Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Nếu Muốn Cứu Người Thì Nên Phối Hợp


trước sau

Advertisement
Biệt thự...

Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh ngồi trên ghế sofa, gương mặt hiện rõ sự lo lắng không yên. Đã một ngày trôi qua chẳng có tin tức gì của Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly. Hôm đó Vưu Thục Ly lén gọi cho Trương Chấn Minh, sau khi nghe tiếng thét của cô hắn lập tức bỏ ngang việc vội vàng chạy đến bệnh viện, cùng lúc đó hắn cũng báo tin cho Âu Trạch Dương. Âu Trạch Dương nghe vậy liền huỷ cuộc họp quan trọng cùng Tần Phi chạy đến bệnh viện. Hai người họ cùng Tần Phi chia nhau lục soát cả bệnh viện, khi đến hầm giữ xe khu B thì phát hiện hai cái điện thoại bị ném lại, một cái của Ninh Hân Nghiên và một cái của Vưu Thục Ly. Hắn cho người điều tra tìm tung tích của họ nhưng vẫn chưa có kết quả. Hơn nữa Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly đang mang thai còn nguy hiểm hơn cả, một xác hai mạng, quả thật lòng của Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh như có lửa đốt. Từng giờ trôi qua không có tin tức thì họ càng trở nên nguy hiểm.

Ngoài cửa Tần Phi vội chạy vào báo tin, anh gấp đến nỗi không kịp thở, nhưng vì sự an toàn của Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly, anh không thể ỷ y được.

"Sếp Tổng, cậu Trương..."

"Thế nào rồi? Có manh mối gì từ camera an ninh hay không?"

Âu Trạch Dương hỏi nhanh. Đáng lẽ khi phát hiện ra hai chiếc điện thoại hắn đã ra lệnh lập tức kiểm tra camera an ninh của bệnh viện. Nhưng cuối cùng lại không thể, nhân viên ở đó nhất quyết phải có lệnh của cấp trên mới cho Tần Phi kiểm tra. Viện trưởng là một người có máu mặt trong giới chính trị, không thể tuỳ tiện hành động. Vì thế Âu Trạch Dương và cả Trương Chấn Minh đều tận dụng tất cả các mối quan hệ cuối cùng cũng có được sự đồng ý từ Viện trưởng. Tần Phi nhận tin liền đến ngay bệnh viện kiểm tra hình ảnh trích xuất từ camera, cuối cùng mới về báo cáo với Âu Trạch Dương.

"Sếp Tổng, cậu Trương, hai người xem đi..."

Tần Phi cầm điện thoại đặt lên bàn trà sau đó mở một hình ảnh lên, chỉ vào chiếc xe màu đen xuất hiện trên màn hình rồi nói tiếp.

"Đây là hình ảnh lấy được từ camera an ninh của bệnh viện, dựa vào thời gian và địa điểm thì chiếc xe màu đen này là khả nghi nhất. Cố tình đậu sát để tránh camera, góc quay cũng chỉ thấy được là chiếc xe hơi màu đen, không thể thấy biển số xe. Hơn nữa thời gian chiếc xe này rời đi trùng khớp với thời gian cậu Trương nói cô Vưu bị ngắt liên lạc."

"Đã lên kế hoạch lại biết cách tránh camera, bọn họ cuối cùng là ai và muốn cái gì chứ?", Trương Chấn Minh sốt ruột đặt ra nghi vấn.

"Chắc chắn muốn dùng hai cô ấy để đe doạ chúng ta.", Âu Trạch Dương hạ giọng trả lời. Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly suy cho cùng chỉ là hai cô gái bình thường sẽ chẳng có kẻ thù gì. Nhưng điều đặc biệt ở đây Ninh Hân Nghiên là người phụ nữ của Âu Trạch Dương hắn còn Vưu Thục Ly là bạn gái của Trương Chấn Minh, đó có thể là lý do vì sao hai người bị chúng ra tay.

"Không phải, có lẽ họ chỉ ngắm vào một mình Ninh Hân Nghiên...", Trương Chấn Minh lắc đầu nói, từ từ nhớ lại những gì mình đã nghe được trong điện thoại.

"Sao?", Âu Trạch Dương nheo mắt nhìn Trương Chấn Minh.

"Khi tôi nghe máy từ Thục Ly gọi tới, hai tên đàn ông bắt cóc họ rõ ràng chỉ muốn nhắm đến Ninh Hân Nghiên, Vưu Thục Ly bị chúng bắt theo chỉ vì để lộ việc đang gọi điện cầu cứu."

"Chỉ ngắm tới một mình Ninh Hân Nghiên? Chẳng lẽ?"

Âu Trạch Dương nghi hoặc xoay sang đối mắt với Trương Chấn Minh, ngay lúc đó Trương Chấn Minh dường như cũng đã nghĩ ra điều gì đó có vẻ trùng với suy nghĩ của Âu Trạch Dương. Chỉ ngắm vào một mình Ninh Hân Nghiên, sự việc lại xảy ra trong giai đoạn này, hai người không nghĩ lại trùng hợp đến thế. Chắc chắn có người cố ý giở trò, hơn nữa không phải liên quan đến đấu đá trong thương trường, có lẽ là do người đó biết Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên đang điều tra chuyện gì.

"Hứa Đạt.", hai người đồng thanh nói.

"Có lẽ ông ta đã biết chúng ta cứu sống Sầm Tuyết, sợ bí mật bại lộ sẽ đe doạ đến sự sống còn của ông ta cho nên bắt cóc Ninh Hân Nghiên hòng để trao đổi chuyện gì đó liên quan đến bí mật này?", Trương Chấn Minh đưa ra nghi vấn hoàn toàn hợp lý. Nếu Hứa Đạt không đánh hơi được chuyện gì đó thì đã không ra tay rồi. Trong giai đoạn này Hứa Đạt chính là kẻ khả nghi nhất.

"Tần Phi.", Âu Trạch Dương gọi Tần Phi rồi ra lệnh.

"Lập tức đi điều tra và theo dõi Hứa Đạt, có thông tin gì phải báo ngay cho tôi."

Tần Phi gật đầu nhận lệnh rồi xoay người bước đi.

"Âu Trạch Dương, nếu thật sự là ông ta, Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly sẽ gặp nguy hiểm. Loại người như Hứa Đạt vì lợi ích của bản thân thì chuyện gì cũng dám làm. Ngay cả Sầm Tuyết là người giúp sức cho ông ta bấy nhiêu lâu nay mà ông ta còn nổ súng...", Trương Chấn Minh càng nói tâm trạng càng rối bời. Hai người đều nhận thấy Hứa Đạt là người vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ ông ta suy nghĩ không thông làm tổn hại đến Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly thôi.

Âu Trạch Dương chống tay lên trán, rối bời vô cùng, hắn đang rất lo cho Ninh Hân Nghiên, nếu còn không có tin tức gì thì sẽ rất nguy hiểm, một xác hai mạng. Không, hắn sẽ không để cô có chuyện, hắn nhất định sẽ cứu được cô và Vưu Thục Ly.

Tingting...tingting...

Điện thoại Âu Trạch Dương vang lên, là một số lạ gọi đến. Hắn mệt mỏi nhấn phím nghe, không ngờ lại gặp được người mà hắn muốn gặp nhất ngay bây giờ: Hứa Đạt.

"Alo, Âu Trạch Dương? Tôi, Hứa Đạt đây."

Âu Trạch Dương nghe giọng Hứa Đạt liền đặt điện thoại lên bàn rồi nhấn mở loa để hắn cùng Trương Chấn Minh có thể nghe được cuộc điện thoại này.

"Có chuyện gì?, hắn thấp giọng hỏi.

"Còn có chuyện gì được chứ? Tất nhiên là liên quan đến cậu rồi nên tôi mới gọi đến. Ninh Hân Nghiên và cô bạn của cô ta, chắc cậu biết chứ?", Hứa Đạt bật cười, đôi mắt ghê rợn nhìn hai người ngồi trước mặt, bỡn cợt nói.

Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh cùng lúc nhìn nhau, suy nghĩ của họ đúng rồi, là Hứa Đạt giở trò.

"Ai cũng biết cô ấy là người phụ nữ của tôi.", Âu Trạch Dương đáp.

"Ồ vậy ư? Thì ra người phụ nữ của Tổng giám đốc Âu đang nằm trong tay tôi đấy, à không, có cả người phụ nữ của Trương Chấn Minh bạn cậu nữa kìa.", càng nói Hứa Đạt càng cười lớn. Vốn dĩ ban đầu chỉ bắt mỗi Ninh Hân Nghiên, không ngờ lại có đứa ngu ngốc đâm đầu vào. Được thôi, có hai con tin ông ta càng dễ làm việc.

"Ông nói thì tôi phải tin sao?", Âu Trạch Dương muốn xác nhận lại thật sự Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly đang nằm trong tay Hứa Đạt hay không?

"Được, chiều theo ý cậu..."

Nói rồi Hứa Đạt bước từng bước tới gần hai người trước mặt. Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly đang bị trói tay chân lại ngồi trên một chiếc ghế, miệng thì bị dán băng keo lại không ngừng phản kháng. Nhìn thấy Hứa Đạt đến gần cả hai người không khỏi run sợ, vẻ mặt ông ta dữ tợn vô cùng, như muốn giết người ngay vậy. Ông ta mạnh tay xé băng keo trên mặt hai người ra, sức lực ấy làm Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly đau đớn vô cùng, la lên.

"Hai người đàn ông đó muốn gặp hai người đó, chào nhau đi."

Hứa Đạt nắm lấy gáy Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly lần lượt dí vào sát màn hình điện thoại, nói lớn.

"Nói đi, nói!"

"Aaaaaa", Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly đau đớn la lên, vùng gáy như muốn đứt ra khỏi đầu vậy.

"Hân Nghiên."

"Thục Ly."

Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh nghe tiếng la của Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly không khỏi đau lòng, sốt ruột, trái tim nhói lên từng hồi. Chết tiệt, tên Hứa Đạt dám ra tay với cả phụ nữ, ông ta đúng là chuyện gì cũng dám làm.

"Sao nào? Nghe giọng rồi thì không còn nghi ngờ gì chứ?", Hứa Đạt nhếch môi hỏi.

"Ông muốn gì?", Âu Trạch Dương hỏi ngược lại Hứa Đạt.

"Cậu thừa biết tôi muốn gì mà. Tôi không có kiên nhẫn đâu. 1h chiều nay tiến hành giao dịch, địa điểm sẽ báo sau. Đừng có giở trò, người phụ nữ của cậu sẽ khó mà sống đấy."

Rồi Hứa Đạt cúp máy ngay. Ông ta tiến đến gần Ninh Hân Nghiên, thấp giọng nói với cô, đôi mắt đầy toan tính và âm mưu cùng sự độc ác nhìn cô gái trước mặt.

"Để rồi xem tội chứng đó quan trọng hơn hay cô quan trọng hơn?"

Biệt thự...

"Ông ta nói như vậy là sao? Muốn lấy tội chứng Sầm Tuyết giao ra để đổi lấy Ninh Hân Nghiên và Thục Ly sao?", Trương Chấn Minh có lẽ đã hiểu được ý đồ muốn bắt cóc Ninh Hân Nghiên của Hứa Đạt rồi.

"Đúng là lão cáo già.", Âu Trạch Dương phẫn nộ siết chặt tay thành nắm đấm đáp lời. Nhớ lại khi Ninh Hân Nghiên la lên hắn đau lòng vô cùng, không biết bây giờ cô thế nào rồi? Hứa Đạt có làm gì cô hay không? Hắn phải nhanh chóng đi cứu cô mới được.

"Cậu tính sao đây? Giao tội chứng cho Hứa Đạt sao?"

Âu Trạch Dương không trả lời câu hỏi của Trương Chấn Minh, ngược lại lấy điện thoại ra gọi cho Tần Phi.

"Tần Phi, mau tra số này được gọi đến từ đâu?", hắn gửi số điện thoại mà Hứa Đạt vừa gọi đến cho Tần Phi.

"Sếp Tổng, là sim rác không có đăng kí không thể tra.", Tần Phi đáp lời.

Chết tiệt, Âu Trạch Dương cúp máy rồi đặt mạnh điện thoại lên bàn. Hắn không thể để Ninh Hân Nghiên xảy ra chuyện cũng không thể giao tội chứng cho Hứa Đạt. Trước khi cuộc hẹn giao dịch diễn ra hắn phải nhanh hơn Hứa Đạt một bước, mau chóng cứu Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly ra. Nghĩ vậy Âu Trạch Dương đứng lên cầm chìa khoá xe ô tô mau chóng rời khỏi phòng khách.

"Trương Chấn Minh, tôi và cậu nhất định phải cứu Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly trước khi Hứa Đạt hành động. Đi thôi."

Từ đây cho đến lúc giao dịch chắc chắn Hứa Đạt sẽ lo lắng về tội chứng đó có thể sẽ lơ là cảnh giác một chút, đây chính là thời cơ tốt nhất để cứu Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly. Với tính cách của Hứa Đạt, khi lấy được chứng cứ chắc chắn sẽ không giữ lời hứa, nhất định sẽ sát hại hai người họ. Âu Trạch Dương hắn và Trương Chấn Minh phải nhanh hơn một bước, phỏng tay trên ông ta, nhân lúc lơ là trừ khử ông ta ngay. Âu Trạch Dương ngồi vào ghế lái còn Trương Chấn Minh ngồi vào ghế lái phụ, chuẩn bị nổ xe rời đi. Tuy không biết hai người họ đang ở đâu nhưng phải liều một phen vậy.

Nhưng khi Âu Trạch Dương định nhấn ga cho xe chạy thì đột nhiên có một chiếc xe hơi màu nâu khác đột nhiên xuất hiện chắn ngang lối ra vào biệt thự khiến xe của Âu Trạch Dương không thể di chuyển được. Bấm còi mấy lần chiếc xe ấy cũng không nhúc nhích, thấy người lái xe của chiếc xe kia đã xuống xe, hơn nữa còn đang tiến đến gần xe của họ, Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh cũng tháo dây an toàn bước xuống xe.

"Các anh định đi cứu Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly sao?", người đàn ông đó hỏi.

"Tránh đường.", Âu Trạch Dương lạnh lùng ra lệnh.

"Hai người biết họ đang ở đâu sao? Ông ấy còn có súng nếu có sơ suất Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly sẽ gặp nguy hiểm.", ngườ đàn ông đó ngăn cản, nhất định không cho Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh đi cứu người.

"Hứa Lập Thành, tôi không rảnh đôi co với cậu, tránh sang một bên."

Nói rồi Âu Trạch Dương xoay lưng bước đi quay lại chiếc xe hơi, mặc kệ Hứa Lập Thành nói gì, bây giờ điều quan trọng nhất chính là cứu Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly. Càng kéo dài thời gian họ sẽ càng nguy hiểm.

"Nếu muốn cứu người thì tốt nhất hai người nên phối hợp với tôi.", Hứa Lập Thành kiên định nói, hơn nữa càng không tránh đường. Anh không thể để mọi chuyện ngày càng tồi tệ hơn được...

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện