Nhu Phong

Chương 30


trước sau

Advertisement
Lò rèn được xây ở sâu trong chợ quỷ, thợ rèn là một đạo sĩ, rất bẩn.

Lý Nhu Phong vừa bước vào lò rèn đã hít phải thứ hỗn hợp kinh khủng khiến người ta buồn nôn. Mặn là mùi mồ hôi rỉ ra từ râu tóc lùm xùm của thợ rèn, tanh là mùi đồng thiếc trộn lẫn máu tươi, chua là mùi đống y phục mốc meo, rách rưới xếp xó bao năm chưa giặt.

Đạo sĩ thợ rèn, hay thợ rèn đạo sĩ, cả hai thân phận này đều quan trọng với lão. Lão chẳng thích người khác gọi thẳng tên mình, thực tế là chính lão cũng quên mất tên mình từ lâu.

Trên đời này đầy rẫy thợ rèn, vô vàng đạo sĩ, nhưng thợ rèn đạo sĩ, thì chỉ có mình lão đây.

Thợ rèn đạo sĩ nhác thấy Lý Nhu Phong liền cười khề khà, trỏ vào chàng nói với Bão Kê nương nương: "Thẩy tên này vào lò ta luyện nhé, nương nương. Ta sẽ tạo cho cô lưỡi đao sắc nhất tam giới."

Bão Kê nương nương cười nhạt: "Tốt thế cơ à?"

Lý Nhu Phong chau mày liếc nhanh qua Bão Kê nương nương. Lửa trên thân nàng còn mãnh liệt, diễm lệ hơn cả lửa đỏ nung chảy gang thép của đạo sĩ thợ rèn.

Đạo sĩ thợ rèn buông kẹp sắt xuống, tháo bộ phòng hộ ra, chùi chùi mồ hôi trên mặt, mặc cho ít râu vàng lưa thưa dính ướt nhơm nhớp. Lão chớp đôi mắt thèm thuồng, hỏi: "Nương nương, sao hả?"

Bão Kê nương nương bình thản đáp: "Được thôi. Chừng nào ta chán ngấy thì sẽ đưa tới đây."

Đạo sĩ thợ rèn cười khà khà: "Bữa nay nương nương muốn rèn gì thế?"

Bão Kê nương nương nói: "Rựa đấy."

Đạo sĩ thợ rèn duỗi một ngón tay, lắc lắc trước mặt Bão Kê nương nương.

"Một quan à?"

Ngón tay đạo sĩ thợ rèn xoay vòng: "Mười quan."

Hàng mày dài của Bão Kê nương nương lạnh lùng nhướng lên: "Lại giở mánh rao giá trên trời."

Đạo sĩ thợ rèn thô lỗ hừ mạnh, vung chùy sắt đập xuống miếng phôi nóng đỏ trên đe: "Một quan là giá thời Trừng vương, nay đã là thiên hạ của Ngô vương, tiền ngày trước đều chẳng còn là tiền nữa. Mười quan đã là quá hời cho cô rồi đấy!"

Lão bổ sung: "Rựa kia của cô là dùng để chém người cõi âm, có thể so sánh với rựa bình thường được sao? Toàn phải mất cả nửa tháng trời mới làm xong."

Bão Kê nương nương mặc cả: "Thanh lần trước ông rèn cho ta, chưa chém được mấy nhát đã mẻ hết rồi, mười quan là quá đắt."

Bấy giờ đạo sĩ thợ rèn mới im thít, rồi xuống nước: "Thôi thôi thôi, vậy cứ năm quan đi. Sau này cô đừng tới đây nữa, làm ăn với cô chả có tí lời lãi nào."

Bão Kê nương nương nói: "Cho khất tạm tiền cọc nhé."

Đạo sĩ thợ rèn không chịu, hất cằm chỉ túi vải nhỏ bên hông nàng: "Trong túi kia toàn bảo bối kìa, lấy bừa một món cọc cho ta đi. Ít nhất cũng phải có gì làm tin chứ, nương nương. Chúng ta làm ăn trong chợ quỷ này, phải tuân thủ phép tắc mới đỡ rầy rà được."

Bão Kê nương nương mở túi vải nhỏ ra. Đồng ngũ thù lúc trước đã bị bọn lính ở nhà lao cổng thành cướp đi, giờ chỉ còn sáu chiếc móng bạc, một lọ nước mật, một cây bút son, mấy tờ giấy vàng... Nàng đắn đo, rồi đưa chiếc mai rùa dùng xem bói cho thợ rèn đạo sĩ.

Thợ rèn đạo sĩ cầm mai rùa, lật qua lật lại quan sát mấy lần, mặt mày hớn hở: "Đồ tốt này. Nương nương, cả cần câu cơm mà cũng không tiếc lấy ra à?"

Bão Kê nương nương hừ khẽ.

Ra khỏi lò rèn, Bão Kê nương nương cầm đèn lồng, nói với Lý Nhu Phong: "Ngươi hãy chờ ở đây. Ta đi tìm một người, sẽ trở lại nhanh thôi."

Lý Nhu Phong nhẹ gật đầu.

Bão Kê nương nương nhìn sâu vào chàng, chàng chẳng hỏi nàng tính đi đâu. Nàng ngập ngừng do dự, nhưng rồi chỉ dặn: "Ngươi chớ đi lung tung, ngộ nhỡ gặp chuyện gì thì gọi ngay thợ rèn đạo sĩ."

Dõi mắt theo quầng lửa kia đến khi biến mất ở cuối con đường, Lý Nhu Phong xoay người quay trở vào lò rèn.

"Tôi muốn đúc một đỉnh đồng."

"Ba mươi quan."

"Tôi trả một trăm quan, nhưng phải đúc đúng theo ý tôi, không được tiết lộ ra ngoài."

"Phí ngậm miệng đâu chỉ dừng ở giá này."

"Đến khi hoàn thành sẽ hậu tạ trăm lạng vàng."

"Đồng ý."

...

Sau một khắc (15 phút), Bão Kê nương nương trở lại trước lò rèn. Gió mùa hiu hắt thổi qua, cuốn lên dăm chiếc lá khô rải rác trên mặt đất, quanh đấy chẳng thấy một bóng người.

Bão Kê nương nương hơi sửng sốt, đi một vòng quanh lò rèn nhìn thử, vẫn không thấy bóng dáng Lý Nhu Phong. Lòng nàng chợt chùng xuống, mơ hồ nảy sinh dự cảm xấu.

Nàng gần như xông thẳng vào lò rèn: "Thợ rèn đạo sĩ, ông có thấy người vừa rồi đi chung với ta không?"

Thợ rèn đạo sĩ hết sức tập trung đập khối sắt nung: "Chẳng phải đã ra ngoài với cô rồi à?"

"Trong vòng một khắc này, ông có nghe tiếng gì lạ không?"

"Không."

Bão Kê nương nương lo lắng: "Thật không có?"

"Lừa cô làm gì?"

Ánh mắt Bão Kê nương nương quét quanh lò rèn. Căn nhà cũ này bài trí rất đơn giản. Phía ngoài là nơi rèn sắt, phía trong là một gian phòng, bên góc chất đống đệm chăn rách rưới, cạnh đó đặt một cái nồi, bàn thờ thì để tượng Tam Thanh. Chẳng có chỗ nào giấu người được.

Đạo sĩ thợ rèn cứ chuyên tâm rèn sắt, không đếm xỉa tới nàng.

Ngoài tiếng chùy nện đinh tai ra, bốn phía tĩnh mịch như mộ địa hoang vu. Bão Kê nương nương chỉ thấy tim mình như tứa mảnh, tiếp sau là ngọn lửa liếm lên, đốt cháy nàng tưởng chừng điên đảo.

Nàng tông cửa xông ra. Sau lưng vang lên giọng của thợ rèn đạo sĩ: "Mấy người khác chẳng thấy được đâu, vừa rồi có một ông cụ râu dài mặc đạo bào tím đi ngang đây."

Bão Kê nương nương hét lớn: "LÝ NHU PHONG! LÝ NHU PHONG!"

Cổ họng nàng nghèn nghẹn, chỉ cần to tiếng là vỡ giọng khản đặc, lạo khạo như tiếng chiêng bể. Mới gọi vài lần, nàng đã ho sặc sụa, ho ra nước mắt, cũng không ai đáp lời.

Chỉ sợ đã bị bắt mất. Chàng là một người cõi âm, trên thân không có lửa sáng để truy dấu, nàng biết phải tìm từ nơi đâu?Nàng hận mình ỷ y, hận mình cớ gì lại đến Thái Chi trai, chẳng lẽ lại còn mong chợ quỷ này sẽ giống chợ Tây, bỏ mặc Lý Nhu Phong rồi vẫn có thể lên cầu đá tìm về?

Nàng hoảng hốt, hoang mang, nàng vội vàng, hấp tấp, nàng mất hồn mất vía, nàng nước mắt lưng tròng.

Nàng chạy quanh các ngõ nhỏ vắng lặng trong chợ quỷ. Nàng nghĩ kẻ bắt Lý Nhu Phong nhất định cần tránh đường lớn, vì phải thế mới đỡ bị phát hiện. Nàng nghĩ mình có thể dùng cả đời để tìm Lý Nhu Phong, tìm kẻ đã bắt chàng đi. Sinh mệnhnàng xiết bao cằn cỗi,
Advertisement
xiết bao trống rỗng, tịch mịch, nếu không có Lý Nhu Phong chàng để hận, để yêu, để giày vò, để bị giày vò, nàng làm thế nào vượt qua

được cả đời đằng đẵng này.

Nàng muốn giết kẻ kia. Nàng muốn giết kẻ đã cướp mất Lý Nhu Phong. Nàng muốn bằm thây hắn thành muôn mảnh. Nàng nguyện lòng tế cả sinh mệnh vạn kiếp về sau, để niệm chú nguyền rủa hắn, khiến hắn đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.

Cuồng phong vần vũ, chuông trấn hồn rung vang ba nghìn dặm. Lửa nóng của dương bạt cháy bừng dọc con đường, đốt lộ tuyến âm dương này thành một vùng khói lửa mịt mù, quỷ gào thê thiết, hồn kêu xé lòng.

Chúng oán quỷ khóc than: "Đủ rồi!"

Dương bạt bỗng nghe tiếng gọi "Trương Thúy Nga", thì dừng phắt lại.

Một bóng áo bào tím thoắt hiện từ trong bóng đêm.

Thông Minh tiên sinh.

Bão Kê nương nương cảm giác được có âm khí quẩn quanh ông cụ, là hơi thở quen thuộc.

Nàng mở to miệng, dây thanh đau đến mức không thể thốt nên lời. Nàng khàn khàn thều thào: "Trả cho con."

Áo bào tay thụng của Thông Minh tiên sinh căng phồng trong gió, giữa chốn âm u như mộ địa này, toàn thân ông lại bọc kín một tầng tiên khí. Râu dài phơ phất tung bay, ông nghiêm giọng: "Sách ngươi lấy trộm đâu, mau đưa ra đây."

Bão Kê nương nương sững người, cố vờ trấn định: "Con nào có trộm sách gì!"

Thông Minh tiên sinh lạnh lùng: "Trương Thúy Nga, chớ có ép ta thanh lý môn hộ."

Thân thể Bão Kê nương nương run bắn, bước lui ra sau, nhưng vẫn cắn răng phủ nhận: "Con không biết ngài nói tới sách gì."

"Đêm qua ở phường rượu linh lục, ngươi đã bắt quyết gì để loại trừ lệ quỷ trên người Lý Nhu Phong?"

Trong gió đêm se sắt, hai bên tóc mai Bão Kê nương nương đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng thưa: "Chỉ là một chú thuật khử tà do sư phụ con dạy thôi."

"Nghiệt súc!" Thông Minh tiên sinh quát to, "Phái Dương Ẩn ta quang minh chính đại, thanh tịnh an nhiên, lấy ở đâu mấy thứ bùa chú đó! Ngươi trộm bản mẫu pháp quyết từ chỗ nghiệt đồ Pháp Tuân của ta, tự mình tu luyện tà thuật bực này, còn cứng đầu không hối cải. Vậy thì đừng trách lão phu vô.tình!"

Vừa dứt lời đã sải bước tới, áo bào đột nhiên phồng to, bàn tay giơ cao, toan vỗ lên thần đình [*] nàng.

[*] Huyệt đạo chính giữa vạch mép tóc vắt ngang trán.

Thân hình gầy yếu của Trương Thúy Nga chợt quỳ sụp xuống đất, giơ một quyển sách mỏng lên quá đầu: "Tiên sinh!" Nàng chẳng dám gọi sư thúc tổ, khàn giọng giải thích, "Con lấy chưa được mấy ngày, chỉ mới học xong một chú khử tà đấy. Còn lại, con hoàn toàn không hề xem tới!"

Ánh mắt khắc nghiệt của Thông Minh tiên sinh đảo qua Trương Thúy Nga, đoạn vươn tay cầm quyển sách nhỏ kia, mở ra, hỏi: "Vì sao muốn trộm sách? Vì sao muốn học chú khử tà?"

Trương Thúy Nga vốn không định trả lời, Thông Minh tiên sinh lại quát to: "NÓI!"

Thân thể gầy gò của nàng bị chấn động giật bắn, hai mắt cay xè, cuối cùng bật thốt: "Con có tư tâm."

"Tư tâm gì?"

"Con yêu chàng." Trương Thúy Nga ngã ngồi xuống đất, bé mọn tựa bụi trần. Hai mắt nàng trống rỗng như người mất hồn, lẩm bẩm, "Con không cho phép kẻ nào đoạt xác chàng, không một kẻ nào được phép. Con chỉ yêu mình chàng, đổi thành hồn kẻ khác cũng không được... Tuyệt đối không được..."

Ánh mắt Thông Minh tiên sinh sắc bén, giống ngàn vạn mũi kim đâm xuyên nàng. Chợt ánh mắt hà khắc đó dời đi, ống tay áo ông bung lên, đó là thuật "Tụ lý càn khôn" (thế giới trong tay áo). Từ giữa ống tay áo bay ra một người, rơi phịch xuống trước mặt Trương Thúy Nga.

Trương Thúy Nga định thần nhìn kỹ, người kia còn ai khác ngoài Lý Nhu Phong? Tiếc rằng nay toàn thân chàng đã cứng còng, hai mắt nhắm nghiền. Trương Thúy Nga luống cuống ôm chàng vào lòng. Đặt ngón tay dưới mũi chàng, không có hơi thở. Bắt thử mạch cổ tay chàng, cũng không còn nhịp đập.

Nàng hoảng hốt ấn lên nhân trung chàng, khàn giọng gọi chàng tiếng được tiếng tắt, nhưng vẫn không thể nghe lời đáp. Chàng thế này thì có khác gì một cái xác? Chàng vốn đã là một cái xác, giờ đây chẳng qua đã trở thành xác thật mà thôi. Hai mắt Trương Thúy Nga đỏ tươi, ngẩng phắt đầu, nhưng quanh đấy nào còn tung tích của Thông Minh tiên sinh?

Nàng ôm chặt thi thể lạnh cóng của Lý Nhu Phong, vậy mà nhiệt độ từ dương bạt mãi vẫn không thể sưởi ấm chàng. Nàng cúi đầu thẫn thờ nhìn chàng, cứ nhìn thế thật lâu, thật lâu... Rốt cuộc òa lên, gào khóc thất thanh.

Cuối cùng cũng hiểu được, bất kể đã hận chàng bao nhiêu, đã giận dữ mà bỏ rơi chàng, hay đã oán trách chàng, ban chiều kia nghe xong mấy lời chàng nói, nàng thậm chí còn muốn giết chàng, từ đây chấm dứt mọi chuyện, chẳng còn chấp niệm nữa... Thế nhưng lúc chàng thật sự không còn hơi thở, thật sự không thể mở mắt, không thể mở miệng, không thể gọi nàng hai tiếng "nương nương", nàng bỗng chốc chẳng còn mong muốn sống tiếp.

Hóa ra yêu một người, cũng chỉ có thể yêu. Hận không được, ghét không xong, oán không đành, chẳng biết làm gì, khiến lòng tuyệt vọng.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện