Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Không Hiểu Nhau


trước sau

Hứa Lập Thành nãy giờ chăm chú thổ lộ lòng mình, ngay cả quỳ gối xuống anh cũng đã làm. Nhưng chờ mãi lại chẳng thấy câu trả lời của Ninh Hân Nghiên. Hứa Lập Thành ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm của anh chạm phải ánh mắt vô hồn của cô. Đôi mắt xinh đẹp của Ninh Hân Nghiên bây giờ đang nhìn về hướng vô định, cô ngây người ra đó như một bức tượng vậy. Bộ dạng này của Ninh Hân Nghiên làm cho Hứa Lập Thành đau lòng. Anh đã chuẩn bị cho buổi cầu hôn hôm nay rất lâu, dành không ít tâm sức và tấm lòng, vậy mà cô không chút để ý đến, tâm tư lại đặt ở một nơi nào đó khác. Tự dưng một sự bất ổn dâng lên trong lòng. Bàn tay Hứa Lập Thành run nhẹ, ánh mắt dao động cùng một chút lo lắng hướng về cô. Không lẽ cô đã gặp lại người đó?

"Hân Nghiên?", Hứa Lập Thành gọi cô.

Ninh Hân Nghiên vẫn chưa nghe thấy gì, đứng yên như chôn chân tại chỗ.

"Hân..."

Ngay lúc Hứa Lập Thành định gọi cô một lần nữa thì đột nhiên có một tốp người đẩy cửa bước vào, mặt ai nấy đều vui vẻ hớn hở đi về phía Hứa Lập Thành và Ninh Hân Nghiên, hai tay thì không ngừng vỗ, miệng thì không ngừng reo hò.

"Đồng ý đi, đồng ý đi."

Trong tốp người đó còn có Hứa Đạt và Phí Tuệ Bình, hai ông bà cũng háo hức không kém hòa vào tốp người, tay vỗ miệng hò làm không gian càng trở nên náo nhiệt.

Ninh Hân Nghiên bị những âm thanh to lớn ấy làm cho giật mình, kéo cô ra khỏi suy nghĩ tồi tệ vừa rồi. Cô do dự nhìn Hứa Lập Thành, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

"Hân Nghiên, còn không mau gật đầu?", Vưu Thục Ly đứng phía sau vui vẻ nói.

"Phải, tiểu Nghiên, đồng ý đi con.", Phí Tuệ Bình mong chờ, hai nắm đan lại vào nhau đặt trước ngực. Bà hối mãi cuối cùng con trai bà mới chịu ngỏ lời với Ninh Hân Nghiên. Đứa con dâu tốt này bà quả thật không muốn bỏ lỡ.

"Lập Thành...em..."

Ninh Hân Nghiên bối rối nhìn mọi người xung quanh, cô cũng nhận thấy được sự mong chờ của Hứa Đạt, Phí Tuệ Bình, Vưu Thục Ly và cả người đàn ông đang quỳ gối dưới chân cô- Hứa Lập Thành. Thật sự ngay lúc này, lý trí cô muốn cô gật đầu đồng ý, toàn tâm toàn ý gả cho Hứa Lập Thành. Nhưng trái tim cô, nó lại phản kháng. Có một điều gì đó đang siết lấy trái tim cô làm cô không thở được, trái tim cô không muốn...

"Hân Nghiên, làm vợ anh nhé?", Hứa Lập Thành hỏi lại lần nữa. Anh đang muốn nghe câu "em đồng ý" từ cô, rất muốn.

"Em...em...", nếu bây giờ cô từ chối có phải sẽ làm mất mặt Hứa Lập Thành và ba mẹ của anh không? Nhưng nếu đồng ý thì cô biết làm sao? Cô cảm nhận được bản thân không muốn. Nhưng trong tình huống này, cô không biết phải làm sao cho phải. Hay là...hay là...

"Gật đầu đi, gật đầu đi.", tốp người kia không ngừng reo hò cổ vũ. Họ thật sự không nhìn thấy được sự khó xử cùng lúng túng trên mặt Ninh Hân Nghiên.

"Em...em đồng ý."

Ninh Hân Nghiên cuối cùng cũng chịu gật đầu. Hứa Lập Thành mừng rỡ, gánh nặng trong lòng như được tháo bỏ. Anh hạnh phúc đứng lên ôm chầm lấy cô, đeo vào ngón áp út kia chiếc nhẫn kim cương to lớn khiến ai nấy đều ghen tị. Bên ngoài tốp người phấn khích vỗ tay, vui vẻ chúc phúc cho đôi tình nhân trẻ sớm ngày về cùng một nhà.

Nhưng tại một nơi nào đó, sự lạnh lẽo cùng u ám bao phủ cả không gian. Đôi mắt hẹp chau lại, bàn tay to lớn siết thành nắm đấm nện xuống bàn làm cho chiếc ly thủy tinh đang chứa thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh rơi xuống bàn, vỡ toang. Âu Trạch Dương hắn không nghĩ vị hôn phu của cô lại gấp gáp đến thế. Việc để lộ thông tin thật sự đã làm Hứa Lập Thành lo lắng bất an rồi.

Trên con đường dài vào buổi tối, ánh đèn đường hiu hắt chiếu xuống đường, vừa vặn phản chiếu hình ảnh đôi nam nữ đang nắm tay nhau đi dạo, trông có vẻ hạnh phúc lắm...

Hứa Lập Thành siết chặt tay Ninh Hân Nghiên, cười mãn nguyện cùng cô đi dạo. Trong giây phút vừa rồi, anh thật sự lo sợ cô sẽ từ chối. Nhưng đến cuối cùng cô đã gật đầu đồng ý. Thời khắc ấy anh mừng đến nỗi muốn nhảy cẩng lên. Bàn tay anh nắm lấy bàn tay cô, ngón tay áp út thon gọn kia đang đeo chiếc nhẫn cầu hôn của anh. Lâu lâu Hứa Lập Thành lại giơ tay lên ngấm nghía, đôi mắt ngập tràn vui sướng. Hôm nay có lẽ là một trong những ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời của anh.

Ninh Hân Nghiên thì đã bình tâm trở lại, an nhiên đi dạo cùng Hứa Lập Thành. Trong đầu cô bây giờ không còn nghĩ về hình ảnh người đàn ông ấy nữa, điều cô nghĩ hiện giờ chính là làm sao nói cho Hứa Lập Thành hiểu rằng cô chưa sẵn sàng kết hôn, cô vẫn chưa sẵn sàng trở thành một người vợ, một người mẹ như anh mong ước.

"Hân Nghiên, anh rất hạnh phúc.", Hứa Lập Thành dịu dàng nói.

Ninh Hân Nghiên mỉm cười nhẹ. Nếu anh cứ nói như thế làm sao cô có thể nói cho anh hiểu đây. Cô không muốn anh thất vọng, cô cũng sợ mình sẽ làm tổn thương anh.

"Lập Thành, em có điều muốn nói."

Ninh Hân Nghiên đột nhiên dừng bước. Bàn tay còn lại nắm chặt vạt áo, do dự nhìn Hứa Lập Thành.

Hứa Lập Thành cũng dừng chân, xoay người đứng đối diện cô, thấp giọng hỏi.

"Có chuyện gì?", anh che giấu đi sự run rẩy trong lời nói. Xin em, đừng từ chối anh.

"Hiện giờ...em...em mới bắt đầu công việc, em muốn tập trung cho nó. Em không nghĩ anh sẽ cầu hôn em vào lúc này, em vẫn chưa sẵn sàng...", Ninh Hân Nghiên ấp úng, giọng nói ngày càng nhỏ lại. Đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, cô không thể dối diện với anh. Cô sợ cô sẽ làm anh đau lòng.

"Anh biết, anh sẽ đợi.", Hứa Lập Thành yêu thương vuốt tóc cô.

"Nhưng mà...", Ninh Hân Nghiên đột nhiên thấy mình thật là ích kỷ và tồi tệ. Cô thầm trách bản thân, trong giây phút ấy cô lại nhớ đến Âu Trạch Dương, không phải là không công bằng đối với Hứa Lập Thành hay sao?

"Anh đã nói rồi, là em, bao lâu anh cũng chờ. Anh cầu hôn em trước để đánh dấu chủ quyền, không người đàn ông nào được cưa cẩm vị hôn thê của anh."

"Lập Thành, em xin lỗi. Em sẽ cố gắng sắp xếp công việc nhanh nhất có thể.", Ninh Hân Nghiên áy náy. Bắt anh chờ đợi như thế, liệu có đúng không?

"Được rồi. Mà Hân Nghiên, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.", Hứa Lập Thành dường như nhớ ra điều quan trọng nhất mà anh phải nói với cô là gì. Chuyện này thật không thể chậm trễ được. Càng để lâu, anh càng không an tâm.

"Anh nói đi."

"Hứa thị vừa liên kết với tập đoàn Hoa Thế chuẩn bị tiến công vào ngành thời trang, đặc biệt là trang sức. Anh muốn em và Thục Ly về giúp đỡ. Được không em?"

"Sao? Tập đoàn nhà anh chuẩn bị tiến công vào ngành trang sức?", Ninh Hân Nghiên ngạc nhiên. Không phải trước giờ Hứa Thị chỉ tập trung vào bất động sản thôi sao, sao bây giờ lại..?

"Về giúp anh, có được không?"

"Em xin lỗi, em không thể.", Ninh Hân Nghiên lắc đầu từ chối.

"Tại sao?"

"Em đã kí hợp đồng với DNJ rồi, không thể bỏ đi được."

"Anh sẽ đền bù hợp đồng, em không cần phải lo."

"Không phải là em sợ không có tiền đền hợp đồng. Lập Thành, em đã nói với anh ngay từ đầu rồi. Em muốn đứng trên đôi chân của mình, em không muốn người ta nghĩ rằng em lợi dụng anh, anh hiểu không?", Ninh Hân Nghiên giải thích. Tại sao lúc này cô có cảm giác Hứa Lập Thành và cô, hai người không hiểu nhau như cô đã từng nghĩ vậy?

"Họ nói gì mặc kệ họ, anh không quan tâm. Về Hứa Thị, em sẽ được đảm bảo, không cần phải lo lắng rằng hai năm sau liệu em có thể thành lập công ty riêng của mình hay không? Chỉ cần em đồng ý về giúp anh, công ty trang sức của Hứa Thị liên kết với Hoa Thế lập tức sẽ do em làm chủ.", Hứa Lập Thành kiên quyết nhìn cô, bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay cô không rời. Ninh Hân Nghiên, hãy hiểu cho anh. Anh làm như thế cũng chỉ vì sợ mất em mà thôi.

"Không, Lập Thành. Anh làm vậy không phải là đang giúp em. Vốn dĩ anh không muốn em làm việc tại DNJ. Điều mà em cảm thấy đau lòng là có lẽ anh không tin tưởng em, anh không hiểu em. Đừng bắt buộc em phải làm điều mà anh muốn khi em không thích."

Ninh Hân Nghiên hụt hẫng giật tay ra khỏi tay của Hứa Lập Thành. Cô thật sự muốn tự lập nghiệp, tại sao anh lại ngăn cản cô? Cô không muốn nghe những lời không hay rằng cô lợi dụng anh, ham của ham lợi. Nhìn chiếc nhẫn trên tay, Ninh Hân Nghiên đột nhiên cảm thấy ngột ngạt quá. Cô cần có thời gian để bình tĩnh lại.

"Hân Nghiên, ý anh không phải như vậy.", Hứa Lập Thành vội vàng giải thích.

"Em mệt, em muốn về nghỉ ngơi. Anh cũng về sớm đi, muộn rồi."

"Để anh đưa em về."

"Em muốn được yên tĩnh một chút. Anh về đi."

Ninh Hân Nghiên nói rồi xoay lưng đi, để lại Hứa Lập Thành đứng yên ở đó. Bóng lưng cô từ từ khuất đi trong màn đêm. Sự cô đơn bao trùm lấy cô, trong lúc cô cần sự động viên, an ủi nhất thì nhìn đi ngoảnh lại, cũng chỉ có một mình cô đối diện. Một giọt nước mắt khẽ rơi, Ninh Hân Nghiên đưa tay lau vội, cô không muốn ai thấy bộ dạng yếu đuối này của cô.

Hứa Lập Thành nhìn cô rời đi, không biết làm gì, sự đau lòng dâng lên trong lòng. Anh tức giận co tay đấm vào thân cây bên đường, máu bắt đầu chảy ra. Ninh Hân Nghiên, anh làm như thế cùng chỉ vì lo lắng cho em. Em có biết chủ của DNJ là ai không? Là Âu Trạch Dương- người mà em nhung nhớ biết bao năm trời. Hắn chấp nhận đầu tư cho em với mục đích gì, anh thật sự không biết. Anh chỉ biết rằng phải đưa em ra khỏi đấy, đó là cách tốt nhất để bảo vệ em, cũng là không để mất em vào tay hắn ta. Anh thừa nhận rằng anh ghen với hắn, hắn có gì hơn anh để em dành tình cảm cho hắn lớn đến như vậy? Anh chờ em bảy năm, cuối cùng mới được ở bên em. Chính vì thế anh sẽ không để cho hắn ta cướp mất em, không bao giờ. Dù là cách gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ làm, chỉ cần em mãi mãi bên cạnh anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện