Thẩm Vân Lê nhìn cô, cánh tay đang nắm lấy vai cô hơi cứng ngắc.
Đây là lần đầu tiên Kiều Miên thừa nhận đã có người trong lòng.
Cũng không biết dư vị gì đang chạy trong lòng, anh rời mắt, để cô ngồi xuống ghế: “Vậy còn không cố gắng học đi?”
Kiều Miên ngồi trên ghế, không biết vì sao lúc này lại chủ động ngồi thật đàng hoàng, nghiêm túc: “Con và người ấy, cách biệt rất nhiều.”
Thẩm Vân Lê nghiêng đầu, nhìn thẳng cô: “Về phương diện nào?”
Như thể từ trước đến nay Kiều Miên chưa bắt gặp ánh mặt chăm chú đến vậy từ Thẩm Vân Lê, trong đôi đồng tử màu đen huyền ấy là dáng hình của cô, Kiều Miên chỉ nhìn lướt qua rồi cuồng quýt rời mắt: “Mỗi mặt đều khác.”
Thẩm Vân Lê nâng cốc rượu lên, ánh mắt bình tĩnh không dễ dao động, trầm tĩnh lại sâu thăm thẳm: “Là Tinh Dã sao?’
Kiều Miên lắc đầu: “Không phải ạ.”
Giai điệu bản nhạc vẫn du dương khắp căn phòng, chầm chậm, chầm chậm như nhịp trôi của thời gian, Thẩm Vân Lê buông ly thủy tinh: “Còn câu nào không hiểu không?”
Ánh mắt Kiều Miên theo động tác tay của anh mà rơi xuống tờ đề thi, chỉ có điều cô thấy nó thật trống rỗng.
Đề bài từ chú, không thể, mãi mãi không thể học được, cô có dùng bất cứ phương pháp nào, cũng không thể chắc chắn bản thân có giải được nó hay không.
Bài thì cuối cùng của kỳ thi cuối học kỳ là một bài tiếng anh, làm xong là côi như được nghỉ đông, tối nay Tinh Dã có buổi học vẽ nên phải đi trước, Kiều Miên thu dọn đồ đạc vào trong balo rồi một mình chậm bước ra cổng.
Vừa đi ra khỏi cổng trường, chợt có chiếc xe bấm còi với cô, Kiều Miên ngẩng đầu nhìn.
Lâm Úc Thần.
Cô ấy mở cửa xe, nghiêng người dựa vào cửa vẫy tay với cô. Điệu bộ như thể tình cờ gặp mặt quá là giả tạo, Kiều Miên không chút tình nguyện mà bước tới, cười thật ngoan ngoan: “Dì Lâm, sao dì lại ở đây?”
Lâm Úc Thần sửa sang lại cổ áo, ánh mắt tập trung trên gương mặt Kiều Miên, cô cười: “Buổi tối có thể cùng ăn bữa cơm được không?’”
Trái tim Kiều Miên khẽ đập thịch một tiếng, dự cảm không được tốt lắm, cô giải bộ nhìn giờ trên điện thoại, giọng điệu có phần hơi khó xử: “Mai có được không ạ? Hôm nay chú con chắc tan làm về sớm chờ cơm con rồi.”
“Tối nay anh ấy tăng ca” Lâm Úc Thần cong môi cười.
Không hiểu tại sao, Kiều Miên nhìn ra trong điệu cười của cô ta có vẽ đùa cợt cùng khinh thường khá là rõ ràng.
Dường như cùng hưởng ứng lời nói của Lâm Úc Thần, điện thoại Kiều Miên bỗng đổ chuông, là Thẩm Vân Lê gọi tới. nhưng lúc này cô cảm thấy không muốn nhận lắm.
“Chú.” Kiều Miên bấm nút trả lời, mắt nhìn về một nơi trống trải nào đó, không có tiêu cự.
“Tối nay chú tăng ca, tự ăn cơm trước đi nhé.” Thẩm Vân Lê cất giọng khàn khàn từ cổ hòng đang bỏng rát: “Nếu không muốn nấu thì có thể gọi đồ ăn bên ngoài.”
Nỗi ấm ức to lớn trong nháy mắt chiếm lấy cả cơ thể của Kiều Miên, cô vẫn không để lộ biểu cảm mà chỉ nhìn mặt đất, “Vâng, con biết rồi,”
Sau khi thường thức bộ móng tay màu đỏ mới làm của mình xong, Lâm Úc Thần ngước mắt nhìn Kiều Miên, nụ cười bên khóe môi càng đậm hơn.
Thẩm Vân Lê bên kia khẽ nhíu mày, dường như nghe ra chút bất thường từ giọng điệu uể oải của cô, anh vốn định tắt máy, nhưng rồi lại tiếp tục câu chuyện: “Thi cử sao rồi?”
“Tốt ạ.”
Trên bàn làm việc của anh còn bày mấy bản kế hoạch chưa xử lý, Thẩm Vân Lê đứng dậy đi tới cửa sổ sát sàn, sắc trời càng lúc càng tối: “Nếu không chú đem tài liệu về nhà, sẽ về ngay.”
“Vâng.”
Kiều Miên tắt máy, bỏ lại di động vào túi áo.
“Thế nào rồi, giờ đi ăn được chưa?” Lâm Úc Thần đã ngắm đủ bộ móng của mình, đưa tay mở cửa sau của xe,
Đây là muốn ép người sao, sự đùa cợt cùng đắc ý của cô ta thể hiện rõ ràng không chút che giấu, Kiều Miên có thể cảm nhận hoàn toàn,
Nếu như vậy, cô cũng cần gì giả bộ ngoan ngoãn.
“Không được, cảm ơn.” Kiều Miên mỉm cười rồi quay đi, muốn mời bổn cô nương ăn cơm mà cần đến cô quyết định thời gian à.
“À.” Lâm Úc Thần, không nhanh không chậm lên tiếng: “Hay tối nay tôi mời anh Vân Lê muột bữa, nhân tiện nói cho anh ấy biết một bí mật, ví dụ như… cô cháu gái thân yêu của anh ấy mượn danh nghĩa người nhà, không thấy hổ thẹn mà đã đem lòng yêu chú mình?”
Kiều Miên dừng bước, hô hấp trở nên hỗn loạn, bàn tay không tự chú siết thành nắm đấm.
Lâm Úc Thần chậm bước đến sau lưng Kiều Miên, ghé sát tai cô, cất giọng nẹ nhàng: “Kiều Miên nói xem, là đáng thương hay dơ bẩn đáng khinh đây?”
Kiều Miên quay người lại, nhìn người phụ nữ trước mắt, mặt không đổi sắc rồi đột nhiên nở nụ cười, giọng điệu cô nhạt thếch: “Muốn nói cho chú ấy biết sao? Vậy cảm ơn dì nhé, đang lúc tôi không biết nên mở lời thế nào.”
Bởi vì đang trong phẫn nộ và sợ hãi, trong lòng Kiều Miên rất căng thẳng, nhưng càng như vậy, cô càng phải bình tĩnh.
Cô, không phải người dễ bị bắt nạt.
Kiều Miên đánh cược, cô cược rằng Lâm Úc Thần vốn không dám nói với Thẩm Vân Lê, vì nếu dám nói, lúc này cô ta sẽ không đứng trước mặt cô làm mấy cái trò con bò này. Bởi vì dì Lâm thông minh đến đâu cũng không dám chắc tình cảm mà Thẩm Vân Lê dành cho cô là loại tình cảm gì.
Đương nhiên, đến bản thân Kiều Miên cô cũng không biết,
Trông thấy bộ dạng kinh ngạc của Lâm Úc Thần, nụ cười bên môi của Kiều Miên càng sâu hơn, cô không có ý định bắt nạt người cao tuổi, nên xoay người đi ngay, đồng thời ánh mắt trở nên lạnh lùng thấu xương trong chớp nhoáng.
Đáng thương dơ bẩn à?
Mấy cánh anh đào rụng dưới đất không hiểu tại sao lại cho Kiều Miên thêm chút sức mạnh, cô như nhớ tới cái gì, lại phải quay lại lần nữa: “À, đúng rồi, vừa nãy chú tôi bảo sẽ mang tài liệu về nhà làm, rồi nấu bữa tối cho tôi.”
Lâm Úc Thần đã sớm khôi phục lại dáng vẽ tự tin vốn có, sự kinh ngạc vừa rồi không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là vẻ ưu nhã đầy tài trí, cô ta vuốt tóc: “Nếu như cô đã nói vậy thì ngày mai tôi chỉ đành hẹn anh ấy một buổi thôi.”
Chiến tranh giữa một phụ nữ và một thiếu nữ, đã bắt đầu như thế.
Về đến nhà, đèn phòng khách và phòng bếp đều đã sáng trưng, Kiều Miên ngửi thế hương thơm đồ ăn mê người bay ra, đặt trong nhiệt độ rét lạnh của mùa đông thì quả là