Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 47


trước sau

Viễn Viễn hùng hổ đi tới.

Top khán giả xem tranh cuối cùng bắt đầu rời khỏi thư viện, trông thấy Viễn Viễn và Trạch Trạch thì tốc độ bước chân chợt nhanh hơn, nháy mắt chỉ còn thấy bóng lưng vội vã của tụi nó.

Tiểu Khê vỗ cái đầu nhỏ của Dương Dương, Dương Dương nghi hoặc thả tay ra, ngó Tiểu Khê.

Tiêu Khê dùng tay xoay đầu Dương Dương lại, đối diện với nhân vật đứng đằng sau.

Dương Dương dường như chẳng lo lắng gì cả, nó quay đầu nhìn Viễn Viễn, đôi mắt đối diện Viễn Viễn lần nữa.

Những nhân vật khác và Tiểu Khê đều đang chờ phản ứng của Viễn Viễn.

Tốc độ của Viễn Viễn chậm dần, từ từ bước tới đây. Lễ Lễ và Trạch Trạch hơi lắc đầu, Trang Khê chẳng biết nên thở phào hay lo lắng.

Ẩn trong vẻ ngờ nghệch của Dương Dương, lộ ra một sự an tâm cùng đắc ý.

Lúc cả nhóm muốn vào thư viện thu dọn phòng tranh, Dương Dương đứng cạnh Tiểu Khê bỗng nhiên bay vèo ra ngoài. Nó bay vút ngang mặt Tiểu Khê về phía thư viện, đập lên tường một cái rầm, âm thanh đó khiến da đầu người ta tê rần, trên tường để lại một vết lõm hình người, từ từ trượt dần xuống.

Trang Khê: “…”

Xung quanh thư viện trồng rất nhiều cây, tạo thành một không gian đọc sách xanh mướt, thấp thoáng dưới góc cây yên tĩnh buồn chán bỗng xuất hiện một nhân tố mới mẻ thú vị.

Đôi mắt Lễ Lễ sáng lên, trên gương mặt xinh đẹp tỏa ánh sáng rạng rỡ.

Khóe miệng Trạch Trạch hơi nhếch, dường như tâm trạng rất tốt.

Môi Viễn Viễn mím chặt, ánh mắt trầm tĩnh mà nguy hiểm, sau một cước đạp bay Dương Dương, nó lẳng lặng chờ đợi.

Cú đá này quá đột ngột, Trang Khê còn chưa kịp phản ứng thì Dương Dương đã bò dậy từ nền đất, quay đầu nhìn vách tường đằng sau, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, nó cười khàn khàn, lập tức nhào tới Viễn Viễn.

Viễn Viễn hừ lạnh, dường như đã sớm có chuẩn bị, mượn lực mà Dương Dương bay tới xoay một vòng, tăng tốc ném Dương Dương thật mạnh ra ngoài, lần này Dương Dương bị quăng lên cây đại thụ.

Lá cây rơi lả tả, chim chóc xung quanh kinh sợ bay đi.

Viễn Viễn ngạo nghễ châm biếm: “Để phí sức lực nữa, toàn cậy khoẻ mà đánh thôi.”

Thây ma nhỏ bị kẻ mình từng cắn khiêu khích, trên mặt dính máu lem luốt, một lần nữa nhào tới.

Lễ Lễ và Trạch Trạch cảm thấy nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, nháy mắt như vào đông rồi vậy.

Mặc dù ở đây thây ma nhỏ không thể sử dụng được dị năng, nhưng hơi lạnh trên người nó lúc kích động hay tức giận sẽ lan ra khiến người ta rét run. Chẳng qua, thây ma nhỏ lạnh dữ dằn bay tới nửa đường thì không động đậy được nữa.

Trang Khê đè Dương Dương lại, không cho bọn nó tiếp tục đánh nhau.

Tiểu Khê: “Không được đánh lộn, còn đánh nữa thì…”

Cậu còn chưa nói xong, thây ma nhỏ đang đè dưới tay đã bị Viễn Viễn nhảy dựng lên, đá một cú.

Trang Khê: “…”

Thì ra Viễn Viễn có thể nhảy cao như vậy, đá bay Dương Dương từ trong tay cậu luôn?

Là do tức giận? Hay do sau khi hồi phục thì trở nên mạnh hơn?

Ở đằng xa hai nhân vật quần nhau đánh lộn tưng bừng.

Thể chất và tinh thần của Viễn Viễn rất mạnh, kinh nghiệm tác chiến rất phong phú. Dương Dương là một thây ma, độ cứng rắn càng không cần phải nói tới, trong phút chốc chỉ có thể trông thấy hai nhân vật liên tục đổi vị trí.

Lúc thì Dương Dương cưỡi trên người Viễn Viễn, đánh mạnh vài quyền về phía Viễn Viễn, lúc thì Viễn Viễn đặt Dương Dương dưới người, dùng tảng đá đập lên đầu nó, lúc thì đứa này bị đá bay, lúc thì đứa kia bị đập tới tấp trên đất…

Trang Khê: “…”

Như thể đập muỗi, Trang Khê chụp một phát đã khống chế được hai đứa. Lát sau, cảm giác hai đứa đã yên lặng ở dưới tay của cậu, không còn tiếp tục giãy dụa nữa, Trang Khê dịch bàn tay, để lộ đầu và cổ hai nhân vật ra.

Hai đứa hung tợn nhe răng, cả người đầy sát khí.

Lần này chắc là không đánh nữa chứ, thể lực chắc đều dùng hết rồi.

Tiểu Khê: “Đừng đánh nhau nữa, còn đánh nữa tôi…”

Nhưng vẫn chưa nói xong, Dương Dương sắc mặt trắng bệch, há miệng lộ ra một hàng răng nanh, hai cái đầu đập vào nhau, sau khi đập vào đầu Viễn Viễn thì cắn một phát lên cổ Viễn Viễn.

Trang Khê: “…”

Lễ Lễ: “…”

Trạch Trạch: “…”

Thấp thoáng ở một góc nào đó trong rừng cây, trải qua màn đánh nhau kịch liệt đã khôi phục sự bình yên, mà sự bình yên này còn nghẹt thở hơn cả lúc trước.

Trên mặt Viễn Viễn vốn là sự tàn nhẫn hận không thể đánh chết Dương Dương, dần dần trở nên ngơ ngác.

Trang Khê thả tay xuống, Dương Dương đẩy Viễn Viễn ra, trong mắt như bắn ra tia lửa mà nhìn Viễn Viễn.

Viễn Viễn ngồi chồm hỗm trên đất, không lên tiếng.

Tiểu Khê: “Dương Dương, chẳng phải cậu đã đồng ý với tôi không cắn người nữa sao?”

Ngón tay Dương Dương huơ huơ chỉ Lễ Lễ và Trạch Trạch, ý là nó hứa không cắn hai người kia thôi, còn Viễn Viễn đã cắn rồi, cắn thêm cũng chẳng sao hết.

Trang Khê: “…”

Dương Dương hung dữ nhìn Viễn Viễn, sau đó nhặt ngón út của mình lên, không ngờ tên này bị mình cắn rồi mà vẫn khôi phục lại. Sao lạ thế nhỉ?

Trang Khê nhìn ngón tay Dương Dương bị Viễn Viễn đánh gãy, muốn hỏi nó có sao không thì thấy nó bỏ ngón út vào miệng ăn.

Trang Khê ngơ ngác, Lễ Lễ lùi về sau vài bước, ngay cả Trạch Trạch cũng thấy không tiêu.

Tiểu Khê: “Dương Dương, sao cậu ăn cả ngón tay của mình vậy?”

Dương Dương móc cuốn sổ nhỏ ra, viết: “Sẽ mọc lại thôi, không ăn thì tiếc.”

Trang Khê: “…”

Tiểu Khê tới bên cạnh Viễn Viễn, khẽ đẩy nó một cái, Viễn Viễn ngẩng đầu nhìn cậu không phản ứng. Có vẻ tốt hơn lần đầu tiên nhiều rồi, chí ít nó không đẩy Tiểu Khê ra.

Trang Khê ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cố gắng nói chuyện với Viễn Viễn.

Dương Dương chẳng thèm quan tâm, nó ôm đống hoa tươi đặt dưới đất đi vào phòng triển lãm tranh. Hôm nay là một ngày vô cùng ý nghĩa với nó, suýt nữa bị tên quỷ đáng ghét đó phá hỏng rồi, đáng đời bị nó cắn.

Ở tầng một thư viện rộng rãi sáng sủa, mỗi bức tranh đều được trang trí cẩn thận treo trên tường. Ánh mặt trời chiếu vào từ cánh cửa sổ lớn rọi từng góc hẻo lánh ở thư viện, đắm mình dưới tia nắng rạng ngời khiến các bức tranh như được tô thêm gam màu ấm áp, tựa như những đám mây đủ màu sắc trong thế giới lộng lẫy lóa mắt.

Dương Dương cẩn thận đặt những bông hoa lên bệ cửa sổ, kéo Tiểu Khê từ bên ngoài vào ngồi với nó, tựa sát vào nhau giống như bức vẽ đầu tiên. Chỉ là lần này không phải ngắm hoàng hôn, mà cùng nó ngắm những bức tranh phủ đầy hy vọng.

Dương Dương lấy cuốn sổ ra, nắng rọi vào đầu bút nghiêng trên mặt giấy, ngẫm nghĩ một lát, ngòi bút kéo theo tia sáng, mỗi nét viết ra đều là cảm nhận trong lòng nó hiện tại.

“Trước giờ tôi chưa từng nghĩ bản thân sẽ hạnh phúc như thế.”

Một dòng chữ theo quy chuẩn, sáng lấp lóa dưới nắng vàng rực rỡ.

Đáy lòng Trang Khê mềm nhũn, không biết làm sao với nó nữa. Lúc cậu muốn mắng nó, muốn dạy dỗ nó tử tế thì nó lập biến thành một thiên sứ nhỏ tắm gội thánh quang, luôn có cách khiến cậu mềm lòng vừa ý.

Tiểu Khê: “Tôi mang những bức tranh Dương Dương mới vẽ đến Thiên đường đồ họa, cho cộng đồng mạng luôn chờ đợi tác phẩm mới của cậu xem, được không Dương Dương?”

Dương Dương gật đầu rất mạnh.

[Tâm trạng của Dương Dương +3]

Tiểu Khê sờ đầu nó, Dương Dương dần có cảm giác rõ ràng như người bình thường rồi, không còn là một vùng nước chết, tĩnh lặng không gợn sóng nữa.

Thật tốt quá!

Tiểu Khê và Dương Dương cùng nhau ngồi trên sàn nhà bằng gỗ, tắm mình dưới ánh nắng mà yên lặng ngắm tranh.

Không phải cảm giác áp lực trong lớp học trước những kỳ thi, tinh thần mệt mỏi đến không màn cơm nước. Chỉ là nhàn nhã nhìn thời gian dần trôi, đây không phải một ngày tầm thường vô vị, mà là một ngày sinh hoạt bình yên ngọt lành.

Thế nhưng không được quên, bên cạnh còn có một Viễn Viễn.

Rời khỏi thư viện, Tiểu Khê vội chạy đến bệnh viện tìm viện trưởng hỏi thăm, lần trước bảo không sao nhưng giờ bị cắn lần nữa thì có nghiêm trọng lên hay không?

“Yên tâm đi, lần này còn khỏe nhanh hơn nữa, bởi vì có sức đề kháng rồi.” Viện trưởng vô tư phẩy tay: “Cắn thêm vài lần thì sẽ giống như muỗi cắn ấy mà.”

Còn như vậy cơ à?

Viện trưởng cười híp mắt nhìn nhóc đáng yêu trước mặt, nhẹ nhàng nói với cậu: “Cháu đừng cản tụi nó đánh nhau, cắn vài lần cũng không ảnh hưởng xấu tới Viễn Viễn.”

Trang Khê mở to hai mắt, viện trưởng thôi không cười nữa mà cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trang Khê nghĩ là sách y học gia truyền gì đó, cậu vô tình nhìn lên, trông thấy một dòng chữ chương rất to đập vào mắt.

[Chương 82: Phép tắc trên giường của Ma Tôn lạnh lùng.]

Trang Khê: “?”

Ma Tôn, đang nói tới Trạch Trạch à? Phép tắc trên giường của Trạch Trạch sao? Ý là Trạch Trạch thường không nằm xuống ngủ một cách tử tế, mà thích ngồi khoanh chân ấy hả?

Mỗi cuối tuần thì trừ việc giải đề phát sóng trực tiếp, Trang Khê đều dẫn nhóm nhân vật đi làm ruộng kiếm tiền và làm nhiệm vụ ở sân bay.

Bây giờ số tiền bọn họ kiếm được, đã hơn 9000 rồi.

Trang Khê tính toán, nhóm nhân vật mỗi ngày đều thu nhập hơn 500, cứ theo tiến độ này thì chữa khỏi bệnh cho tụi nó là chuyện trong tầm tay. Những tháng ngày trong game bỗng nhiên không còn áp lực mà ngập tràn hy vọng.

Tối chủ nhật, số tiền của họ lần nữa vượt qua 10,000.

Trang Khê ăn cơm tối rất sớm, gọi nhóm nhân vật lại bàn bạc, xem lần này đến lượt ai trị bệnh.

Trang Khê cho rằng sẽ giống như lần trước không thống nhất được ý kiến, không ngờ Lễ Lễ và Trạch Trạch đều chỉ Dương Dương. Ngay cả Viễn Viễn vừa mới bị cắn sáng hôm qua, cũng giơ cánh tay run rẩy chỉ vào Dương Dương.

Chuyện này đúng là hiếm có.

Nhưng Dương Dương sợ đi bệnh viện, mà chữa bệnh cho Dương Dương cần tới 20.000 lận.

Tiểu Khê: “Tôi đã hỏi viện trưởng rồi, để Dương Dương có thể mở miệng nói chuyện cần 10.000 kim tệ, chữa khỏi độc thây ma trong người Dương Dương cần thêm 10.000 nữa, tổng cộng 20.000. Bây giờ còn chưa đủ.”

Những cánh tay chỉ vào Dương Dương, không cái nào hạ xuống.

Lễ Lễ: “Cứ cho cậu ta chữa trước đi.”

Trạch Trạch: “Chi bằng trị cái tật hay cắn người của cậu ta trước đã.”

Như vậy là khỏi lo lắng có người bị nó khống chế, có thể thoải mái đánh nhau một trận rồi.

Lễ Lễ: “Hay cho cậu ta mở miệng nói chuyện trước cũng được.”

Lễ Lễ đã phát hiện, Dương Dương cũng là người câm giống Tiểu Khê, vì vậy trong lòng Tiểu Khê càng thêm yêu thương thiên vị nó. Bởi vì không thể nói chuyện như Trang Khê, nên đôi lúc bọn nó cũng mềm lòng với Dương Dương.

Bị câm đâu phải là khiếm khuyết trên người Dương Dương, rõ ràng là ‘bàn tay vàng’ của nó mà!

Trạch Trạch nghĩ một lát thì gật đầu. Viễn Viễn không thể gật đầu, chỉ há miệng run rẩy kiên quyết chỉ vào Dương Dương.

Nếu bọn nó đã cương quyết như vậy, Trang Khê thấy cũng không vấn đề gì, bây giờ chỉ xem ý kiến của Dương Dương thôi.

Đối với Dương Dương mà nói, bệnh viện là nơi mà nó ghét nhất, sợ hãi nhất. Nó từng bị lừa đưa tới bệnh viện chịu tra tấn suốt ba năm trời, giày vò đến mức không còn hơi thở, nằm lạnh lẽo trên bàn thí nghiệm.

Tiểu Khê: “Dương Dương, cậu đồng ý tới bệnh viện không?”

Dương Dương rũ cái đầu nhỏ, nhìn chằm chằm bàn chân nhỏ của mình, im lặng không nói.

Dáng vẻ đáng thương như thế khiến Trang Khê đau lòng, không muốn làm khó nó, bệnh viện đã thành bóng ma trong lòng Dương Dương. Là địa ngục nó sợ hãi nhất, mà bọn họ cứ muốn đưa nó vào đó.

Ngay lúc Trang Khê mềm lòng tính từ bỏ dự định thì Dương Dương gật đầu. Nó viết vài chữ lên cuốn sổ nhỏ trên đùi, rồi đưa cho Tiểu Khê.

“Cậu đi cùng tôi, tôi đồng ý.”

Nó không nói có sợ hay không, chỉ nói đồng ý.

Trang Khê không gật đầu, mấy nhân vật khác đều nhìn về phía cậu.

“Được.” Tiểu Khê đáp.

Vậy là cửa này xong rồi.

Bảy giờ tối hôm đó Tiểu Khê đưa Dương Dương tới bệnh viện nhưng chỉ có thể đưa nó đến trước cửa, cậu xoa đầu Dương Dương: “Dương Dương đừng sợ, tôi sẽ ở đây chờ cậu ra.”

Đôi mắt đen như mực của Dương Dương nhìn Tiểu Khê, nó không nói gì, cứ nhìn cậu chăm chăm mãi.

Tiểu Khê bảo đảm với nó: “Cậu chưa ra, tôi sẽ không đi đâu cả.”

Dương Dương gật đầu thật mạnh, nó bước lên ôm lấy Tiểu Khê.

Thật ra nó không sợ lắm.

Đơn giản chỉ có hai kết cục thôi, một là nó sẽ được chữa khỏi, nó tin tưởng cậu.

Còn thứ hai, đây vốn dĩ là một âm mưu, nó bị cậu lừa, nhưng nó cam tâm tình nguyện. Bởi vì nó cảm thấy đáng giá, những ngày qua đã đủ bù đắp những tháng ngày đen tối của nó trong quá khứ.

Dương Dương cúi đầu cọ bả vai Tiểu Khê, nhưng nó càng tin cậu hơn. Dương Dương cứ cọ mãi trên người Tiểu Khê, mèo nheo thật lâu mới chịu đi vào bệnh viện. Nhưng lúc nó xoay lưng đi thì không quay đầu lại nữa, cứ vậy mà tiến thẳng vào trong, cửa lớn bệnh viện im lìm cũng không ngăn được bước chân nó.

Bệnh viên đa khoa ban ngày sáng sủa, buổi tối chỉ có hai ngọn đèn hơi u ám, nhân vật chẳng nói câu nào đi trong bóng tối, cánh cửa lớn nặng nề đóng lại nó cũng không do dự hay sợ hãi.

Trang Khê nhìn bóng lưng Dương Dương, bỗng nhiên hơi xót xa.

Không sợ thật sao? Không phải nói một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng à?

Bao nhiêu thí nghiệm tàn khốc trên cơ thể, sự tra tấn vĩnh viễn không ngừng lại.

Tin tưởng cậu đến vậy sao?

Trong lòng thoáng nặng nề, Trang Khê biết đó là ý thức trách nhiệm. Cậu đã gửi gắm quá nhiều thứ trên người các nhân vật, mà bọn nó đối với cậu cũng chân thành như thế.

Trang Khê vừa đọc sách vừa chờ Dương Dương đến tận mười giờ đêm, cửa lớn bệnh viện vừa mở ra từ phía trong, Dương Dương như cơn lốc nhỏ chạy về phía Tiểu Khê, suýt chút nữa làm Tiểu Khê ngã nhào.

Tiểu Khê: “Dương Dương?”

Kéo Dương Dương đang dính chặt trên người mình ra, Trang Khê hơi sốt ruột.

Trước khi tới bệnh viện, Trang Khê đã để nó tự lựa chọn xem muốn nói chuyện hay muốn làm người bình thường. Mà hiện tại cậu không nhìn thấy chút thay đổi nào từ Dương Dương cả.

Tiểu Khê đã chờ ở ngoài gần ba tiếng, trên người mang theo hơi ẩm lạnh lẽo.

Dương Dương nhìn người vẫn luôn đứng đợi mình, say mê chìm vào đôi mắt sáng rực bình yên ấy, đôi môi mấp máy khép mở, nói ra những chữ đầu tiên trong đời.

“Tôi… thích… thích… cậu.”

Âm thanh ngắt quãng, chất giọng khàn khàn giống như răng cưa rỉ sắt kéo trên nhành cây khô.

Lần đầu tiên trong đời có thể mở miệng nói chuyện, cũng là lần đầu tiên trong đời nói thích một người.

Mũi Trang Khê cay xè, giống như chính bản thân cậu có thể nói chuyện vậy.

“Tôi thích… cậu.”

“Tôi thích cậu.”

Dương Dương lặp lại hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng nói trôi chảy câu đầu tiên trong đời mình.

Lúc viện trưởng hỏi nó, nó không hề do dự mà chọn có thể mở miệng nói chuyện.

Nó muốn nói chuyện, không phải vì nguyên nhân bị câm khiến người khác ghét bỏ nó, nó câm quen rồi, nó không quan tâm đến điều đó. Nhưng có một câu rất quan trọng rất quan trọng, nó muốn nói với Trang Khê.

Nó không chọn việc thoát khỏi thân phận thây ma để trở thành một người bình thường, bởi vì có người không ghét bỏ khi nó là một thây ma. Nó muốn giữ lại sức mạnh thây ma và cơ thể bất tử để vĩnh viễn bảo vệ bên cạnh cậu, như vậy sẽ không ai có thể đuổi nó đi.

Cậu cho tôi sự ấm áp, tôi tặng cậu sự bình an.

Cậu cho tôi thứ cả đời tôi cầu mà không được, tôi sẽ ở bên cạnh cậu dù chết không rời.

Dương Dương: “Tôi thích cậu.”

Nụ cười của Tiểu Khê như dược dệt từ ánh trăng dịu dàng và mềm mại, cậu ôm lấy nhân vật, nói sát bên tai nó: “Tôi cũng thích Dương Dương.”

“Thích Dương Dương biết vẽ, thích Dương Dương có cảm xúc, thích Dương Dương biết nói.”

[Tâm trạng của Dương Dương +10]

[Chúc mừng bạn đã thành công chữa khỏi cho Dương Dương, hãy tiếp tục cố lên nhé.]

[Dương Dương thích bạn, nó đã chuẩn bị một phần quà cho bạn, xin mời điền địa chỉ.]

Trang Khê xoa viền mắt đỏ hoe, cười rồi điền địa chỉ nhà mình. Đã trải qua một lần nên cậu yên tâm, lần này không có hoài nghi, chỉ có vui vẻ.

Sau khi Trang Khê điền xong địa chỉ, chuẩn bị nắm tay Dương Dương về nhà thì viện trưởng vui vẻ hớn hở đi ra, treo một tấm bảng mới ở trước cửa bệnh viện.

Viện trưởng cười híp mắt: “À, năm nay thành tích tốt quá, nên tôi muốn làm thêm nghiệp vụ nữa.”

Bệnh viện trong trấn là một toà nhà tường trắng ngói đỏ, trên nóc bệnh viện có treo chữ thập đỏ, trước cửa là một cái bảng hiệu thật dài, trên đó viết [Bệnh viện ở trấn nhỏ]

Bây giờ đầu bên kia lại treo thêm một cái bảng: [Cuộc đời mới ở trấn nhỏ]

Viện trưởng nói: “Trấn trưởng Tiểu Khê, hy vọng giúp đỡ nhiều nha.”

Tiểu Khê nghi ngờ hỏi: “Ý là sao ạ? Cuộc đời mới là gì ạ?”

Viện trưởng chỉ cười.

Đúng lúc này, kí hiệu lá thư nhỏ ở góc trên bên phải giao diện game sáng lên, bên trên xuất hiện thêm số [1] màu đỏ.

Có thư mới.

Trang Khê nhìn viện trưởng cười thần bí, mở thư ra.

[Tiểu Khê thân mến:

Chúc mừng bạn trị khỏi cho hai người dân trong trấn, đạt được sự yêu thích chân thành của họ, từ phương diện nào đó, bạn đã cho họ cuộc đời mới.

Vậy thì, bạn có muốn cho họ cuộc đời mới thật sự, để họ xuất hiện trong thế giới của bạn với thân phận mới, cuộc sống mới hay không?

Điểm <Cuộc đời mới> ở trấn nhỏ chính thức thiết lập, hoan nghênh bạn đưa người dân thị trấn vào thế giới thứ ba trong cuộc đời họ: Thế giới của bạn.

Bảng giá cuộc đời mới:

Viễn Viễn: 0 kim tệ.

Trạch Trạch: 300.000 kim tệ.

Lễ Lễ: 300.000 kim tệ.

Dương Dương: 300.000 kim tệ.]

Đây là gì vậy?

Trang Khê đọc bức thư mà tim đập thình thịch, kích động run cả hai tay, đọc đi đọc lại từng chữ trong thư.

Cậu không để ý tới ánh mắt nghi ngờ của Dương Dương, tạm thời chuyển giao diện game về phía sau, tìm trên quang não mức giá và thành quả nghiên cứu mới nhất của người máy.

Người máy siêu trí tuệ có ngoại hình không khác gì con người, có thể nói cười lẫn khả năng tư duy, giá cả bình quân không dưới 1 triệu tinh tệ, thấp nhất cũng 800.000.

Từ trí tuệ của figure nhân vật tới người máy siêu cấp, đây là suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Trang Khê.

Chỉ cần 300.000 kim tệ, so với cả triệu tinh tệ ngoài đời thì thật sự rất ổn, nhất định phải nghĩ cách mua <Cuộc đời mới> mới được.

Nhưng muốn kiếm 300.000 kim tệ phải mất rất nhiều thời gian. Cái đầu nóng của Trang Khê dần tỉnh táo. Đây là tin tức tốt thế nhưng không thể nóng ruột được, hiện tại cậu có figure nhân vật cũng rất thỏa mãn rồi.

Trong lòng vẫn kích động và vui mừng. Bởi vì Trang Khê biết, nhóm nhân vật không phải người máy, tụi nó có thể tự do sinh hoạt trong cuộc sống thường ngày thì sẽ vui biết mấy.

Có điều, tại sao những nhân vật khác đều cần phải bỏ ra trăm nghìn kim tệ mà Viễn Viễn lại không thu tiền?

Viễn Viễn là con ruột của game này sao?

Quay về trong game, Tiểu Khê nắm bàn tay nhỏ của Dương Dương, bước chân thoải mái hơn nhiều.

Dương Dương: “Cậu… vui.”

Tiểu Khê gật đầu: “Vô cùng vui.”

Tiểu Khê quay đầu: “Dương Dương muốn ở chung phòng với tôi, cùng tôi ăn cơm, cùng tôi tới khu trò chơi, cùng tôi xem phim không?”

Dương Dương gật đầu như giã tỏi: “Muốn!”

Tiểu Khê cười vui vẻ: “Tôi sẽ cố gắng, chúng ta cùng nhau cố gắng kiếm tiền, kiếm được tiền là có thể.”

Dương Dương: “Tôi… tôi cũng cố gắng.”

Tiểu Khê cười cong cả mắt.

300.000 kim tệ, bọn họ không thể chỉ kiếm nhờ vào làm ruộng và đào quặng được, phải tìm hướng đi mới, hay là buôn bán gì đó trong trấn nhỉ?

Trang Khê gãi đầu, cậu chẳng có đầu óc kinh doanh gì cả, chỉ là một con mọt sách biết giải đề thi mà thôi. Cậu muốn lên diễn đàn tham khảo, xem thử có hướng dẫn kiếm thêm vàng không.

Sau khi đưa Dương Dương về, Trang Khê logout rất sớm, lên ngay diễn đàn của Thị Trấn Màu Xanh. Notebook đã đầy ắp rồi, phần lớn là những gì đã biết trước đó, chủ yếu dựa vào thăng cấp. Thăng cấp có thể mở bản đồ và nhiệm vụ mới, mua thiết bị xây dựng công trình cũng có thể kiếm nhanh hơn một chút, không có cách nào để nhanh chóng kiếm thật nhiều tiền cả.

Trang Khê cũng hiểu làm gì có chuyện tốt như vậy, vì thế cậu không thất vọng mà tiếp tục tìm kiếm. Trang Khê xem mấy bài viết hướng dẫn kiếm kim tệ gần đây nhất.

2670L: Các anh em đừng có đào quặng kiếm tiền nữa, cách kiếm tiền siêu nhanh tới rồi kìa.

2671L: Đi cướp hả?

2672L: Cướp cái gì mà cướp, không thấy trên official website dán thông báo tổ chức cuộc tranh tài có thưởng ở thị trấn à? Phần thưởng thấp nhất cũng là 50.000 kim tệ đó.

Lần trước khi lướt diễn đàn cậu đã thấy cuộc thi này rồi, nhưng vì sắp thi đại học nên đành từ bỏ, hơn nữa nhóm nhân vật của cậu quá đặc biệt, đều là những nhân vật tàn tật.

Trang Khê nằm trên giường nghĩ thật lâu, bất chợt nhớ đến câu: Thượng tướng Lâm là người đẹp trai nhất trong lòng tôi.

Rạng sáng hôm sau Trang Khê thức dậy, nhanh chóng rửa mặt mua bữa sáng, vừa ăn vừa đăng nhập game, muốn thương lượng với nhóm nhân vật chuyện cuộc thi.

Lúc cậu đăng nhập, Viễn Viễn và Dương Dương đang đánh nhau, không biết đã đánh bao lâu rồi.

Lễ Lễ và Trạch Trạch vừa ăn nho dại vừa đứng xem, hai ngày nay Viễn Viễn cứ ngơ ngơ ngác ngác, dường như đã quên mất nho dại của nó, hai nhân vật này tuân theo nguyên tắc không lãng phí thức ăn, mỗi ngày đều đi hái.

Vừa ăn nho dại của Viễn Viễn, vừa xem Viễn Viễn đánh nhau.

Địa điểm đánh nhau lần này là ngoài cửa phòng Dương Dương, chắc là sau khi Viễn Viễn thức dậy thì phá cửa đánh nhau rồi.

Như viện trưởng từng nói, không đến hai ngày Viễn Viễn đã hồi phục bình thường.

Không có gì bất ngờ, kết thúc cuộc chiến vẫn là Dương Dương cắn Viễn Viễn một cái, nó khập khiễng đứng dậy: “Hừ, cậu cút ra.”

Dương Dương nói chuyện lưu loát rồi.

Viễn Viễn thật sự đi ra.

Trang Khê: “…”

Tiểu Khê: “Trước hết giữ Viễn Viễn lại đã, tôi có việc phải bàn bạc với các cậu.”

Lễ Lễ, Trạch Trạch và Dương Dương túm lấy Viễn Viễn, cùng ngồi vây quanh Tiểu Khê.

Tiểu Khê kể chuyện cuộc thi.

Bốn nhân vật không thèm suy nghĩ, mà đáp giống nhau: “Đương nhiên muốn tham gia.”

Lễ Lễ: “Có tiền mà, không kiếm cũng uổng, thi thì thi, chúng ta có gì mà sợ, thi văn hay đấu võ? Hay là thi mặt đang rất thịnh hành ở chỗ các cậu?”

Lễ Lễ sờ mặt của mình, tự tin dâng trào.

Trạch Trạch và Dương Dương cũng vậy, tụi nó không sợ gì cả, chỉ sợ nghèo thôi.

Viễn Viễn không còn ý thức để trả lời.

Nếu bọn họ đều nói vậy, Trang Khê sẽ báo danh ngay trong game, vừa hay cuộc thi diễn ra ngay dịp nghỉ hè nên cậu có nhiều thời gian. Chưa biết chừng lúc lên đại học, cậu sẽ không còn lẻ loi cô độc nữa.

Giải quyết xong vấn đề rối rắm nhất, Tiểu Khê đang định tạm biệt bọn nó thì chợt nghe thấy tiếng còi xe lửa.

Không chỉ Tiểu Khê, mắt các nhân vật cũng sáng lên.

Chú Vương về rồi.

Hoa hồng mang về từ lần trước vừa kết nụ, chú Vương lại mang tới thứ tốt.

Nhóm nhân vật vui vẻ chạy đến trạm xe lửa thị trấn, giống như những đứa con ríu rít ra đón ông bố đi làm xa mang đồ ngon về nhà ăn Tết vậy, vừa vui vẻ lại mong chờ.

Lúc bọn nó chạy tới thì xe lửa nhỏ cũng vừa dừng, Bảo Bảo và Bối Bối đã đợi ở đó từ sớm.

Chú Vương nhảy khỏi xe lửa, dưới ánh mắt mong chờ của nhóm nhân vật, mở cánh cửa khoang đầu tiên ra.

“Woaaa!”

Không chỉ nhân vật “wow” lên, Bảo Bảo và Bối Bối cũng kinh ngạc cảm thán, Dương Dương vừa nói chuyện được cũng kêu lên theo hai cô.

Khó trách cả bọn la to, trước đây trong thùng xe chỉ có ít đồ đạc, mà lần này lại chất đầy bốn cái rương lớn đẹp đẽ.

Nhóm nhân vật chuyển thùng xuống, Tiểu Khê mở từng cái ra, đều là hạt giống cả. Thùng nào cũng nhiều không đếm xuể, ít nhất mấy trăm ngàn hạt, Trang Khê ấn vào nhưng không hiện ra bảng giới thiệu.

Lần trước chỉ có hoa hồng, lần này lại nhiều như vậy, trong lòng Trang Khê thỏa mãn vô cùng, tuy rằng không biết đây là loại hạt giống gì, nhưng mỗi hạt gieo xuống không phải đều là bất ngờ nhỏ sao?

Mở khoang xe thứ hai ra, trái ngược hoàn toàn với khoang một, trong khoang xe trống rỗng chỉ có một lá thư.

Tiểu Khê cầm lá thư lên mở ra xem, nhìn dòng chữ lớn ở đầu thì lập tức sửng sốt.

Đây là một bức di chúc.

Trang Khê nghiêm túc, rất có thể giống như Trạch Trạch, không phải nhiệm vụ thông qua sân bay mà là nhân vật được xe lửa nhỏ đưa tới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện