Nhiệm vụ sinh đẻ - Full

CHỨC VỤ CÔNG VIỆC CỦA CÔ


trước sau

Advertisement

CHƯƠNG 32: CHỨC VỤ CÔNG VIỆC CỦA CÔ

“Được đấy, ngược lại cô cũng không chết
được.” Sở Dung Triết cũng không phản đối trái
lại còn vô cùng phấn khởi lôi kéo Cố Hạnh
Nguyên đi ra ngoài: “Hạnh Nguyên, đi thôi, tôi
dẫn cô đi đến nhà tôi…”

Cố Hạnh Nguyên hơi ngẩn ra cô còn chưa
kịp thích ứng với sự nhiệt tình của Sở Dung
Triết thì một giọng nói lạnh như băng truyền
tới: “Cố Hạnh Nguyên, em tốt nhất nên hiểu rõ
chức vụ công việc của em đấy!”

Được rồi không thể không thừa nhận cách
dùng cường quyền áp chế này của Bắc Minh
Thiện vẫn là thành công ngăn lại bước chân
của Cố Hạnh Nguyên.

Cô dừng lại quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện,
thật ra cô luôn cảm thấy hôm nay anh rất kỳ lạ.

“Cậu hai Bắc Minh, cậu không điên đấy chứ?
Hạnh Nguyên có phải là bảo mẫu của cậu đâu!

bên cạnh điếc không sợ súng gào lên.

Bắc Minh Thiện lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố
Hạnh Nguyên, ánh mắt kia dường như đang
nói: Nếu không ở lại cô chết chắc.

Cố Hạnh Nguyên thở dài, cô không thể làm
gì khác hơn là lắc đầu nói xin lỗi Sở Dung Triết:
“Xin lỗi Dung Triết, có thể tôi phải ở lại để báo
cáo công việc ngày hôm nay với anh ấy một lát
rồi.”

Lập tức Sở Dung Triết bày ra vẻ mặt đau
lòng, oan ức giống hệt con voi ma mút, anh ta
liếc nhìn Bắc Minh Thiện: “Hạnh Nguyên, chờ
khi nào cô không còn làm thư ký nữa thì đến
hộp đêm của tôi làm…”

“Sở Dung Triết!” Bắc Minh Thiện lạnh giọng
trách cứ, ánh mắt như dao cắt ngang lời nói
của Sở Dung Triết.

Nói ra “làm gà” thử xem!

Rõ ràng người nào đó đã thật sự bắt đầu nổi
giận, Bắc Minh Thiện nhấn cái nút trên đầu
giường ngay, lập tức có mấy vệ sỹ xông vào

phòng.

“Ném tên này ra ngoài ngay!”

“Vâng, tổng giám đốc Bắc Minh.”

Thế là Sở Dung Triết bị mấy vệ sĩ cao to kia
lôi ra khỏi phòng bệnh.

Anh ta vừa né tránh vừa không sợ chết hét
lên với Cố Hạnh Nguyên: “Ai ôi, Hạnh Nguyên
đến hộp đêm của tôi sẽ làm bà chủ nhé… Này…
nhẹ một chút được không? Này…”

Rầm, cửa bị đóng lại.

Nhất thời trong phòng bệnh rộng lớn chỉ còn
lại Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện.

Cô trộm liếc nhìn anh bỗng nhiên tim cô nảy
lên.

Tiếp theo đó Cố Hạnh Nguyên nghe được
giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Bắc Minh
Thiện: “Bệnh cảm của cô đỡ hơn chút nào
chưa?”

Giống như có dòng nước ấm chảy qua tim,
cả người Cố Hạnh Nguyên run lên.

Hạnh Nguyên lại sợ anh làm khó nữa nên xoay
người đi ra cửa.

Khi cô nắm tay cửa thì giọng nói trầm thấp
của Bắc Minh Thiện vang lên từ phía sau…

“Chúng ta đánh cược nhé?”

Giọng điệu ngã ngớn của anh khiến cô tim
cô đập loạn cô cớ.

Cố Hạnh Nguyên dừng chân lại, bất đắc dĩ
hỏi một câu: “Đáng cược gì?”

“Đánh cược trong vòng một tuần em chủ
động bò lên giường anh!”

Lần này anh hết sức nhấn mạnh hai chữ
“chủ động”

Cơ thể nhỏ bé của Cố Hạnh Nguyên rõ ràng
run lên, cô bỗng quay đầu lại con ngươi đen kịt
nhìn thẳng vào tầm mắt của anh.

—————————-



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện