Nhớ Em Thành Bệnh

Họp Lớp


trước sau

Advertisement


Thẩm Nhu xuống máy bay mới gọi điện thoại cho Tư Minh Cẩm.

Lúc ấy anh còn đang chuẩn bị xuất phát tới buổi họp lớp cấp ba.

Anh cũng là dưới đủ mọi loại thỉnh cầu của lớp trưởng mới quyết định tham dự, chuyện này tạm không nói cho Thẩm Nhu biết, định chờ mai cô về nước rồi mới nói.

Không nghĩ tới, anh còn chưa ra ngoài đã nhận được điên thoại của Thẩm Nhu, nói cô đã xuống máy bay, bây giờ đang trên đường về nhà, bảo Tư Minh Cẩm đợi cô một chút.

Phòng bên của Tô Thành Húc đã được dọn sạch, đồ dùng của Thẩm Nhu đều đã được chuyển vào nhà Tư Minh Cẩm, anh sửa sang phòng ngủ của cô càng thêm nữ tính và dịu dàng.

Giờ phút này, Tư Minh Cẩm đang tựa vào cửa phòng Thẩm Nhu, trong đầu đều là suy nghĩ về cô.

Gần nửa năm trời, thỉnh thoảng Tư Minh Cẩm cũng qua nước ngoài thăm Thẩm Nhu, nhưng thời gian lại luôn ngắn ngủi vội vàng.

Bây giờ cô đã trở về, Tư Minh Cẩm nghĩ, anh cũng nên làm chút gì đó, để cô có thể vĩnh viễn ở bên anh một cách hợp pháp.

Nghĩ đến đây, anh vào phòng làm việc, lấy tác phẩm trên tượng người mẫu xuống, cất vào trong hộp lớn, mang xuống dưới lầu đặt trong cốp xe.

Đây là váy cưới đích thân Tư Minh Cẩm thiết kế cho Thẩm Nhu, toàn thế giới độc nhất vô nhị, chỉ vì cô mà làm, chỉ thuộc về một mình cô.

Tạm thời vẫn không thể để Thẩm Nhu nhìn thấy được, cho nên Tư Minh Cẩm định ngày mai đi làm rồi mang tới công ty.


Lúc Thẩm Nhu về đến nhà đã là bảy rưỡi.

Trên đường kẹt xe, cô đến muộn hai mươi phút.

Mà thời gian họp lớp là bảy giờ đúng.

Thẩm Nhu sốt ruột, vừa vào cửa đã buông hành lý, quần áo cũng không kịp thay kéo tay Tư Minh Cẩm ra ngoài.

Người đàn ông bất đắc dĩ nhếch môi cầm ngược lại tay cô, bức bách cô đi chậm lại, “Không cần phải vội, để bọn họ chờ chút cũng không sao.


Dù sao Tư Minh Cẩm cũng không có ý định ăn cơm với bọn họ, với anh mà nói, Thẩm Nhu về nước mới là niềm vui ngoài ý muốn.

Trên đường tới khách sạn, Tư Minh Cẩm còn đưa Thẩm Nhu đi mua đồ ngọt, để cô ăn lót bụng cho đỡ đói.


Sự quan tâm của anh khiến trái tim Thẩm Nhu ấm áp, có cảm giác được người nâng niu che chở trong lòng bàn tay, giống như trong lòng Tư Minh Cẩm, cô chính là người quan trọng nhất trên thế giới, ai cũng không dám động tới.

Thẩm Nhu vẫn luôn suy nghĩ, vì sao cô có thể nhanh chóng thoát ra khỏi tình cảm với Giang Trì Ý như vậy?
Bây giờ cô đã biết câu trả lời.

Đều là vì Tư Minh Cẩm, anh vẫn luôn dùng hành động chứng minh cho cô biết, cô là một người ưu tú, một người tốt đẹp, xứng đáng được yêu thương.

Một người đã sống trong bóng tối mười năm sao có thể chống lại sự hấp dẫn của ánh sáng?
Mà Tư Minh Cẩm anh… chính là ánh sáng rực rỡ đó.


“Tới rồi.

” Giọng nói Tư Minh Cẩm kéo tinh thần của Thẩm Nhu quay lại.

Tầm mắt cô nhìn khách sạn ven đường không xa, đó là nơi lớp họ họp lớp.

Tư Minh Cẩm xuống xe trước rồi vòng qua bên kia mở cửa cho Thẩm Nhu, hai người mười ngón tay đan xan cùng nhau bước vào trong.

Hỏi lễ tân số phòng xong xuôi, Tư Minh Cẩm đưa theo Thẩm Nhu vào thang máy lên trên.

Trong thang máy, người đàn ông cúi đầu nhìn Thẩm Nhu một cái, lúc này mới nhớ tới việc hỏi cô, “Sao lại về sớm vậy?”
“Một mình về?”
Thẩm Nhu chớp mắt mấy cái rồi gật đầu, nhích lại gần anh cười nói, “Em về để đi họp lớp cùng anh đó.


“Anh ấy, chuyện lớn như họp lớp cũng không gọi em, lớp trưởng lớp anh còn nói có thể mang theo người nhà mà.


Tư Minh Cẩm bị cô chọc cười, nắm tay cô ra khỏi thang máy mới nói tiếp, “Anh sợ em không được tự nhiên.


Dù sao, Giang Trì Ý và Cố Thiến nhất định cũng tới.

Hơn nữa mọi người trong lớp cũng không biết chuyện Thẩm Nhu và Giang Trì Ý đã chia tay, Cố Thiến bên kia, Giang Trì Ý nhất định cũng sẽ không cho ai biết về chuyện của bọn họ.


Sợ là Thẩm Nhu mà tới, mọi người còn tưởng rằng Thẩm Nhu và Giang Trì Ý là một đôi, nói đùa trêu chọc khiến cô không được tự nhiên.

Nhưng nếu Thẩm Nhu đã đi cùng mình, Tư Minh Cẩm đã tính toán xong cả rồi, đợi chút nữa vào phòng, chuyện đầu tiên anh làm sẽ là giới thiệu Thẩm Nhu với tất cả mọi người.

Nghĩ tới đây, bàn tay Tư Minh Cẩm càng dùng sức nắm lấy tay Thẩm Nhu.

Hai người ra khỏi thang máy, rất nhanh đã tới trước cửa phòng bao.

Tư Minh Cẩm ghé mắt nhìn Thẩm Nhu một cái rồi mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng mọi người cũng đã bắt đầu ăn từ sớm, còn lưu lại chỗ ngồi, bởi vì ngoài Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm, còn Cố Thiến và Giang Trì Ý cũng chưa tới.

Lớp trưởng vừa nhìn thấy Tư Minh Cẩm bước vào lập tức nâng ly rượu tới muốn phạt Tư Minh Cẩm vì đến trễ.

Kết quả vừa tới gần đã thấy Tư Minh Cẩm nắm tay Thẩm Nhu, cậu ta ngây ngẩn cả người, “Gì vậy… tình huống gì đây?”
“Bạn học Thẩm Nhu sao lại…” Lớp trưởng bối rồi.

Tư Minh Cẩm vừa định giới thiệu, Thẩm Nhu bên cạnh đã nhanh hơn anh một bước.

Cô dựa sát người Tư Minh Cẩm, đổi thành kéo lấy cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn thân mật dán sát tay anh cười với mọi người trong phòng, tự nhiên hào phòng, “Thật ngại quá, chúng tôi tới trễ rồi.


“A Cẩm nhà tôi còn phải lái xe, không thể uống được rượu.


“Vậy nên mọi người có thể thương xót, để chúng tôi uống đồ khác thay rượu được không?” Thẩm Nhu dứt lời, chớp mắt với lớp trưởng đứng gần nhất, rất đáng yêu.

Lớp trưởng ngây ngốc, cảm giác mới một năm không gặp, tại sao hoa khôi lớp xã hội Thẩm Nhu giống như thay đổi hoàn toàn khác vậy?
Một năm trước, mọi người cùng lắm chỉ cảm thấy Thẩm Nhu lớn lên xinh đẹp, nhưng lại là người không thú vị chút nào, cùng lắm cũng chỉ là bình hoa trang trí, không có gì đặc sắc.

Bây giờ… khí tức tràn ra từ mắt Thẩm Nhu thật sự vô cùng bắt mắt, khiến người ta yêu thích, xinh đẹp một cách kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, có người mới nhận ra lời nói của Thẩm Nhu kỳ lạ ở chỗ nào, gì mà ‘A Cẩm nhà tôi’?
“A Cẩm nhà cậu?” Lớp trưởng lúc này cũng mới phản ứng lại, vừa định nói gì đó thì cửa phòng mở ra, Giang Trì Ý đã đến.


Trong phòng nháy mắt rơi vào không khí xấu hổ, khuôn mặt Thẩm Nhu lại lạnh nhạt, giọng nói nhẹ nhàng trả lời, “Quên tự giới thiệu, tôi là Thẩm Nhu, là bạn gái của Tư Minh Cẩm tới ăn ké cơm.


“Tôi không kén ăn, mọi người cứ tự nhiên.


Giọng điệu Thẩm Nhu nửa đùa nửa vui, không vì sự xấu hổ trong phòng mà trở nên hòa hoãn.

Lớp trưởng giật giật khóe miệng, hết nhìn Thẩm Nhu rồi lại nhìn cánh tay đang ôm lấy Tư Minh Cẩm, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Giang Trì Ý vừa tới.

Vô cùng xấu hổ.

Năm ngoái Thẩm Nhu tới buổi họp lớp của bọn họ vẫn là dưới danh nghĩ vị hôn thê của Giang Trì Ý.

Sao năm nay lại biến thành bạn gái Tư Minh Cẩm rồi?
Mọi người theo bản năng cho rằng, là Tư Minh Cẩm đào góc tường của Giang Trì Ý, cả đám ném cho Giang Trì Ý ánh mắt đồng tình.

Mãi cho đến khi cửa phòng lần nữa mở ra, Cố Thiến bụng đã lớn đi vào.

“Mẹ nó! Cố mỹ nhân, cậu đây là… bụng này là sao vậy? Ăn béo sao?” Có người bị kinh sợ, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mang thai.

Ánh mắt Cố Thiến dừng ở trên người Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm, cô ta cắn môi, giấu vẻ hâm mộ trong mắt đi, lặng lẽ nhìn Giang Trì Ý cười gượng một tiếng, “Là mang thai, dọa mọi người rồi đúng không?”
“Mang thai?” Có người không dám tin.

Nhưng lớp trưởng xuất phát từ chủ nghĩ nhân đạo, trước tiên để Cố Thiến ngồi vào chỗ trước, tất nhiên cũng không quên hỏi cô ta, “Là ai vậy? Hai người kết hôn lúc nào? Vậy mà cũng không nói với bọn tôi một tiếng, tốt xấu gì cũng phải để mọi người tới uống chén rượu mừng chứ.


Mọi người ồn ào, cũng cảm thấy Cố Thiến không nghĩa khí chút nào.

Tốt xấu gì cũng từng là hoa khôi ban tự nhiên của bọn họ, sao lại có thể gạt mọi người lặng lẽ kết hôn rồi sinh con chứ?
“Vị kia nhà cậu sao không đi cùng? Bụng đã lớn như vậy mà không đi cùng sao?” Lớp trưởng nói, còn tự trách, “Sớm biết cậu bụng lớn như vậy, tôi đã bảo cậu không cần tới rồi, đến đây xảy ra chuyện thì biết làm sao?”
Cố Thiến cười cười, “Không có việc gì, tôi cũng muốn tới tham gia náo nhiệt với mọi người mà.


Thật ra Giang Trì Ý cũng uyển chuyển tỏ vẻ không muốn cô cùng đi họp lớp, nhưng tự Cố Thiến yêu cầu muốn tới, nói mình ở Quế Thành không có thân thích, cũng không thể không liên lạc với bạn bè được.

Giang Trì Ý đành cho cô ta đi, nhưng vẫn nhiều lần dặn dò Cố Thiến không được để lộ mối quan hệ giữa hai người bọn họ, càng không thể để bạn bè biết, đứa trẻ trong bụng Cố Thiến là của anh ta.

Cố Thiến biết, sở dĩ Giang Trì Ý nói vậy là vì trong lòng anh ta không có suy nghĩ muốn chịu trách nhiệm với cô ta.

Như mẹ anh ta từng nói, sự tồn tại của Cố Thiến chẳng qua là vì Giang gia mà sinh hạ đứa trẻ, duy trì hương khói cho đời sau.

Chờ sinh con xong, cô ta lập tức phải rời khỏi Giang gia, trừ khi, Giang Trì Ý có thể hồi tâm chuyển ý, yêu thương cô ta.


Nhưng tâm ý Giang Trì Ý đã rất rõ ràng, anh ta sẽ không cưới Cố Thiến, càng không muốn để người khác biết quan hệ giữa hai người.

Anh ta không hề nghĩ đến, Thẩm Nhu lại tới họp lớp cùng Tư Minh Cẩm.

Anh ta cho rằng, ít nhất Thẩm Nhu cũng sẽ cảm thấy tị hiềm*.

(*Tránh sự nghi ngờ, sợ bị hiểu lầm)
Về phần Tư Minh Cẩm, Giang Trì Ý đoán chắc rằng anh không phải là người nói nhiều, còn tưởng rằng buổi họp lớp hôm nay sẽ kết thúc mỹ mãn.

Ai ngờ Thẩm Nhu tới, hơn nữa còn thân mật kéo cánh tay Tư Minh Cẩm như sợ ai không biết quan hệ giữa hai người vậy.

Giang Trì Ý nhìn đến tức giận, hai tay không khỏi nắm chặt thành đấm.

Lúc này, Thẩm Nhu cười đưa mắt nhìn anh ta, giọng điệu chân thành, “Giang Trì Ý, dì Giang nói anh ở bên ngoài phải chăm sóc Cố Thiến nhiều hơn.


“Dù sao bụng cô ấy cũng đã lớn, vẫn nên cẩn thận nhiều hơn.


Giọng điệu Thẩm Nhu tùy ý thân thiết, vô cùng chân thành.

Nhưng một câu vô tình nhắc nhở của cô lại khiến những người ở đây âm thầm kinh ngạc, sau đó ánh mắt bọn họ nhìn Giang Trì Ý và Cố Thiến cũng thay đổi.

Thậm chí đã có người không kiềm chế được bắt đầu nói nhỏ.

“Gì vậy? Đứa trẻ trong bụng Cố Thiến là của Giang Trì Ý sao?”
“Nhìn bụng này ít cũng đã bảy tám tháng, nếu vậy Cố Thiến và Giang Trì Ý sớm đã ở bên nhau lâu lắm rồi sao?
“Hả? Vậy không phải Tư Minh Cẩm chen chân vào quan hệ giữa Giang Trì Ý và Thẩm Nhu sao?”
“Rối quá rối quá, cái tứ giác tình yêu phức tạp này…”
“Trước đó không phải Thẩm Nhu và Giang Trì Ý đã đính hôn rồi sao? Tôi thấy khi đó Thẩm Nhu đối với Giang Trì Ý rất tốt, Giang Trì Ý bảo cậu ấy uống rượu thì cậu ấy uống.


“Bây giờ nhớ lại, năm ngoái họp lớp, bầu không khí giữa Cố Thiến và Giang Trì Ý đã không đúng lắm.


“…”
Tiếng nói của bọn họ không lớn lắm, nhưng khoảng cách với Thẩm Nhu cũng không xa nên từng câu từng chữ cô đều không rõ ràng.

Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Giang Trì Ý trở nên xanh mét, trán nổi gân xanh, giống như đã nhẫn nại tới cực điểm.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện