho Vưu Thục Ly chiếc váy ngủ mỏng đó, lại không có đồ lót, dì ấy muốn hắn chết vì bức bách sao?

Sau khi thay đồ, Vưu Thục Ly đi xuống lầu. Cô trố mắt nhìn căn nhà, thật sự rất rộng lớn nha. Nhà cô đối với cô đã lớn rồi, cũng nói là khá khang trang, nhưng trước độ rộng lớn và giàu có của căn nhà này, cô thật sự choáng ngợp. Đang mãi ngắm xung quanh thì một người phụ nữ trung niên đi đến, khẽ cúi đầu chào cô.

"Chào cô.", dì Dự nhìn Vưu Thục Ly, đôi mắt sáng lên, miệng cười rất vui vẻ.

"Chào...chào dì.", Vưu Thục Ly bối rối. Để một trưởng bối cúi đầu chào như thế, cô thấy rất ngại.

"Cậu chủ đang đợi cô trong nhà ăn. Mời cô.", dì Dự chìa tay về phía bên phải chỉ hướng đi cho cô.

"Dì nói là Trương Chấn Minh?", hắn ta đợi cô làm gì? Cô cũng đâu muốn gặp hắn. Nghĩ lại tình cảnh lúc nãy, mặt cô đỏ ửng lên, sao mà đối mặt với hắn đây? Ngay cả cô quen Đàm Khải Duật ba năm cũng chưa từng tiếp xúc thân mật đến như vậy...

"Dạ phải, mời cô đi hướng này.", dì Dự thầm cười. Chưa có ai dám gọi thẳng tên cậu chủ cả, cô gái này là người đầu tiên. Hơn nữa bà có nhớ tối qua chính cậu chủ đưa cô về đây trong tình trạng say xỉn, cũng chính là lần đầu bà thấy cậu chủ đưa một cô gái về nhà. Không chừnh... Dì Dự thầm cười, có khi cô gái này lại là cô chủ tương lai thì sao?

Vưu Thục Ly gượng gạo đi về phía nhà ăn. Vừa vào trong cô đã thấy Trương Chấn Minh đang ngồi trên bàn ăn, vừa đọc báo vừa uống cafe. Hắn có ý định gì chứ? Vưu Thục Ly suy nghĩ, ánh mắt ái ngại nhìn hắn.

"Ngồi xuống đi.", Trương Chấn Minh không nhìn cô, vẫn chăm chú đọc báo.

"Tôi về đây.", Vưu Thục Ly định xoay người đi nhưng đã bị Trương Chấn Minh cản lại.

"Ngồi xuống ăn sáng đi rồi tôi đưa cô về.", hắn hạ tờ báo xuống, ngã lưng ra sau ghế, hai tay đàn vào nhau để lên đùi, chăm chú nhìn cô đang khó xử đứng ở phía trước.

"Tôi không ăn."

"Ngồi xuống ăn đi rồi tôi đưa cô về. Cả tối cô chỉ uống rượu, chưa có thức ăn vào bụng, không thấy đói sao?"

Câu nói của Trương Chấn Minh vừa dứt thì đột nhiên có tiếng òng ọc vang lên. Vưu Thục Ly ngượng ngùng đưa tay lên bụng, sao bụng cô lại biểu tình đúng lúc như vậy chứ. Mà hắn nói cũng đúng, cô quả thật đói rồi.

Ngay lúc này, dì Dự mang ra một đĩa thức ăn, mùi thơm ngào ngạt càng kích thích chiếc bụng đói của Vưu Thục Ly hơn nữa. Cô lặng lẽ nhìn thức ăn, bụng sôi cồn cào không thèm nghe lời cô nữa. Trương Chấn Minh nhìn Vưu Thục Ly phì cười, lấy tay che miệng, hắn giọng một cái rồi trầm giọng lên tiếng.

"Không phải đói rồi sao? Ăn đi."

Vưu Thục Ly không thèm để ý gì nữa, kéo ghế ngồi xuống, cầm dao lên cắt miếng thịt mọng nước thơm phức đưa lên miệng. Tay nghề không tồi nha, quả thật rất ngon.

"Tối qua tôi và cô không có xảy ra chuyện gì cả.", Trương Chấn Minh biết cô đã hiểu lầm liền giải thích cho cô hiểu.

"Tôi biết.", Vưu Thục Ly gật đầu. Cô đã kiểm tra drap giường rồi, không có dấu vết gì, lúc ấy cô đã an tâm rồi. Cô chỉ sợ việc ai là người thay quần áo cho cô. Liệu Trương Chấn Minh có lợi dụng lúc cô say mà chiếm tiện nghi không? Nghĩ thế, cô định mở lời hỏi nhưng không biết phải mở lời như thế nào.

"Dì Dự là người thay quần áo cho cô.", Trương Chấn Minh như biết cô đang nghĩ gì, không chờ cô hỏi mà trả lời luôn.

Vưu Thục Ly buông nĩa, xoay sang nhìn Trương Chấn Minh, thở phào nhẹ nhõm. May quá, không có vấn đề gì, không có vấn đề gì...

"Yên tâm, tôi sẽ không lợi dụng cơ hội để chiếm tiện nghi của người khác..."

Trương Chấn Minh nhìn cô, nhếch miệng nói. Hắn đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh cô, kề mặt mình sát vào mặt của Vưu Thục Ly, giọng mị hoặc thì thầm bên tai cô.

"Trừ phi người đó tự nguyện."

"Anh..."

Vưu Thục Ly mở to mắt tức giận quay sang định mắng Trương Chấn Minh một trận, không ngờ môi cô lại vô tình chạm vào môi hắn. Trương Chấn Minh nhếch miệng, lợi dụng lúc này, hắn đưa tay đặt lên gáy cô, mạnh mẽ bao phủ lấy môi cô, quấn quýt không rời...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện