Lá cây bị gió thổi xanh, mùa đông cũng đã nhanh hết, nhường chỗ cho xuân qua. Vậy là kỳ thi đại học chỉ còn cách hai tháng.
Hai giờ sáng, phòng Kiều Miên vẫn đang sáng đèn, học kỳ cuối cùng này, thành tích học tập của cô tăng chậm đều, nhưng mỗi khi Thẩm Vân Lê bận bịu công tác, không có thời gian để ý đến cô, hay là bà cô Lâm Úc Thần làm phiền khiến cô không thoải mái, thì Kiều Miên chỉ búng tay một phát thì thành tích lại tụt sáu mươi bảy mươi bậc.
Vì thế nên thầy giáo Thẩm Vân Lê mỗi cuối tuần đều online.
Căn phòng chỉ có chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, chiếu lên đề thi môn vật lý chằng chịt những ghi chú giải đề. Một năm nay, tình hình học hành của Kiều Miên luôn đối lập với những thứ có thể nhìn thấy ở bên ngoài, cô luôn luôn lén học bài lúc tối khuya tới tận hai boa giờ sáng, nỗ lực tăng hiệu suất học, ngoại trừ đi thi ra, cô lúc nào cũng nghiêm túc,
Nếu không, Kiều Miên thực sự đã rơi vào tình trạng chơi với lửa có ngày chết cháy rồi.
Cuối cùng đáp án được ghi lên tờ đề, Kiều Miên ngừng bút, lại nói đến Lâm Úc Thần, cô ta thực sự là một người phụ nữ thông minh.
Thông minh đến mức khiến người ta chán ghét.
Cô ta mượn đủ các loại ký do công việc để tiếp cận Thẩm Vân Lê. Trong thời gian làm việc chung hai người đó ngày càng thân thiết hơn, ngoài công việc ra thỉnh thoảng Lâm Úc Thần còn chủ động mời Thẩm Vân Lê ăn cơm, Thẩm Vân Lê cũng không thể không nể mặt cô ta.
Nhịp độ này Lâm Úc Thần nắm chắc vô cùng, lợi dụng triệt để mối quạn hệ công việc, vừa không khiến Thẩm Vân Lê chán ghét, vừa không để cho anh lý do nào để cự tuyệt.
Kiều Miên hiểu rõ ý đồ của cô ta, Lâm Úc Thần muốn mượn mối quan hệ công việc này để tìm về cho hai người họ cảm giác yêu nhau của này trước.
Nước trong cốc đã không còn hơi ấm, Kiều Miên uống mooitj hơi hết sạch, trong không gian tĩnh lặng, hô hấp cô hỗn hoạn.
Thật sự thì Kiều Miên cũng sợ hãi, sợ Lâm Úc Thần sẽ thành công.
Kiều Miên hiểu Thẩm Vân Lê, anh là người lúc nào cũng áo mũ chỉnh tề, nhìn như một người trí thức cực kỳ phong độ, nhưng nội tâm anh lại khá là lạnh lùng và dứt khoát, nếu yêu ai sẽ yêu sâu sắc, nếu không yêu… bất luận có cầu khẩn đến nhường nào thì anh cũng tuyệt đối không cho ai một tia hi vọng.
Vậy hiện giờ anh với Lâm Úc Thần là thế nào đây?
Thật sự chỉ là đồng nghiệp thôi sao, hay mởi vì cô vẫn còn đi học, phải đợi kỳ thi đại học của cô kết thúc thì anh mới nối lại tình xưa với người cũ?
Kiều Miên hít sâu một hơi, xua đi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, cô soạn sách vở vào cặp sách, cất tờ đề vật ký chi chít chữ vào ngăn kéo dưới cùng, cô uống viên thuốc ngủ rồi từ từ chìm vào giấc nồng.
Ngày hôm sau, Kiều Miên vừa ra khỏi phòng đã trông thấy một bàn bày đủ đồ ăn sáng, Thẩm Vân Lê ngồi một bên xem tin tức buổi sáng.
Trong đầu Kiều Miên còn đang suy nghĩ bài lý hôm qua chưa giải ra, nhìn thấy Thẩm Vân Lê cũng chỉ nói câu chào buổi sáng qua loa, thoạt nhìn cô có hơi bơ phờ.
“Ngủ không ngon à?” Thẩm Vân Lê để di động xuống.
Kiều Miên lắc đầu: “Con đang nghĩ đề.”
Thẩm Vân Lê ngước mắt, nét ngạc nhiên rất rõ ràng: “Là ‘đề’ mà chú đang nghĩ à?”
“Khụ…khụ..” Kiều Miên sặc sữa bò trong họng, cô ngửa mặt lên: “Nghe lời chú nói, mỗi ngày con đều đang cố gắng học hành”
Khuôn mặt cô rất trong sáng, là kiểu trong sáng thuộc về thiếu nữ, tóc mai còn ướt dính lại một chỗ, mới sáng sớm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm này của cô, Thẩm Vân Lê cảm thấy tâm tình trở nên vô cùng thoải mái, nhưng mà giờ phút này anh phải dằn tâm trạng ấy xuống, nhíu mày nhìn cô: “Cố gắng để tụt gần bảy mươi bậc đúng không?”
Lòng đỏ món trứng chần nước sôi vẫn còn vàng óng, Kiều Miên chậm rãi nhai nuốt, ánh mắt trốn tránh: “Cái này ngoài ý muốn…”
Thẩm Vân Lê rút khăn giấy lau miệng, nghe thấy câu trả lời này, nội tâm anh không còn giao động nhiều như trước, cũng không thở dài như xưa, anh đã chết lặng rồi: “Còn hai tháng thôi, có tính toán gì không?”
“Con sẽ tiếp tục cố gắng.” Thấy anh đã ăn xong, Kiều Miên cũng nhanh chóng giải quyết phần của mình.
Rõ ràng lòng đã chết lặng, nhưng Thẩm Vân Lê vẫn không kìm được mà bóp mi tâm: “Chú nói đại học ấy, tính sao?”
“Đương nhiên con vẫn sẽ học ở thành phố A, sau đó ngày nào cũng về nhà, nếu không mỗi mình chú ở nhà sẽ biến thành ông lão cô đơn mất.”
Cô cười thật ngọt ngào, đôi mắt như ẩn chứa vầng sáng bạc, khoang miệng Thẩm Vân Lê như được ngậm một viên kẹo chậm rãi tan ra, vị ngọt thật trong, thấm tận vào đầu tim.
Gần sáu năm, Thẩm Vân Lê đã quen với việc có Kiều Miên ở bên, chăm sóc cô, giải quyết mọi phiền toái cho cô. Vậy mà bây giờ, công chúa nhỏ của anh đã trưởng thành rồi, anh cũng muốn mình chuyên quyền một chút, muốn cô học đại học gần nhà một chút.
Thành phố A rất tốt.
“Đi thôi, sắp muộn rồi ạ.” Kiều Miên cầm theo cặp sách trên ghế, sự trầm mặc của anh, cô không hiểu nổi.
Nhưng bất luận thế nào cô cũng sẽ không rời khỏi thành phố A, cô sẽ không để người phụ nữ nào có cơ hội, cô muốn quấn chặt lấy anh.
Thẩm Vân Lê đi sau cô, lấy chiếc áo bành tô màu xanh đậm trên giá treo xuống, cơ bắp căng chặt được giấu dưới lớp quần áo, chỉ còn nổi bật dáng người thon cao.
Học sinh cấp ba đi học sớm, vừa hay tránh được giờ cao điểm, Thẩm Vân Lê lái xe ổn định vững vàng, chiếc xe chạy băng băng trên đường, chỉ hơn mười phút đã đến nơi. Anh đỗ xe: “Hôm nay chú đi công tác, tầm một tuần mới về.”
Kiều Miên đang ôm ba lô định xuống xe, nghe vậy cô quay đầu, cau chặt hàng mày: “Sao lại đi công tác?”
Giọng nói ấm ức truyền đến bên tai Thẩm Vân Lê, anh nhìn qua gương chiếu hậu, ngũ quan trên gương mặt nhỏ cỡ bàn tay kia đang muốn nhăn nhúm lại một chỗ, anh cười: “Còn không phải chú đang nỗ lực kiếm tiền cho con đi học à.”
Kiều Miên rất hài lòng với cái lý do này, cô quay mặt cười, mở cửa chạy xuống xe, còn không quên vẫy tay qua cửa kính: “Chú ít đi ăn cùng dì Lâm mấy bữa là có tiền đóng học rồi đấy.”
Thẩm Vân Lê nhíu mày, nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của cô, có hơi khác với những gì anh nghĩ.
“Sao đấy?” Tinh Dã nhìn chiếc ba lô màu đẽn đập xuống trước mặt mình, sau đó là khuôn mặt tức giận.
“Chưa ăn no.” Vừa quay người, dáng vẻ tươi cười của Kiều Miên đã thu lại, để cho Thẩm Vân Lê đằng sau cứ thắc mắc.
Chiếc túi của Hạ Tinh Dã như có phép thuật, cậu lấy ra một cái bánh mì, bóc ra rồi đưa cô.
Kiều Miên há miệng cắn một phát đi mất nửa cái bánh, Hạ Tinh Dã trợn mắt, không dám tin: “Sao đấy chị ơi, không phải chị coi cái bánh thành anh Vân Lê rồi cắn đấy chứ?”
Lỡ cắn nhiều, Kiều Miên ra sức nhai: “Cắn chú ấy thế này cũng hơi mỏi răng rồi đấy.”
Hạ Tinh Dã như đang trấn an trẻ con, cậu đưa tay xoa đầu Kiều Miên: “Không phải anh ấy chỉ đi công tác thôi sao, một tuần cũng nhanh lắm.”
“Sao cậu biết?” Kiều Miên cất cặp sách, nghiêng đầu nhìn Hạ Tinh Dã, khuôn mặt này cũng khá là tuấn tú tràn ngập ánh mặt