Nhị Kiếp Chẳng Dứt Duyên

Thiếu Nữ Kì Lạ


trước sau

Advertisement

Giấc mơ chỉ như một thước phim ngắn bị tắt tiếng nhưng dáng vẻ nam nhân khẩn thương kiên quyết, kéo chặt cô về phía mình làm cô dậy lên cảm giác chua sót xen lẫn sợ hãi.Càng ngày sự sợ hãi và lưu luyến càng một tăng cao, đến đoạn người đó không thể giữ chặt cô được nữa liền bị gió lốc đánh bật cuốn bay đi hoàn toàn.Cô lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng, biên độ nhịp tim đập càng mạnh mất kiểm soát.Tiểu Tịnh bất giác tỉnh giấc vùng dậy, đưa tay lên sờ mặt thì thấy ướt đẫm mồ hôi, nét mặt vẫn còn vương vấn giấc mơ vừa rồi mà lo sợ, đôi chân mày nhíu chặt không thoải mái.Cô đứng dậy rời khỏi chiếc giường thô cứng, lửng thửng đi ra sau nhà.Ngồi xuống bậc thềm ngay dưới mái hiên, Tiểu Tịnh ngước mặt lên nhìn bầu trời đen xa vời.Nét mặt trầm tư không gợn cảm xúc càng trở nên khó đoán cô đang nghĩ gì trong lòng, rồi lại đi chuyển ánh mắt nhìn vào một nơi khác không chớp mắt.Cái nhà mà hôm nay dọn dẹp tuy có phần nhỏ chật nhưng đằng sau lại có đất vườn rất rộng, ở giữa là cái cái giếng nhỏ mà nó chính là thứ cô đang chăm chú nhìn.Sau một hồi lâu, rốt cuộc Tiểu Tịnh cũng khẽ chớp mắt, lúc lắc cái đầu như lấy lại tinh thần, đôi môi chợt nở một nụ cười tự nhiên rất đẹp.Cô đi lại cái giếng đó liền kéo lên một thùng nước, rồi đưa tay vẫy nước vào mặt.Những giọt nước trong veo còn vương vấn trên ngũ quan được ánh trăng chiếu rất rõ ràng, tôn nhan sắc Tiểu Tịnh lên bằng trời, như một tuyệt thế giai nhân hạ phàm...Trước đây cũng đã từng đọc vô số các tiểu thuyết, cũng xem vô số phim truyền hình đã thấy được cảnh nam chính sẽ tìm đến nữ chính rồi sẽ bắt đầu một câu chuyện tình không hồi kết nhưng đây là ngoài đời thực chắc chắn nó sẽ không thể xảy ra, nếu bây giờ cứ mãi ôm một cục phiền não há chẳng khác nào tự dày vò bản thân.Mà Trần Tiểu Tịnh cô đâu phải là người như thế, lợi ích của cô trước giờ đều được cô tự mình đặt lên trên đầu, cô sẽ không ngu muội mà cứ vướn mãi không buông một thứ đáng ghét.Tất nhiên bây giờ phải tự lo cho chính mình rồi.Cũng hay bây giờ cô vô cùng tỉnh táo, không thể ngủ lại được vì bị thức giấc, lại nảy sinh ra ý định mang thêm sức sống cho ngôi nhà.Ban nãy ở ngoài vườn có thấy mấy cái chậu cũ nhưng vẫn còn tốt liền đi lấy phủi sạch rồi xới đất bỏ vào mang ra trước nhà, vì bây giờ trời vẫn còn chưa sáng nên không hề có một ai nhìn thấy cô.Từ lúc đi khỏi Sơn Cốc, Tiểu Tịnh lâu lâu kiếm được dọc đường mấy loài hoa cỏ liền bẻ hạt thu trong nhẫn không gian mà Lão Hổ đưa nên bây giờ hạt giống trong tay cô là không ít.Gieo hạt hoa xuống, Tiểu Tịnh một tay vận công đẩy lên làn khói màu lục bao phủ hết thảy các chậu đất.Sáng ngày hôm sau, mặt tiền trước nhà cô có vẻ... khá nhộn nhịp, tất cả mọi người ai đi qua lại trên đường đều ngoái lại nhìn vào căn nhà.Trong mắt những người đó, một cô gái đứng bên lang can gỗ tầng hai đang rũ chiếc khăn bông, dáng dấp vô cùng hút mắt.Khuôn mặt cô gái ấy mang một lớp voan che mặt làm người ta không nhìn rõ được dung nhan nhưng thần thái toát ra từ đôi mắt rõ ràng kia chắc hẳn cô ấy không thể chạy trốn khỏi thần xinh đẹp.Phía dưới cửa nhà là giàn dây leo xanh um mọc cao lớn bò khắp vách cùng vô số hoa tươi nở rộ, khoe sắc hài hòa.Trời đang dần bước vào hạ, bình thường mặt trời gay gắt, không hiểu sao hôm nay ánh nắng lại rất dịu dàng thể như đang hòa mình vào hoa cỏ nhà kia mà kéo giữ mùa xuân về.Căn nhà liền trở nên xanh mát nổi bật lạ thường, khiến ai đi qua không khỏi buông ý nghĩ trầm trồ.Chỉ mới ngày hôm qua, nơi đó vẫn còn là căn nhà hoang cũ kĩ sao bỗng dưng hôm nay lại trở nên đẹp đẽ như vậy, còn đặc biệt hơn là xuất hiện một nữ nhân từ đâu rơi xuống đang thản nhiên dọn dẹp thế kia.Chỉ trong buổi sáng sớm, tin đồn mang tên "thiếu nữ kì lạ" đã từ một miệng truyền mười vang đến tai tất cả mọi người trong thành.•••"Cô nương gì ơi, chúng tôi là người giao hàng từ tiệm may Phúc Châu"."Các huynh đến rồi à, không phiền nếu tôi nhờ các huynh mang đồ xếp vào trong chứ? ",Tiểu Tịnh từ trong nhà hé cửa đi ra nở nụ cười hòa nhã.Dù vẫn đang che mặt nhưng ý cười vẫn hiện lên rất chân thực, làm đám đàn ông nhìn cô ngây ngốc."Không thể được sao? ", Tiểu Tịnh thấy họ đang ngơ ngác liền hỏi lại.Mấy nam nhân đó bừng tỉnh, chợt nhận ra mình đã nhìn người ta quá say, mặt đỏ bừng ngượng nghịu, "A không không, chúng tôi rất sẳn lòng giúp tiểu cô nương"."Thế đành làm phiền rồi".Họ xoắn tay áo bắt đầu chuyển đồ, bước qua cửa đã khiến họ có cảm giác khác lạ.Không khí trong nhà trong lành hẳn còn thoang thoảng hương thơm, làm con người ta bừng khỏe mạnh không hề cảm thấy mõi mệt.Chuyện, Tiểu Tịnh cô mà ra tay thì tất nhiên phải làm cho trót, sửa nhà còn làm được huống chi không khí trong này.Bây giờ đã là buổi chiều, khi họ chuyển đồ xong thì trời cũng sắp tà, Tiểu Tịnh bưng nước mời họ uống, "Các ca ca vất vã rồi! "


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện