Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh

Chương 3


trước sau

Advertisement
Lúc Lâm Trần Nghiêu về đến nhà, bà nội Nguyễn cũng không ở nhà.

Cậu mở cửa thay giày, đi qua cổng vòm, nghênh diện ánh mắt của ông nội mình, ông cụ đang ngồi khí thế trên ghế sofa.

Ánh mắt của Lão Lâm với Tiểu Lâm giao nhau, nhìn nhau một hồi lại không hẹn cùng thu dời tầm mắt.

Lâm Trần Nghiêu không dám về phòng ngay lập tức, cũng không dám đứng gần ông quá, hai sự lựa chọn này, không thể nghi ngờ đều bị mắng, chỉ là đợi cơ hội thôi.

Vì thế cậu liền ngồi xuống chỗ xa ông cụ Lâm nhất, hai người rơi vào im lặng.

May mà không bao lâu, bà nội Nguyễn trở về.

Bà thoáng ngửi được mùi giương cung bạt kiếm trong không khí, vì thế cười tít mắt gọi Lâm Trần Nghiêu: “Nghiêu Nghiêu, hôm nay đi học nhóm với các bạn một ngày đã mệt rồi đúng không? Tới nhà bếp, bà nội phần bánh ở trong tủ lạnh đấy.”

Lâm Trần Nghiêu tùy mặt gửi lời nói tiếp: “Vâng vâng vâng! Bà nội, con đói chết rồi, con nhặt rau giúp người nha.”

Ông cụ thờ ơ nhìn một già một trẻ kẻ xướng người họa, hừ lạnh một tiếng.

Lâm Trần Nghiêu cầm cái rổ, an vị ở trong nhà bếp làm đồ ăn.

Bà nội Nguyễn thăm dò nhìn nhìn bên ngoài, thấy ông cụ Lâm mở TV, đầu hơi hơi lắc, bắt đầu hát theo tiết mục hí khúc trên TV, lúc này mới đến gần Lâm Trần Nghiêu, thần bí hạ giọng hỏi: “Hôm nay con đi đâu hả?”

Lâm Trần Nghiêu mặt không đổi sắc, mặt dày mày dạn nói: “Đi học nhóm với bạn.”

Bà nội Nguyễn cầm cây đậu đũa trên tay, đánh nhẹ vào đầu cháu trai, lại nghiêm túc: “Con mang Thời Khiển đi hả?”

Lâm Trần Nghiêu nghe vậy lập tức xoay đầu nhìn bà nội mình, trong giọng nói tràn ngập nghi ngờ: “Bà nội, trong khu này có phải đều có cơ sở ngầm của bà không?”

Bà nội Nguyễn tức giận: “Bà nội con không có mặt mũi như thế! Lúc ta vừa mới mua đồ ăn trở về, thấy con dẫn bé con kia vào trong khu, con dẫn cô bé đi chơi hả?”

Lâm Trần Nghiêu gật đầu: “Bọn con đi khu vui chơi chơi.”

“Thật là khu vui chơi hả?”

Trong lời bà nội hàm ý nghi ngờ quá nồng, Lâm Trần Nghiêu ấm ức lại bực tức, nhưng cũng không quên hạ giọng, phẫn nộ nói: “Chẳng thế thì sao! Bà nội! Cháu trai bà là chính nhân quân tử! Là thanh niên đoàn cộng sản quang vinh!”

Bà nội Nguyễn cười tít mắt vỗ vỗ bả vai Lâm Trần Nghiêu trấn an, bà đương nhiên biết cháu trai mình không phải vô liêm sỉ, nhưng chuyện này vẫn muốn hỏi rõ ràng một chút.

Sau khi xác nhận cậu dẫn cô bé nhà người ta đi chơi xong, bà lại có chút tò mò: “Sao lại quen được con bé?”

“Hôm qua bị ông già đuổi ra khỏi nhà…”

Bà nội Nguyễn gõ đầu Lâm Trần Nghiêu, cậu “hí” một tiếng.

Lâm Trần Nghiêu ho nhẹ một tiếng, sửa lại: “Hôm qua bị ông nội đuổi ra ngoài, con ngồi ở đình nghỉ mát, thấy em ấy bị đám trẻ con trêu chọc…”

Lâm Trần Nghiêu dừng lại cúi đầu xuống, nhíu nhíu mày, tiếp theo phải nói thế nào? Chẳng lẽ nói mình bị quỷ ám đồng ý làm bạn với một cô bé tám tuổi?

Cậu giương mắt nhìn nhìn bà nội đang chằm chằm nghe mình kể, nghĩ lại cục diện buổi sáng hôm nay, dự cảm nếu nói ra cậu đồng ý làm bạn với cô bé tám tuổi, khả năng bà nội sẽ đem bình tương phía sau ném vào người cậu mất.

Cậu đổi ý qua loa nói: “Con thấy em ấy khóc ác quá, thuận miệng đáp ứng dẫn em ấy đi khu vui chơi…”

Bà nội Nguyễn nghe xong, lại không nghi ngờ gì. Chỉ gật gật đầu, thở dài, thấp giọng nói: “Làm tốt lắm.”

Sau đó liền xoay người đi vo gạo.

Lâm Trần Nghiêu có chút kì quái, vừa nãy bà nội mới nói “Làm tốt lắm”?

“Bà nội, bà không đánh không mắng con?”

“Đang yên lành, ta chửi làm cái gì?” Bà nội Nguyễn vo gạo, vẻ mặt rất kì quái.

“Không phải, không phải sáng hôm nay bà vẫn cảnh cáo con tránh bọn nhỏ trong khu một chút sao? Con dẫn theo một bé ra ngoài khu chơi, sao lại bảo con làm tốt?”

Bà nội Nguyễn nhặt sâu gạo ra, thở dài: “Cô bé kia bình thường rất khó khăn.”

Lâm Trần Nghiêu nhớ tới bộ dạng cười tít mắt với ánh mắt trong suốt kia, có chút ngoài ý muốn.

“Lúc mới sinh đã bị mẹ vứt cho nhà bà ngoại, bà ngoại con bé cũng không thích mấy.”

“Vì sao?”

“Ta chỉ biết năm đó mẹ con bé chưa cưới đã có bầu sinh ra con bé, cụ thể thì, cũng không biết rõ lắm.”

Lâm Trần Nghiêu cụp mặt xuống, bắt đầu cẩn thận nhớ lại biểu hiện của cô bé trong khu vui chơi hôm nay.

Hình như cô bé…

Luôn mang theo ý tứ lấy lòng.

Rõ ràng sau khi xuống thuyền hải tặc xong sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vẫn kiên trì cùng mình đi chơi tàu lượn.

Lúc ấy, cảm thấy cô bé chỉ không khỏe thôi, nhưng kì thật lại cực kì thích mấy trò kích thích này.

Hiện tại xem ra, có thể là lúc chơi vòng xoay ngựa gỗ, cô bé chú ý thấy vẻ mặt không có biểu tình gì của mình, viết rõ: Với trò này, không có chút hào hứng nào.

“Bọn trẻ con trong khu cũng không thích chơi với con bé mấy… Con rảnh rỗi có thể dẫn con bé ra khu vui chơi chơi, hoặc là ăn hamburger bọn nhỏ các con thích ăn cũng được, bà nội cho các con tiền, cũng đừng ở nhà chơi game suốt ngày, đỡ bị ông nội con mắng con.”

Lâm Trần Nghiêu đáp ứng, chỉ là có rảnh cũng muốn phụ đạo bài tập hè cho cô, mua đồ ăn vặt, về sau nghỉ đông và nghỉ hè lại dẫn cô tới khu vui chơi, vườn bách thú gì đó chơi mấy lần.

Dù sao có thương hại cô bé này, làm một người bạn cũng hơn người lạ, thậm chí còn là người chưa thành niên, có thể làm cũng chỉ có như vậy.

*

Hai tuần sau.

Lâm Trần Nghiêu một lần nữa bị đuổi khỏi nhà.

Nguyên nhân là sau buổi cơm tối ngày hôm qua ông cụ Lâm ăn mặn, mười hai giờ đêm đi uống nước, phát hiện Lâm Trần Nghiêu rõ ràng nên ngủ rồi lại đang ngồi ở phòng khách mặt mày hớn hở ngồi chơi game.

Ông cụ Lâm nhất thời nổi giận, kéo lỗ tai cậu lôi vào trong phòng.

Sáng hôm sau, Lâm Trần Nghiêu liền nghe thấy ông cụ Lâm gọi điện cho bảo vệ Tây Môn, dặn bên kia cháu trai mình tháng này sẽ tới bãi xe cùng trông xe.

Vì thế tới giờ cơm trưa cùng ngày đó, Lâm Trần Nghiêu liền kéo bàn ghế, xuất hiện trong bãi xe đạp Tây Môn.

Lâm Trần Nghiêu xoa chân nói liên mồm ngồi ở trong bãi xe, híp mắt nhìn chằm chằm ánh mặt trời bên ngoài, thở dài một tiếng, chuyện đêm qua thật sự là thời vận không tốt, ông cụ ngủ rất ít tỉnh, mọi khi đều tới nửa đêm sẽ ra ngoài một lần, mỗi lần cậu đều chơi tới 12 rưỡi liền lặng lẽ về phòng rồi.

Nửa tháng qua, chưa bao giờ thất thủ.

Ai ngờ đến tối hôm qua lại xui xẻo như vậy.

Lâm Trần Nghiêu thở dài, chán chết duỗi thắt lưng, cánh tay vừa duỗi được một nửa, người lại bỗng nhiên ngây ngẩn.

Mái nhà căn đối diện có một cô bé.

Lâm Trần Nghiêu híp híp mắt, cảm thấy bóng dáng ấy có chút quen thuộc.

Sau khi thấy rõ, hô hấp nháy mắt ngừng lại, rồi sau đó, nhanh chân chạy tới căn nhà kia.

Nhà ở kiểu cũ, cao nhất chỉ có năm tầng, bóng người trên tầng vẫn có thể nhìn thấy rõ.

Mấu chốt nhất chính là, trong cả khu, cũng chỉ có Thời Khiển có thể mặc kiểu áo may đơn giản thôi.

Lâm Trần Nghiêu thở hồng hộc chạy lên lầu, Thời Khiển còn đang ở trên nóc tầng.

Cô bé không sợ phơi nắng, cúi đầu không biết đang tìm kiếm gì đó, từ hướng Lâm Trần Nghiêu nhìn tới có thể nhìn thấy cái đầu lắc trái lắc phải.

Lâm Trần Nghiêu sợ mình mạo muội leo lên sẽ dọa tới cô bé, vì thế đành phải ngửa đầu, dùng giọng ổn định gọi cô: “Thời Khiển.”

Thời Khiển vẫn bị dọa run lên, cô thăm dò nhìn xuống.

Lâm Trần Nghiêu đang chống nạnh, vẻ mặt tức giận nhìn mình.

“Anh trai.”

Giọng gọi thật nhút nhát.

“Em.” Lâm Trần Nghiêu ngoắc ngoắc cô, lại chỉ chỉ chỗ mình đứng, lạnh giọng nói, “Xuống đây, đứng đây chờ.”

Thời Khiển “a” một tiếng, sau đó lùi đầu về, lại không biết mân mê cái gì, mới bò từ cây thang xuống.

Lâm Trần Nghiêu nhìn tới kinh sợ, cây thang kia hoàn toàn vuông góc với mặt đất, mà còn cách mặt đất một đoạn, bên trên lại không có gì che chắn, chỉ sẩy tay một cái sẽ ngã xuống lầu dưới.

Cậu kiễng chân tận lực duỗi thẳng cánh tay, ý muốn bảo vệ cô bé, sợ cô trượt tay hoặc trượt chân một cái.

Mãi đến khi Thời Khiến đứng vững vàng trên mặt đất, Lâm Trần Nghiêu mới thở ra.

Nắm cổ tay cô bé kéo tới chỗ mát, sau đó bắt đầu giáo huấn cô bé: “Lá gan em cũng thật lớn! Nhỡ ngã xuống dưới thì làm sao bây giờ! Rất nguy hiểm đấy!”

Thời Khiển đoan đoan chính chính đứng, cúi đầu xuống, một câu cũng không cãi, nhu thuận nhận sai: “Em sai rồi.”

Lâm Trần Nghiêu như đánh một cái lên vải bông, một lời lửa giận không có chỗ phát tiết.

Cậu trừng mắt nhìn cái đầu tròn tròn kia một lúc lâu, nhưng cũng không trút giận, nhẹ giọng nói: “Lần sau không được leo lên nữa.”

Thời Khiển nghe vậy, cắn cắn môi, do dự mà gật gật đầu.

Lâm Trần Nghiêu trừng mắt, anh quá quen với bộ dáng do dự này, mỗi lần cậu bằng mặt không bằng lòng sẽ như vậy.

Cậu ta nghĩ, ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Thời Khiển, hỏi: “Vì sao nhất định phải lên đó?”

Thời Khiển ấm ức bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Ở trên có thùng đồ bảo bối của em.”

“Vì sao không đặt ở trong nhà?”

“Bà ngoại thấy sẽ không vui.”

Lâm Trần Nghiêu im lặng suy nghĩ, thử đưa ra một phương án giải quyết: “Anh giữ thay em? Bỏ ở nhà anh, em muốn có thể tới nhà anh tìm bà nội Nguyễn lấy.”

Thời Khiển chớp mắt mấy cái, có chút do dự.

“Không sao đâu, bà nội anh rất hoan nghênh em, sẽ không tức giận. Với cả, bỏ lên mái nhà, gió thổi nắng chiếu, thùng đồ sớm muộn gì cũng hỏng.”

Thời Khiển bị lý do cuối cùng này thuyết phục, gật đầu đáp ứng, quay đầu muốn chạy tới chỗ cây thang kia.

Lâm Trần Nghiêu tay lanh mắt lẹ giữ lấy bả vai cô: “Chạy đi đâu?”

“Em đi lấy nó xuống.”

“Thành thật chờ đợi, anh đi lấy, sau này không được bò lên trên nữa.” Lâm Trần Nghiêu nghĩ, sợ lời này nói quá nhẹ, không đủ ép cô, vì thế lại bổ sung thêm, “Nếu không sẽ đánh em.”

Thời Khiển nghe vậy nhất thời thẳng người, trừng to mắt, vội vàng không ngừng gật đầu.

Lâm Trần Nghiêu hai ba lần bò lên.

Liếc mắt thấy ở góc có một thùng đồ nhỏ.

Hai bên tay còn quấn dây, nói vậy trước kia là cô bé làm như vậy để kéo cái thùng lên.

Lâm Trần Nghiêu nhìn thùng lắc lắc đầu, nghĩ thầm, cô bé này nhìn nhu thuận, kì thật rất to gan lớn mật.

Cậu bỏ tảng đá xuống, kéo hai dây ra, chậm rãi thả xuống, sau đó mới leo xuống.

Lâm Trần Nghiêu cúi người ôm thùng đồ lên, nhìn ánh mắt Thời Khiển dính trên thùng đồ, dừng một lát, lại ngồi xổm xuống, trịnh trọng hứa hẹn: “Thời Khiển, anh bảo đảm sẽ cất cho em, tuyệt đối không mở ra xem.”

Thời Khiển có chút ngoài ý muốn, nhất thời không biết làm gì, chưa có ai bảo đảm với mình cái gì cả.

Lâm Trần Nghiêu thấy cô bé không nói lời nào, cho rằng cô bé không tin mình, cậu gãi gãi trán, sau đó thử thăm dò vươn tay ra: “Ngoéo tay?”

Thời Khiển vẫn ngẩn ngơ, Lâm Trần Nghiêu kéo tay cô bé buông thõng bên cạnh, cưỡng chế ngoắc một cái.

Tổng kết nói: “Vậy cứ định như vậy đi, ai lừa thì là chó con, đến lúc đó chạy một vòng quanh sân kêu tiếng chó sủa.”

Thời Khiển nghĩ tới cảnh tượng kia, cuối cùng có phản ứng, cô bé cười thành tiếng.

Lâm Trần Nghiêu nhìn Thời Khiển vào nhà, sau đó mới xoay người xuống lầu, lại về bãi xe giữ vững cương vị.

Cậu nhìn thùng đồ trong tay, ra siêu thị ở đường cái mua một cái lớn hơn một chút.

Cũng không mở ra, chỉ đem cả thùng đồ bỏ vào trong thùng mới mua.

Truyện convert hay : Hào Môn Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện