Nhị Kiếp Chẳng Dứt Duyên

Vòng Xoáy Luân Hồi


trước sau

Advertisement

Vừa vào nhà, Tiểu Tịnh lập tức vứt giày và túi sách ngay ở cửa.Lẳng lặng xách đồ ăn vào chiếc bàn thấp đặt nơi đầu giường, vừa bật laptop vừa khui lon bia.Ái chà cái vẻ thục nữ nhu mì của Tiểu Tịnh khi còn là một nhân viên nơi công ty đều biến đâu mất rồi nhỉ.Vô Âm cũng lắc đầu ngao ngán, làm sao con người lại có thể đổi mặt nhanh như vậy chứ hả..?Tiểu Tịnh đang lướt bản tin xem mấy ngày gần đây có thứ gì mới không.Húp vài ngụm bia, hừm... quá nhàm chán,  chẳng có gì mới mẻ.Cái vị đắng của bia như đang lan tỏa trong miệng cô bỗng màn hình vi tính hiện lên một giao diện lạ, có lẽ chỉ là bản quảng cáo của một bộ phim gì đó.Cơ mà quảng cáo thế này thì độc đáo thật, Tiểu Tinh cười tò mò nhấp vào biểu tượng con sói trên màn hình, từ trong vi tính phát ra âm thanh vang vang tựa tiếng sấm,"Ngươi là một tiểu lang tinh, ngươi còn nặng quá nhiều duyên tình, hãy mau quay về tiền kiếp mà dứt duyên với hắn ta...     "Sau lưng Tiểu Tịnh chợt xuất hiện một lỗ hổng nhìn như cánh cổng thời gian.Màn hình vi tính sáng lên chói lóa khiến cô vô thức nheo mắt lại như một phản xạ.Lại từ trong màn hình xuất hiện một con sói trắng nhỏ lao đến chạy xuyên qua cơ thể, nhập vào thân cô làm đôi mắt cô nhất thời có màu trắng bạc vô hồn.Cánh cổng đằng sau bắt đầu hút lấy cô, thoát khỏi trạng thái mơ hồ, Tiểu Tịnh trở lại bình thường, sự nhận thức nhất thời làm cô hoảng loạn hét lên.Tiểu Tịnh toang ôm lấy chân bàn níu kéo bản thân không bị cánh cổng hút lấy.Vô Âm xuất hiện, hắn nhìn mọi thứ xung quanh đang rối tung lên, vẻ mặt đầy nghiêm túc hỏi, "Tiểu Tịnh cô đã làm gì vậy, sao vòng xoáy luân hồi lại xuất hiện ở đây?""Tôi không biết gì cả,  đừng nói nữa mau giúp tôi... ", Tiểu Tịnh nhăn mặt nói với Vô Âm.Mà lúc này y đang dùng tất cả sức lực để có thể kéo Tiểu Tịnh trở lại nhưng vì y quá bé nhỏ nên cũng vô dụng.Đấy là vòng xoáy luân hồi, bất kì ai bị nó hút đều không thể dứt ra được, dù mạnh thế nào cũng bằng thừa."...Vô Âm tôi không thể trụ nổi... ", Tiểu Tịnh nặng nhọc hét lên làm Vô Âm thêm hoảng loạn.Bỗng giọng nói tựa như sấm gầm ấy lại một lần nữa vang lên, "Hãy nhanh đi đi, ngươi sẽ chẳng thể thoát được đâu, hãy sớm trả nợ tình tiền kiếp mà mau quay về thực tại".Xoáy luân hồi lại hút Tiểu Tịnh một cách mạnh mẽ hơn, lần này không thể chống chọi được nữa Tiểu Tịnh bị hút bay vào vòng xoáy luân hồi cùng Vô Âm.Cô cảm thấy thật hối hận và ngu ngốc khi đã tò mò mà nhấn vào bản trang wed kì lạ đó, cô thầm chửi một câu, "Chết tiệt".Tích tắc...tích tắc... tiếng "tích tắc" vẫn đang vang đều đều bên tai...Tiểu Tịnh bất tỉnh và trôi dạt trong xoáy không gian tầm hai ngày, Vô Âm gọi cô mãi nhưng cô không hề có dấu hiệu của sự tỉnh dậy."Tiểu Tịnh... Tiểu Tịnh...Tiểu Tịnh... ", đột nhiên hồn cô hóa thành tia sáng và bay về phía một lỗ hổng đang được mở ra, lập tức Vô Âm cũng theo hướng Tiểu Tịnh mà bay về phía đó. Còn cơ thể cô lại phiêu bạc trong xoáy luân hồi một lần nữa rồi được trả về với thực tại...Phòng cô đã trở nên hoang tàn, cơ thể Tiểu Tịnh nằm ngổn ngang giữa đống giấy tờ đổ nát trong phòng.Màn hình vi tính lại phát ra tiếng cười gầm lên nhưng trong âm thanh lại không mang bất kì một chút ác khí nào mà đổi lại là sự nhẹ nhõm như vừa hoàn thành tâm nguyện...•••  •••  •••Thoát ra khỏi xoáy luân hồi, họ vẫn đang lượn lờ trên các tầng mây,...phong cảnh bên dưới đập vào mắt họ, thật choáng ngợp.Đẹp tựa bức tranh xuân...Bức tường thành dài vững chắc chạy dọc theo theo hướng cung tròn, bao bọc bên trong là một vùng đất khổng lồ.Từ nhiều phía của tường thành có rất nhiều cánh cổng rộng lớn mà mỗi nơi đều có binh lính canh gác cẩn thận.Vô Âm và hồn Tiểu Tịnh bay thấp dần hơn một chút,... nhiều móc nhà mái ngói chi chít hiện ra, ngoài đường người ta đang giăng đèn hoa sặc sỡ như lễ hội, người người mặc hán phục đẹp đẽ đi đông nghịt các con đường, ngõ phố.Tiếng ca hát của những gánh rong, tiếng buôn bán của các sạp hàng, tiếng nô đùa của những đứa trẻ, tiếng mời gọi từ các cô ả, tiếng thúc ngựa của các binh lính, ...tất cả đã làm nơi đây thêm nhộn nhịp và sinh động.Hiện hữu trong phong cảnh này là sự phồn vinh hiếm có, là một đất nước sung túc.Hồn của Tiểu Tịnh vẫn đang vòng qua các đám mây bỗng hạ thấp xuống dòng người tấp nập bên dưới rồi bay đến một bìa rừng cạnh bờ sông phía trong ven theo cổng thành trì.Hai người bay theo nhau, len lỏi qua các bụi rậm.Cây rừng nhiều vô kể, chạy dọc theo con suối nhỏ từ đầu nguồn đến tận giữa đất thành trì, nước trong xanh, không khí trong lành, ngẫm nghĩ có thể nhìn thấy những bọng nước hay hòn đá ở dưới đáy con suối.Sự mát mẻ, không gian bên dưới thoáng đãng, le lói một ít ánh sáng chui qua kẽ hở của các tán lá phía trên chiếu thẳng xuống nền đất ẩm bốc lên hơi đất có phần ẩm thấp nhưng vô cùng dễ chịu và trong lành.Vô Âm và Tiểu Tịnh bay đến một vách toàn đá là đá, tương truyền vách đá này là khu cấm địa của xứ sở này - nơi mà họ bị đưa tới.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện