Nhiên Đăng

Tiền trần 1


trước sau

Edit by Mặc Hàm

Núi Tu Di trải dài ngàn dặm, kỳ phong đông đảo, trong đó trước núi gọi là Minh Kính Đài. Núi Minh Kính Đài chia làm hai mặt, một mặt thúy bách che trời, cả núi cây tùng xanh mướt vách tường như ngọc; một mặt lại chỉ có mấy vạn sơn trà cao bằng thắt lưng người, hoa đỏ như lửa như hồ, khắp núi rừng, từ đỉnh núi kéo dài đến chân núi, giống như liệt hỏa nhuộm đỏ mặt nước trút xuống. Chân núi là một hồ nước, trong suốt như gương sáng, gió thổi qua không có sóng.

Trong hoa núi, có thân ảnh ba người chậm rãi từ bên hồ chân núi mà đến.

Đánh đầu là một cô nương, nhiều nhất là hơn hai mươi tuổi, một thân quần áo màu xanh nhạt, dáng người cao gầy, đầu tóc đen dùng một trâm gỗ sáng màu búi nửa, vốn nên là bộ dáng linh động dịu dàng, hết lần này tới lần khác lông mày thanh lệ nhíu lại, hận sắt không thành thép lải nhải với người bên cạnh.

“Sớm nói không nên ham chơi không nên ham chơi, lại chạy đi đâu, làm ra vẻ mặt xám xịt này, sư phụ nhìn thấy nên phạt các ngươi không được ăn cơm, đến lúc đó đừng cầu ta vụng trộm đưa đồ ăn cho các ngươi…”

Người bị nàng liên tiếp nói chuyện đến nối không ngẩng đầu lên được là một thiếu niên, bất quá mười tám tuổi, một thân y bào màu đỏ như ngọn lửa mới cháy, tóc dùng dây buộc tóc cùng màu buộc cao sau đầu, chẳng qua có chút lỏng lẻo, còn có vài sợi bay lung tung trên đỉnh đầu, bị gió núi thổi lay động lung lay. Y nghe đối phương nói liên tục này, có chút uất ức ngẩng đầu nhìn phía sau một cái, nhỏ giọng nói: “Là Trào Khê dẫn ta đi, nói dẫn ta bắt chim ——”

Y còn chưa nói xong, phía sau đã có một cái tát vỗ lên đầu y, đè mấy sợi tóc ngốc đón gió mà múa xuống, đồng thời còn có giọng nói trong trẻo từ phía sau vang lên.

“Không lớn không nhỏ, gọi là sư huynh!”

Thiếu niên áo đỏ quay đầu lại nhìn thoáng qua người nam áo đen phía sau, bĩu môi nói: “Ngươi hóa hình sớm hơn ta một ngày. ”

“Một canh giờ cũng là sớm.”

“Ta một trăm năm liền hóa hình, còn so với ngươi dùng ít hơn hai trăm năm!”

“Dù sao là thân thể ta thành trước, trước mở miệng gọi sư phụ, ai bảo ngươi sinh muộn?”

“Được rồi được rồi.” Tuy Linh không thể nhịn được nữa, lời nói ngây thơ như vậy nàng đã nghe hơn một trăm năm, chỉ cảm thấy nghe thêm một câu nữa sẽ tổn hại tu vi mười năm. Nàng lấy tay nhẹ nhàng điểm lên trán người trước mắt: “Tạ Phùng Thù, ngươi có phải ngốc không, ngươi ấy bảo ngươi đi liền đi, ngươi ấy ôm một bụng đầy ý xấu ngươi còn không biết sao? ”

Trào Khê sau khi dục hình này cũng không vui, lẩm bẩm nói: “Ai một bụng đầy ý xấu chứ, Tạ Phùng Thù mới một bụng đầy ý xấu, nói là cùng nhau bắt chim, chính mình trốn dưới gốc cây ngủ thiếp đi, kêu cũng kêu không tỉnh…”

“Ngươi cũng câm miệng đi.”

Tính tình Tuy Linh thường ngày dịu dàng, chỉ có bị hai thằng nhóc bức bách mới mơ hồ lộ ra chút tính tình, thấy bộ dáng này của nàng, hai người đều không dám lên tiếng nữa. Tuy Linh thấy thế lại thở dài, đưa tay nhẹ nhàng lau đi một chút bùn dính trên mặt Tạ Phùng Thù.

“Đi một ngày, bắt được cái gì?”

Tạ Phùng Thù ngoan ngoãn để sư tỷ lau mặt, một bên hàm hồ nói: “Cái gì cũng không bắt được, Trào Khê quá ngu ngốc, chỉ móc được mấy quả trứng chim.”

Nói xong, y móc ống tay áo ra, lấy ra bốn quả trứng chim màu đen trắng, trứng chim vẻn vẹn cùng ngón cái không sai biệt lắm, hắn còn đắc ý dương dương nói: “Tổng cộng có bốn người, sư phụ, sư tỷ, Trào Khê còn có ta mỗi người một quả.”

Tuy Linh dở khóc dở cười, khẽ vặn lỗ tai y: “Bớt cho ta cái này.”

Tuy nói như vậy, tức giận của nàng vẫn tiêu tan không ít, mang theo hai sư đệ không thể bớt lo chạy về nhà.

Chờ xuyên qua trùng trùng điệp điệp tựa như hoa núi lửa, ba người lên đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một cây ngô đồng xanh mướt cao ngất, tán cây che khuất bầu trời, cao có thể chạm trời, gốc cây chiếm giữ đỉnh núi, tráng kiện đến dọa người. Tạ Phùng Thù cúi đầu thuận mắt đi theo một đường, lúc này mới tiến lại gần ngửi ngửi cái cây kia, đứng thẳng dậy nói: “Tất cả đều là mùi rượu, sư phụ có phải lại uống say hay không.”

Trào Khê cũng tiến lại gần ngửi ngửi, cho là đúng gật gật đầu: “Chắc chắn rồi ”

Tuy Linh lười quản bọn họ, giơ tay lên thi ra một quyết, thoáng chốc, trước mặt ba người chợt dâng lên một tầng sương trắng nhàn nhạt.

Ba người xuyên qua tầng sương mù mỏng manh kia, vừa rồi trong núi rừng còn trống trải xuất hiện một sân, chung quanh dùng hàng rào trúc vây quanh, phía trên một chút lục la bò lên, trong viện có ba bốn gian phòng. Tạ Phùng Thù đẩy cửa viện ra trước, dẫn đầu ngoan ngoãn khéo léo hô một tiếng: “Sư phụ, chúng ta trở về rồi.”

Một lát sau, một tiếng phát ra từ chính giữa gian nhà tranh “Kẹt kẹt ——”, bị người từ bên trong đẩy ra, một thanh âm già nua cùng tiếng mở cửa đồng loạt truyền đến.

“Thàng nhóc con, đã trở lại!”

Ba người cùng nhau nhìn qua, người trước mắt râu tóc đều trắng, một thân mặc đồ tối màu, trong tay mang theo một vò rượu, vò rượu thoạt nhìn nhẹ nhàng, phỏng chừng đã trống rỗng. Nhìn thấy ba người, ông già hừ một tiếng, hỏi: “Lại chạy đâu? Để sư tỷ ngươi tìm một ngày.”

Tạ Phùng Thù vội vàng khoe khoang, lấy mấy quả trứng chim kia ra: “Lấy trứng chim cho sư phụ.”

Lữ Tê Ngô vốn định giáo huấn mấy tên tùy ý chạy loạn khắp nơi này, bất thình thấy tiểu đồ đệ của mình khoe khoang ngoan ngoãn như vậy, đôi mắt linh động hơn lâm lộc trên núi kia sững sờ làm đoạn thao thao bất tuyệt của hắn trở về, hắn đành phải quay đầu giáo huấn Trào Khê phía sau.

“Mang theo tiểu sư đệ ngươi chạy loạn cái gì, bây giờ không giống ngày xưa, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”

Trào Khê thành thành thật thật bị giáo huấn một trận, trong lúc đó còn dành thời gian trừng mắt nhìn Tạ Phùng Thù cực kì không có nghĩa khí, Tạ Phùng Thù làm mặt quỷ với hắn, quay đầu hỏi Lữ Tê Ngô: “Sư phụ, gần đây làm sao vậy?”

Lữ Tê Ngô mang theo ba vị đồ đệ vào phòng, một bên nói: “Linh vật trong núi truyền tín cho ta, trong núi Tu Di đột nhiên có một hòa thượng, cách Minh Kính Đài trăm dặm. ”

Cho tới bây giờ Tạ Phùng Thù chưa từng xuống núi, khái niệm về nhân gian đều xuất phát từ tàng thư của Lữ Tê Ngô cùng lời kể của vài người. Y quay đầu nhìn Tuy Linh, nhỏ giọng hỏi: “Sư tỷ, hòa thượng là cái gì?”

Tuy Linh còn chưa trả lời, Trào Khê hừ lạnh một tiếng: “Chính là đại ma đầu, chuyên ăn yêu quái, tiểu yêu quái vừa mới hóa hình hơn một trăm năm như ngươi, từng ngụm từng cái, răng cũng không còn”

“Ngươi so với ta sớm hơn một ngày đi?”

Lại bắt đầu. Tuy Linh có chút đau đầu, cũng may Lữ Tê Vô cắt đứt hai người: “Tóm lại cách xa sau núi một chút, cẩn thận bị người bắt đi, đánh trở về nguyên hình. ”

Đánh về nguyên hình bốn chữ này quả thật dọa người, mấy người không ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn đáp một tiếng ‘dạ’, Lữ Tê Ngô hài lòng gật gật đầu.

“Ăn cơm.”

Lữ Tê Ngô chính là cây ngô đồng trên đỉnh Minh Kính Đài, tu luyện gần ngàn năm, là đại yêu có thâm niên lâu đời nhất trong núi Tu Di, từng có phượng hoàng tây đi đến cây đậu, vì thế Lữ Tê Ngô cũng dính một chút tiên duyên, không còn là yêu tu đơn thuần, có lẽ một ngày nào đó còn có thể phi thăng.

Nhưng… Tạ Phùng Thù nhìn lão đầu trước mắt gặm xương gặm đầy dầu mỡ, tuyệt nhiên không tiên phong đạo cốt, thật sự nhìn không ra bộ dáng có thể phi thăng.

Tuy nói đã có rất nhiều món ăn, lúc ăn cơm tối Tạ Phùng Thù vẫn trang trọng chia bốn quả trứng chim, Lữ Tê Ngô cùng Tuy Linh không đành lòng phật một lòng tốt của đứa nhỏ, mang theo ánh mắt sáng quắc của Tạ Phùng Thù ăn trứng, còn khen một câu “Mùi vị cực tốt”.

Còn chẳng dính kẽ răng, cũng không biết nếm ra hương vị từ đâu ra. Mát Trào Khê  trắng sắp lật lên trời, tiện tay lấy cái của mình, hung dữ nói: “Ăn cơm!”

Chờ cơm nước xong, Lữ Tê Ngô lại cầm vò rượu, nằm trên ghế trúc nhìn ba đồ đệ luyện công.

Trong ba người, người bái sư sớm nhất là Tuy Linh. Nguyên hình của nàng là bạch hồ ở núi Tu Di, còn chưa hóa hình đã bởi vì tuyết rơi dày thiếu chút nữa bị đông chết ở Minh Kính Đài, được Lữ Tê Ngô nhặt về, đặt tên. Lữ Tê Mộ sau đó lại nhặt được con rắn nhỏ vừa có linh thức, đặt tên là Trào Khê.

Về phần Tạ Phùng Thù, Lữ Tê Ngô tu luyện trăm ngàn năm, cư nhiên không nhìn ra nguyên hình của Tạ Phùng Thù là cái gì.

Lúc ấy chính là đầu xuân, Lữ Tê Ngô ra ngoài dạo bước, vừa đi tới chân núi, đã nhìn thấy một quả trứng trắng nấp bên hồ sơn hồ ở Minh Kính Đài. Không biết sinh vật, tinh hồn trong đó yếu ớt, lại ngủ không ngừng, hẳn là sắp có linh thức rồi.

Nhặt một cái cũng là mang theo, nhặt hai cái cũng là nuôi. Lữ Tê Ngô dù sao cũng nhàn rỗi nhàm chán, xách trứng đi dạo ôm trở về, vừa nuôi liền dưỡng thành nhóc quậy phá hiện tại không sợ trời không sợ đất.

Vẫn là không ai có thể nhìn ra nguyên hình của Tạ Phùng Thù là cái gì, chỉ biết y giống như một công tử yếu đuối —— vừa mới luyện công hai canh giờ, Tạ Phùng Thù liền cắm trường đao trong tay xuống đất, nói: “Không luyện nữa, ngày mai lại luyện.”

Lữ Tê Ngô trừng mắt: “Luyện công kiêng kỵ nhất nửa chừng bỏ dở, sư huynh sư tỷ ngươi không phải còn luyện sao?”

“Sư tỷ luyện pháp thuật, Trào Khê luyện chính là roi, chỉ có ta nặng nhất, cho nên ta so với bọn họ nhanh mệt hơn.” Tạ Phùng Thù xuyên tạc từng bộ từng bộ, cọ đến bên cạnh Lữ Tê Ngô, “Sư phụ, ngày mai lại luyện đi, tay ta cũng không nhấc lên được.”

Giọng nói của y trong trẻo, lại mang theo một phần ôn nhuyễn độc đáo của thiếu niên, Lữ Tê Ngô ho một tiếng, vạn phần nghiêm túc nói: “Vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai bổ sung thêm nửa canh giờ. ”

Có thể thấy được sự yếu đuối của Tạ Phùng Thù không phải là không có nguyên nhân, trên mặt nhóc phá phách này tất nhiên có một lão quậy phá không có nguyên tắc gì.

Nhà có ba gian, Lữ Tê Ngô ở một gian, Tuy Linh ở một gian, Tạ Phùng Thù và Trào Khê ở cùng một gian. Hai người đều không phải là người cầu kỳ, trong phòng ngoại trừ hai giường một cái bàn liền không có vật khác. Khi Tạ Phùng Thù trèo lên giường, Trào Khê ở đối diện đã ngủ. Tạ Phùng Thù nằm xuống, không biết vì sao trong lòng còn nghĩ đến hòa thượng sư phụ nói hôm nay

Y quay đầu nhìn về phía giường đối mặt, nhỏ giọng hô: “Trào Khê? ”

Trào Khê nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới lười biếng trả lời một tiếng: “Ừ?”

Tạ Phùng Thù mới mặc kệ thái độ của hắn, xoay người hỏi: “Hòa thượng thật sự đáng sợ như vậy sao?”

“Đáng sợ.”

“Hòa thượng trông như thế nào?”

Trào Khê nào biết, dứt khoát nói bậy: “Mặt xanh răng vàng, xấu.”

“Hắn tới núi Tu Di làm cái gì?”

“Làm sao ta biết?” Trào Khê rốt cục mở mắt ra, “Đến bắt yêu.”

Tạ Phùng Thù thở dài, vẻ mặt buồn rầu: “Sơn tra trong núi sắp chín rồi, ta còn chờ đi hái.”

Trào Khê nín cười “Phốc” một tiếng: “Nhát gan.”

Tạ Phùng Thù giống như con mèo bị giẫm đạp đuôi, thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, tức giận nói: “Ta không phải nhát gan.”

“Không phải ngươi bị dọa thành bộ dáng này sao?” Trào Khê liếc y một cái, cố ý nói, “Yên tâm, sư huynh sẽ chăm sóc tốt cho ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi bị hòa thượng ăn tươi nuốt sống. ”

Tạ Phùng Thù tức giận đến đỏ mặt, không nói chuyện với đối phương nữa, nằm trên giường hừ hừ lẳng: “Không phải chỉ là hòa thượng thôi sao?”

Trào Khê chỉ coi y còn đang rên rỉ, không quản y nữa. Tạ Phùng Thù trùm đầu trong chăn, trong lòng thầm niệm: Không phải chỉ là hòa thượng sao, ta mới không sợ hắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện