Nhiên Đăng

Thi Đà Lâm 3


trước sau

Edit by Mặc Hàm.

Ý niệm này chợt lóe lên, đợi Tạ Phùng Thù lấy lại tinh thần, cẩn thận cân nhắc một chút, lại cảm thấy không đúng lắm.

Một hòa thượng, cũng không phải đạo tu, ngày nào đó phi thăng cũng không có nhiều quan hệ với mình, mình thích hay không thích, liên quan gì. Đúng là chỉ lo chuyện bao đồng.

Thi Đà Lâm tuy rằng có chữ ‘rừng’ trong đó, trên thực tế là hoang mạc ở tây bắc, biển cát chằng chịt,  tùy ý có thể thấy được bão cát đất hoang. Mà Thi Đà Lâm lại ở chỗ sâu nhất trong hoang mạc, dọc theo đường đi Tạ Phùng Thù còn có thể nhìn thấy cỏ cây cỏ các loại, đi sâu hơn, cũng chỉ có cánh đồng hoang vu.

Xa xa có tám mươi tám tòa tháp Phật cao vút, bởi vì cách xa, gió cát lại lớn, Tạ Phùng Thù lúc đầu chỉ có thể nhìn thấy thân tháp màu đen mơ hồ, chờ đi thêm nửa ngày nữa, toàn bộ Thi Đà Lâm mới hiện ra rõ ràng.

Thi Đà Lâm rộng lớn, tám mươi tám tháp phù đồ tượng trưng cho tám mươi tám kết sứ Phật giáo, nằm rải rác xung quanh Thi Đà Lâm. Tháp có bảy tầng, khắc đầy tiếng Phạn, trên đỉnh treo một cái chuông Phật bằng đồng cổ. Thân tháp cùng với bốn phía đều là một đàn kền kền, dưới tháp thỉnh thoảng còn có bộ xương trắng, thoạt nhìn hoang vắng dọa người.

Khi ba người xuyên qua tháp, chuông Phật bằng đồng cổ trên đỉnh tháp đột nhiên lắc lư nhẹ nhàng, phát ra một tiếng dài.

Tiếng chuông dài, thật lâu không dứt, có một đạo Phật hiệu thê lương uy nghiêm đồng thời vang lên.

“A di đà phật, người nào tự tiện xông vào cấm địa Phật môn!”

Giáng Trần đi phía trước dừng lại trước, giương mắt nhìn sâu trong Thi Đà Lâm.

Một lát sau, có một đạo tăng bào màu xám nhạt đạp gió trong thiên địa mà đến, dừng ở trước mặt ba người.

Người tới cầm đàn tràng hạt đàn hương trong tay, dung nhan già nua, không biết đã bao nhiêu tuổi. Đợi sau khi thấy Giáng Trần, trên mặt đối phương hiện lên một chút thần sắc kinh ngạc.

“Là ngươi.”

Ngữ khí của hắn kinh ngạc, theo bản năng muốn chắp tay với Giáng Trần, tay vừa đến giữa không trung, lại đột nhiên dừng lại, có chút khó xử không biết có nên đi xuống hay không. Giáng Trần tựa hồ không nhìn ra, chỉ hướng đối phương khẽ gật đầu.

Đối phương cũng thu tay thuận thế gật đầu, nói: “Vì sao pháp sao đến đây?”

“Tìm người.” Giáng Trần đáp, “Dám hỏi Sát Đạt pháp sư, gần đây có tăng lữ bị thụ giới chưa hết ra khỏi Thi Đà Lâm không? ”

Tạ Phùng Thù mới biết người trước mắt chính là Phật Sát Đạt trấn thủ Thi Đà Lâm.

Trên người Phật tu được giới thiệu ở Thi Đà Lâm sẽ có “Bát Thập Bát Phật Đại Sám Văn”, cho đến khi tỉnh ngộ, xoay người thấy bể khổ, sám hối văn mới có thể biến mất. Trên tay người mà Yến Nam nói còn có kinh văn, tất nhiên còn đang thụ giới.

Nhưng Tạ Phùng Thù giương mắt, thấy Sát Đạt lắc đầu, trả lời: “Ta canh giữ rừng mấy ngàn năm, ngoại trừ nghiệp quả tiêu hết, tăng lữ ngộ đạo phi thăng ra, chưa từng có tăng nhân xuất rừng, chứ đừng nói là tăng nhân chịu giới chưa hết.”

Thần sắc Sát Đạt nghiêm túc, nhìn về phía Giáng Trần: “Nhưng có biến cố gì?”

Giáng Trần lắc đầu, không đề cập đến chuyện tây nam, chỉ hỏi: “Hiện giờ trong rừng có bao nhiêu người bị thụ giới?”

“Trừ bỏ đắc đạo giả, người ngã xuống, còn có chín người, bất quá đều ở trong rừng tu hành khắp nơi, chỉ sợ không cách nào triệu tập.”

“Không cần, chúng ta tự mình đi tìm.”

Lúc này Sát Đạt mới nhìn về phía Tạ Phùng Thù và Trào Khê phía sau Giáng Trần.

Trào Khê vẫn lạnh lùng không nói gì, Tạ Phùng Thù cười với người khác, tự báo danh tính.

“Tại hạ là Tạ Phùng Thù ở núi Vô Minh.”

Sát Đạt trở về lễ Phật, nhưng vẫn cau mày như cũ, dường như không đồng ý lắm. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhìn lại Giáng Trần, nói: “Được rồi, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, có thể đến tìm ta.”

Hắn tọa trấn ở giữa Thi Đà Lâm, không thể rời đi quá lâu. Đợi người ta đi rồi, Tạ Phùng Thù mới hỏi Giáng Trần: “Hắn biết ngươi?”

“Từng có duyên gặp mặt.” Giáng Trần không muốn nói nhiều, ngược lại nói, “Sát Đạt nói không có người ra khỏi rừng.”

Tạ Phùng Thù nói, “Có lẽ có ma tu trợ lực, hắn không nhận ra?”

Giáng Trần nói: “Tai mắt Sát Đạt và tám mươi tám tòa Phật tháp có thông linh, khả năng rất nhỏ.”

Trào Khê có chút không kiên nhẫn mở miệng: “Trong rừng này hiện tại không phải là chín người, trước tiên không phải nên đi gặp từng người à.”

Tuy rằng mất thời gian, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất, ba người liếc nhau, đi vào sâu trong rừng tháp.

Vật sống trong Thi Đà Lâm ngoại trừ tăng lữ, đại khái chính là kền kền trên đỉnh tháp. Chúng nó xếp thành đàn ngủ trên tháp, thấy đám Tạ Phùng Thù tới, liền gắt gao nhìn chằm chằm mấy người trong chốc lát, giống như đang phán đoán đối phương có phải là hài cốt hủ nhục ăn hay không. Một hồi lâu sau mới nhắm mắt lại, một lần nữa rụt người ngủ gật.

Ba người đi trong rừng một ngày, cũng chỉ thấy năm sáu tăng lữ tu hành. Bọn họ tuổi tác có lớn có nhỏ, tăng y màu xám trên người bị gió cát ăn mòn đến rách nát. Đại đa số đều nhắm mắt tham thiền, ngay cả có người xa lạ cũng không thèm để ý, chỉ lặng lẽ nhìn ba người một cái, liền bắt đầu thiền định.

Bên cạnh bọn họ đều là xương trắng, là người đến chết chưa từng giác ngộ, chuộc sạch tội nghiệp.

Tạ Phùng Thù chỉ biết người đưa mệnh bàn cho Yến Nam có lẽ là người trong Thi Đà Lâm, còn lại không biết gì hơn. Hiện tại cũng không có khả năng tiến lên hỏi một câu: “Gần đây ngươi có lén ra Thi Đà Lâm đi tây nam hay không? “Chỉ có thể yên lặng nhớ kỹ trong lòng đã gặp qua diện mạo mấy vị tăng nhân

Trong nháy mắt, sắc trời đã tối dần. Một vầng trăng cô đơn xuất hiện từ chân trời, treo trên đại mạc Tây Bắc.

Ba người tìm một tháp phù đồ để tránh gió ngồi xuống nghỉ ngơi. Tạ Phùng Thù mở miệng nói trước: “Gặp sáu tăng lữ, các ngươi cảm thấy thế nào?”

Không đợi Giáng Trần và Trào Khê mở miệng, Tạ Phùng Thù lẩm bẩm: “Ta cảm thấy đều không phải.”

Giáng Trần hỏi: “Tại sao?”

“Ánh mắt đi. Bọn họ thấy chúng ta thật giống như  nhìn thấy cánh đồng hoang vu này, kền kền, tháp Phật giống nhau, không chút gợn sóng.”

Tạ Phùng Thù suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài một hơi: “Tuy rằng nói như vậy không may mắn —— tựa như nhìn người chết vậy.”

“Không phải chúng ta giống như người chết, mà là bọn họ giống như người chết.” Trào Khê lạnh lùng nói, “Ở nơi này mấy chục năm, mấy trăm năm, không thể đi không thể cười, ngày này qua ngày khác niệm sám hối văn. Bên cạnh có người chết, còn phải xem kền kền mổ xẻ thi thể. Điều này có khác với người chết không?”

Một lần nhập ma, bể khổ quanh thân, ngu si cuồng ác, không thể giải thoát.

Tạ Phùng Thù lúc trước ở trên sách sách nhìn thấy Thi Đà Lâm, ít ỏi vài câu, y còn chưa có nhiều cảm xúc, giờ phút này thân nhập kỳ cảnh, rốt cục cảm nhận được hiểm ác khổ sở trong đó.

Phật tu lấy từ bi mà nhập thế, cư nhiên còn có địa phương như vậy.

Trong đầu Tạ Phùng Thù suy nghĩ phức tạp, một bên cảm thấy tăng nhân trong này có chút đáng thương, một mặt lại nghĩ có lẽ bọn họ thật sự phạm vào ác nghiệp?

Dưới ác nghiệp, nếu có chúng sinh vô tội chết, chẳng phải là càng đáng thương sao?

Y nghĩ như vậy, lại nhịn không được nghĩ đến Giáng Trần. Ý niệm đầu tiên trong đầu lại là: Đối phương may mắn không đến Thi Đà Lâm này chịu tội.

Ý niệm này của y có chút khó hiểu, Tạ Phùng Thù lại không phát hiện ra. Trong yên tĩnh, y không tự giác nhìn Giáng Trần, không ngờ đối phương cũng đang nhìn y.

Trong lúc đối diện, Giáng Trần thấy thần sắc y giật mình, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tạ Phùng Thù hỏi: “Mọi người ở đây đều phạm phải nghiệp gì?”

Giáng Trần lắc đầu: “Không nhất định, Phật tu tu hành, tổng cộng có mười giới trọng bốn mươi tám giới khinh, sát đạo dâm vọng tửu, tham sân si, nghi ngờ… Cái nào cũng có. ”

Vậy còn ngươi

Đến tột cùng là phạm tội nghiệp gì, phải ba ngàn chư Phật mỗi ngày hỏi có biết hối hận hay không?

Tạ Phùng Thù vừa nhịn lại nhịn, vẫn không hỏi ra miệng. Giáng Trần bình tĩnh nhìn y một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ta phạm nghiệp rất nhiều.”

Tạ Phùng Thù đột nhiên ngẩng đầu, mi tâm Giáng Trần hơi nhíu lại, tựa hồ là đang hồi tưởng, chậm rãi nói: “Sát sinh nghiệp, vọng ngôn nghiệp, tham sân si…”

Tất cả ác nghiệp ta tạo trước kia, đều do tham sân si vô biên.

Mặc dù đang tính toán tội nghiệp ngày xưa của mình, nhưng giọng điệu Giáng Trần bình tĩnh không gợn sóng, không có khổ sở, cũng không hối hận.

Tạ Phùng Thù nghe được không hiểu ra sao, vốn muốn Giáng Trần giải thích rõ ràng, lại cảm thấy mình đang chọc vào vết sẹo của người khác, vừa định an ủi một câu quay đầu lại là bờ, lại nghe được hòa thượng trước mắt chậm rãi mở miệng, thanh sắc trầm thấp ——

“Còn nữa, sắc dục nghiệp.”

…… Cái gì?!!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện