Nhè Nhẹ Như Mật

Chương 26: Chị Gái


trước sau

Advertisement

Đường Tư Tư giơ tay gãi đầu, lần thứ hai nghiêm túc, “Mẹ nói đi.”
Vốn dĩ nếu lần này Đường Tư Tư thi không tốt, Cố Tuệ San và Đường Hướng Văn có thể lấy rất nhiều lý lẽ chính đáng để giáo huấn cô, có thể nói không ngừng bên tai cô. Nhưng hiện tại thành tích tiến bộ vượt bậc, Cố Tuệ San giáo dục cô cũng nên xuống tay. 
Hai vợ chồng bọn họ không thể làm con gái mình tốt hơn, lại được bạn trai dạy dỗ tốt như vậy, bọn họ còn không biết xấu hổ nói cái gì nữa?
Cố Tuệ San suy nghĩ một hồi, cảm thấy việc này không thể không tỏ thái độ, vẫn phải có thái độ uy nghiêm của gia trưởng, vì thế thấm thía mở miệng: “Mặc kệ nói như thế nào, các con ở cái tuổi này vẫn là yêu sớm. Nhưng nếu bây giờ mẹ và ba con bắt các con chia tay, các con khẳng định sẽ không nghe, cũng đổi phương thức tiếp tục lén lút yêu đương.”
Đối với lời này của Cố Tuệ San, Đường Tư Tư không nói lời nào, bởi vì cô thật sự không muốn chia tay với Tống Dịch.
Cô yên lặng cúi đầu, chờ Cố Tuệ San nói tiếp. 
Cố Tuệ San thấy cô không nói, đành phải tự mình tiếp tục, “Thành tích của con tốt lên, làm ba mẹ không có lý do ngăn cản các con ở bên nhau. Ba mẹ vẫn luôn giảng đạo lý, cho nên con không cần rũ đầu đưa tang.”
Đường Tư Tư nâng đầu lên, nhìn Cố Tuệ San, “Vậy ba mẹ… Cho phép tụi con yêu đương?”
“Cái này mẹ tạm thời không tỏ thái độ, muốn xem biểu hiện của con.” Cố Tuệ San nói, “Có điều, con phải nghe mẹ nói, con là con gái, phải biết quý trọng bản thân. Không ảnh hưởng học tập là tốt, nhưng con phải biết rõ yêu đương ở độ tuổi này cái gì nên làm và cái gì không nên làm, biết chưa?”
Đường Tư Tư cũng không ngốc, nhấp nhấp môi, đáp lời Cố Tuệ San, “Con biết, không thể vượt rào.”
Cố Tuệ San thái độ càng thêm nghiêm túc, “Ở đây chỉ có hai mẹ con chúng ta, mẹ cũng nói luôn. Con tuổi còn nhỏ, loại chuyện này ngàn vạn lần không được nếm thử, bằng không tổn thương chỉ có thể là con. Hiện tại con mới cấp ba, cảm thấy thằng bé Tống Dịch kia là tốt nhất, con làm sao biết hai người sẽ luôn ở bên nhau, lỡ như sau này gặp được một người tốt hơn thì sao?”
Đường Tư Tư lập tức lắc đầu, “Cậu ấy ưu tú như vậy, không có khả năng gặp được người khác tốt hơn.”
Cố Tuệ San không phủ định lời nói của Đường Tư Tư, nhưng lại hỏi một câu: “Nếu cậu ta gặp được người tốt hơn thì sao?”
Đường Tư Tư không nói, quả thật cô không dám khẳng định sẽ cùng Tống Dịch ở bên nhau cả đời, bọn họ còn quá nhỏ, về sau còn phải đi một lộ trình thật dài, cuộc sống còn sẽ gặp được đủ loại người.
Nhìn Đường Tư Tư không nói lời nào, Cố Tuệ San biết lời này hỏi đến trong lòng cô rồi. 
Thật ra bà cũng không nghĩ sẽ đem tư tưởng hiện thực ở độ tuổi của mình ra giáo huấn Đường Tư Tư, nhưng nếu trẻ con một chút tư duy hiện thực cũng không có như vậy sẽ có hại về mặt tình cảm. Đầu óc nóng lên, con trai muốn cái gì cũng cho, nếu kết quả bị vứt bỏ, toàn thân lẫn tâm đều phải trả giá rất đắt, tuổi bây giờ đang ở giai đoạn tâm trí không thành thục, có thể thừa nhận được tổn thương lớn như vậy sao?
Nếu lại phát sinh chuyện càng ác liệt như —— mang thai sinh con, vậy có thể cả đời bản thân không sạch sẽ tâm lý cũng bị tổn thương.
Cho nên mặc kệ khi nào thời khắc nào, con gái trước tiên phải yêu bản thân. 
Cố Tuệ San lấy thái độ nghiêm túc nói những lời này cho Đường Tư Tư nghe, nghe tới rất nghiêm trọng rất dọa người, vô cùng đáng sợ.
Trong lòng Đường Tư Tư rầu rĩ, cuối cùng vẫn là nói: “Chúng con sẽ không cái kia —”
Cố Tuệ San vỗ vỗ vai Đường Tư Tư, “Mẹ không phải vì hù dọa con, mẹ chỉ sợ con đã làm sai chuyện sau này sẽ hối hận. Hiện tại có thể yêu đương, nhưng con phải biết chừng mực.”
Đường Tư Tư nghiêm túc gật đầu, “Mẹ, con biết rồi.”
Cố Tuệ San cũng chưa từng lo lắng chuyện Đường Tư Tư yêu đương, bà cảm giác đứa trẻ Tống Dịch kia chắc là một người rất đáng tin cậy.
Tuổi còn trẻ, có thể một bên yêu đương một bên duy trì thành tích học tập, đồng thời còn kéo thành tích học tập của bạn gái tốt lên, vậy còn có thể không đáng tin cậy sao?
Nhưng lời nên nói vẫn phải nói, rốt cuộc con mình nuôi chính là con gái.
Cố Tuệ San nói xong ra khỏi phòng Đường Tư Tư, nhẹ nhàng thở ra giảm bớt không khí trầm thấp, bảo cô rửa mặt đi ngủ.
Bà trở về phòng ngủ của mình, trở tay đóng cửa lại, liền nghe Đường Hướng Văn hỏi: “Em nói gì với Tư Tư đó?”
 
“Giáo dục.” Cố Tuệ San đi qua ngồi lên giường, ngẫm lại bộ mặt của Đường Tư Tư, “Chắc là nghe lọt tai.”
Đường Hướng Văn quan tâm con gái, “Em cũng đừng quá nghiêm khắc, Tư Tư nhà chúng ta là đứa trẻ rất hiểu chuyện.”
“Em đương nhiên biết.” Cố Tuệ San liếc Đường Hướng Văn một cái, “Biết anh sẽ đau lòng con gái.”
.
Đường Tư Tư bị Cố Tuệ San nói lòng đầy hậm hực, tắm rửa xong nằm ở trên giường, không thể nhịn xuống, ôm điện thoại hỏi Tống Dịch một câu: Cậu thích tớ ở điểm nào? 
Tống Dịch có thể cảm giác được có chỗ không thích hợp, nhưng không hỏi nhiều, vô cùng thành thật trả lời cô: Đầu tiên là diện mạo, sau này là toàn bộ.
Đường Tư Tư nghi hoặc: Tớ xinh đẹp sao?
Tống Dịch: Đúng, rất ngọt rất xinh đẹp.
Bị khen, Đường Tư Tư sờ sờ mặt mình có hơi nóng, tiếp tục gõ chữ: Thì ra cậu cũng rất nông cạn nha, vậy sau này cậu gặp được người càng ngọt càng xinh đẹp hơn tớ, khẳng định sẽ di tình biệt luyến*.
 
Tống Dịch: Không tin tưởng nhân phẩm của tớ?
Đường Tư Tư: Bây giờ tớ có chút lo.
Tống Dịch: Lo lắng tớ sẽ di tình biệt luyến?
Đường Tư Tư: Ừ.
(*) Di tình biệt luyến: Thay người yêu như thay áo.
Tống Dịch không trả lời, trực tiếp gọi điện thoại.
Đường Tư Tư nhận điện thoại đưa đến bên tai, âm thanh ép rất thấp, “Như thế nào?”
“Có chút lo lắng.”
Tiếng nói của Tống Dịch từ ống nghe truyền tới, “Ai nói gì với cậu à?”
Đường Tư Tư buồn một hồi, nói vào microphone: “Mẹ tớ, ba mẹ tớ biết chúng ta đang yêu đương, nói với tớ một đống đạo lý, làm tớ rất khó chịu.”
Tống Dịch đối với chuyện ba mẹ Đường Tư Tư biết hai người yêu đương cũng không có phản ứng gì đặc biệt, anh tiếp tục hỏi: “Dì nói gì?”
Đường Tư Tư lại buồn một hồi, “Cậu xác định muốn nghe?”
“Nói đi.” Tống Dịch rất bình tĩnh.
Hiện tại trình độ Đường Tư Tư tín nhiệm Tống Dịch gần bằng với tín nhiệm của cô đối với Cố Tuệ San và Đường Hướng Văn.
Cô không biết mình có được tính là bị tình yêu làm cho đầu óc hỏng rồi không, cô đem lời nói của Cố Tuệ San thuật lại một lần cho Tống Dịch nghe, cuối cùng nói: “Bà ấy không phải nhằm vào cậu, chính là muốn giảng đạo lý cho tớ.” 
“Tớ biết.” Tống Dịch sau khi nghe xong vẫn không có cảm xúc gì dao động, sau đó còn tiếp một câu: “Dì nói rất đúng.”
Đường Tư Tư ngốc một chút, “Cho nên sau này cậu gặp được người xinh đẹp hơn tớ sẽ thay người yêu?”
“Đường Tư Tư.” Tống Dịch đột nhiên rất nghiêm túc mà gọi tên cô.
Đường Tư Tư bị nghiêm túc của anh làm cho ngốc nghếch, “Hả” một tiếng.
Tống Dịch tiếp tục nói: “Nếu nói nhiều sẽ giống lời nói dối, tớ chỉ nói với cậu một lần, tớ sẽ không yêu người khác, tớ sẽ chờ cậu lớn lên, cưới cậu. Cho nên, hiện tại đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.”
Trong lòng Đường Tư Tư thêm kiên định, hơn nữa còn có ngọt ngào, nhưng vẫn hỏi nhiều một câu: “Vậy vì sao cậu nói mẹ tớ nói đúng……”
Tống Dịch: “Con gái nên yêu quý bản thân mình, cũng nên được che chở, tớ sẽ không để cậu chịu thương tổn, cho nên là đúng.”
Nói xong trầm mặc một lát, hỏi cô: “Còn cái gì không yên tâm?”
Đường Tư Tư duỗi tay túm chăn, tâm tình đột nhiên tốt lên, “Hình như hết rồi.”
Tống Dịch nhẹ nhàng thở ra, “Có thể yên tâm ngủ chưa?”
“Được.” Đường Tư Tư cố ý nặng nề mà đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng hàm hồ mà nói một câu: “Yêu cậu.”
Tống Dịch bật cười, giọng nói càng thêm ôn nhu, “Ngủ đi, ngoan.”
Khóe miệng Đường Tư Tư không tự chủ nhếch lên, chôn mặt xuống chăn, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Giọng nói Tống Dịch nhẹ nhàng dừng ở bên tai, “Sáng mai tớ đón cậu.”
Sương sớm thật dày, Đường Tư Tư ngồi xe Tề Châu ra khỏi tiểu khu, sau đó đổi xe đi xe Tống Dịch.
Ba người cùng ăn bữa sáng, lại cùng nhau đi học.
Tề Châu đi một mình, cảm thấy bản thân còn sáng hơn hai trăm cái bóng đèn.
Nhìn Đường Tư Tư và Tống Dịch ở bên nhau thật sự hâm mộ, âm thầm thề sau này cũng phải tìm một cô gái đơn thuần đáng yêu mà yêu đương. Chẳng qua cấp ba là không có khả năng, mẹ cậu đã từ chức đang ở nhà. 
Cậu xem như mất hết tự do.
Đường Tư Tư không có buồn rầu như Tề Châu, ngay cả chuyện cô yêu đương, đều ở trình độ chờ ba mẹ tán thành.
Tuy rằng, Cố Tuệ San nói tạm thời không tỏ thái độ, xem biểu hiện của cô.
Loại cảm giác được tín nhiệm này, đối với cô vô cùng tốt.
Trong nhà không bởi vì chuyện cô yêu đương mà ồn ào, trong trường học cũng bình đạm mà tiếp tục.
Sau khi thi giữa kỳ, Tiết Minh Lễ đổi chỗ ngồi cho các học sinh một lần, vẫn là tương đối tùy ý, không có lo lắng rời khỏi chỗ ngồi, mà là để mọi người xếp hàng theo thứ tự tiến vào phòng học sau đó tự mình chọn.
Thời điểm cho mọi người đổi cho ngồi, thầy đứng ở cửa phòng nói: “Tự mình đổi tự mình phụ trách, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đều dựa vào nhau, tốt nhất là có thể đem thành tích của mình thi giống nhau. Các trò muốn thành tích trung bình, vậy thù tùy ý, tôi cũng không nói. Thi đại học thi không đậu thì về nhà khóc, tiền lương tôi chiếu lấy, nhìn các trò uống gió Tây Bắc.”
Vì thế, người không muốn uống gió Tây Bắc, đều tìm bạn học có thành tích tốt ngồi cùng.
Đường Tư Tư vẫy tay ý bảo Tống Dịch đi tới, cô và anh bá chiếm vị trí cũ, sau này tiết tự học không cần lén lút đổi chỗ nữa.
Chọn chỗ ngồi xong, trước tiết tự học buổi tối mỗi người thu dọn sách vở của mình chuyển tới chỗ mới.
Đường Tư Tư đã quen ngồi chung với Tống Dịch cho nên căn bản không cần thời gian thích ứng.
Ngồi với Tống Dịch hai ngày lại đến cuối tuần.
Cuối tuần Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San nhàn rỗi, vì thế hẹn ông bà ngoại và chú của Đường Tư Tư tối chủ nhật cùng đi ăn cơm.
Không có gì đặc biệt, người một nhà ra ngoài ăn một bữa cơm, tâm sự lung tung.
Trên bàn cơm có ba đứa trẻ, Đường Tư Tư Cố Vân Như và Cố Tân Thần.
Cố Tân Thần còn nhỏ, ngồi ăn mọi người cũng không nói nhiều về việc học của cậu bé.
Bởi vì thành tích thi của Đường Tư Tư rất khá cho nên Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San cũng không chủ động nói về việc học, sợ Cố Vân Như trên mặt khó coi.
Nhưng chú mợ Đường Tư Tư không nghĩ nhiều như vậy, họ cảm thấy trẻ con không cần thể diện gì, học giỏi thì khen ngợi, học dở thì phê bình.
Vì thế ăn chưa được mấy phút, mợ Đường Tư Tư hỏi cô: “Tư Tư lần này thành tích thi thế nào?”
Từ khi bắt đầu bữa cơm Cố Vân Như đã không vui, Đường Tư Tư biết, cô khẳng định là cô ta buồn bực chuyện lúc trước.
Đại khái là đoán trước Đường Tư Tư cũng sẽ bị Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San giáo huấn, nhưng kết quả không phát sinh chuyện gì, Đường Tư Tư vẫn như trước qua lại với Tống Dịch, có đôi khi còn mang theo Tề Châu, bộ dáng xuân phong đắc ý làm cô ta tức muốn điên.
Không công bằng, dựa vào cái gì Đường Tư Tư lại có thể yêu đương, bạn trai ưu tú soái khí, còn có một người bạn lớn lên từ nhỏ đối với cô thật lòng!
Đường Tư Tư mới sẽ không quan tâm Cố Vân Như có vui hay không vui, trực tiếp trả lời mợ, “Mợ, con thi hạng năm.”
Vừa nghe, sắc mặt Cố Vân Như càng khó coi, sắc mặt mợ của Đường Tư Tư cũng hơi tối sầm, sau đó miễn cưỡng cười, “Tư Tư ưu tú như vậy, xem ra lớp mười một bắt đầu nghiêm túc rồi.”
Đường Tư Tư cười cười, thuận miệng hỏi, “Chị họ thì sao ạ?”
Nhắc tới thành tích của Cố Vân Như, sắc mặt chú của Đường Tư Tư cũng không tốt, không cho mặt mũi mà nói một câu: “Thành tích của nó, không đề cập tới. Tâm tư không đặt ở học tập, không biết đặt ở nơi nào. Chú đã sớm nói, thi không đậu đại học thì đi nhà ăn rửa chén.”
Cố Vân Như tức giận đến quăng chiếc đũa xuống bàn, “Con không ăn nữa, con về nhà trước, các người ăn đi.”
Chú của Đường Tư Tư nổi nóng, nhìn chằm chằm Cố Vân Như, “Dì và dượng của mày ở chỗ này, Cố Vân Như mày đi một cái thử xem? Càng ngày càng không hiểu chuyện, tự mình thi thành tích như chó gặm, còn không cho người ta nói? Mày có một nửa bớt lo như Tư Tư, không ai ngày ngày nói mày mãi.”
Cố Vân Như ấm ức, khóe mắt ửng đỏ, “Ba trọng nam khinh nữ, nếu ba có một nửa biết đau lòng con gái như dượng, con bớt lo hơn Đường Tư Tư!”
Mắt thấy hai cha con muốn làm ầm ĩ, Đường Hướng Văn vội vàng đứng lên hoà giải, “Chú của Tư Tư, đừng nói nữa đừng nói nữa, thật vất vả người một nhà mới ăn một bữa cơm, để tụi nhỏ ăn đi, có gì về nhà nói sau.”
Lúc này ông bà ngoại Đường Tư Tư cũng phụ họa, “Ồn ào cái gì, ăn có bữa cơm, giáo huấn bọn trẻ làm gì?”
Chú của Đường Tư Tư đè ép tính tình xuống, uống một ngụm nước, “Con cũng lười nói đến nó.”
Đường Tư Tư vùi đầu ăn cơm, ai cũng không nhìn, cũng không tham dự vào.
Nhưng Cố Vân Như nhớ kỹ là cô khơi mào đề tài, nhìn cô nói: “Đường Tư Tư, vừa lòng không? Vui vẻ không?”
Đường Tư Tư ngẩng đầu liếc nhìn cô ta một cái, “Tôi không muốn cãi nhau với cô.” 
Cố Vân Như không định buông tha cho cô, tiếp tục nói: “Mày ở trường học cũng yêu đương, sao mày không lấy ra tâm sự với người nhà đi? Có phải lấy thành tích tốt lừa dì với dượng nói mình không yêu đương? Dì dượng biết người mày nói là ai sao? Tống Dịch, con trai của Tống Tư Năm!”
Đường Tư Tư không có nói cho Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San biết tình huống trong nhà Tống Dịch, nhưng cô cũng không chú ý tới, cô suy nghĩ tương đối đơn giản. Cấp ba cái loại này là đơn thuần nhất, thích thì ở bên nhau, mặt khác cũng không suy xét nhiều.
Nhưng gia trưởng đang ngồi nghe được tên Tống Tư Năm đều sửng sốt một chút, bởi vì người này là thương phú điền sản nổi danh nhất Tấn An thị, căn bản không cùng giai cấp với loại bình dân như bọn họ.
Cố Vân Như chính là muốn làm mọi người chú ý, tiếp tục nhìn Đường Tư Tư nói: “Ba mẹ Tống Dịch biết hai người đang yêu đương không? Sau này sẽ đáp ứng Tống Dịch và mày ở bên nhau sao? Mày cho rằng mày có thể đắc ý được bao lâu? Chờ bị vứt đi là vừa!”
Đường Tư Tư ngồi trên ghế chớp mắt hai cái, cô xác thật không nghĩ nhiều tới như vậy.

Nói đi cũng nói lại, cô mới học lớp mười một, lo sợ mấy chuyện vô nghĩa đó làm gì?

Ngẩn người, cô lại nhìn Cố Vân Như: “Cậu đang biên chế tiểu thuyết hào môn đó hả?”
Cố Vân Như cười lạnh, “Với điều kiện gia đình của mày, Tống gia không phải hào môn thì là gì? Mày thật sự cho rằng người như Tống Dịch cả đời chỉ có một đối tượng là mày? Tốt nghiệp đại học với mày, từ đồng phục đến áo cưới?”
Đường Tư Tư đáp: “Mặc kệ đời này Tống Dịch có thế nào cũng sẽ không theo lời cậu nói. Mà tôi, là mối tình đầu của cậu ấy.”

Cố Vân Như tức nghẹn, cầm chiếc đũa chọc xuống mặt bàn, “Đường Tư Tư mày.…”
Hai nữ sinh ồn ào mấy tiếng qua lại, phụ huynh thì ngồi ngây người.
Đường Hướng Văn phản ứng trước, kéo Đường Tư Tư, “Thật sự là con trai của Tống Tư Năm?” 
Chuyện yêu đương của mình bị gia đình biết Đường Tư Tư thật sự không vui, khẩu khí hơi buồn, “Dạ.”
Đường Hướng Văn không biết nên nói cái gì, nhìn Cố Tuệ San một cái, lại nhìn chú mợ Đường Tư Tư.
Bữa cơm ăn đến đây, không khí không thể kéo trở về. Sau đó ông bà ngoại Đường Tư Tư cảm khái một câu, thở dài nói: “Thời buổi bây giờ nói yêu liền yêu, lúc bằng tuổi các con chúng ta có thích cũng không dám nói, mắc cỡ chết đi được.”

Đường Tư Tư biết chạm mặt với Cố Vân Như không phải chuyện gì tốt, cô đã quen.
Cơm nước xong trở về nhà, cô ngồi ở ghế sau, Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San ngồi ở ghế trước, đã đi một đoạn dài nhưng chưa có ai lên tiếng.
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư tự do yêu đương của con cái, hiện tại bọn họ lâm vào bối rối.
Đã lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi tư tưởng hiện thực.
Tống Tư Năm là người nào, phú hào ở Tấn An thị có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn có Liêu gia.
Đường Tư Tư và con trai của Tống Tư Năm yêu đương, có lẽ đã vượt qua phẩm vi quản lý của Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San.
Đường Tư Tư không thích không khí như vậy, ngồi ở xe sau lên tiếng trước, “Hai người có gì nói thẳng đi.”
Cố Tuệ San nhìn phong cảnh một lúc sau mới mở miệng: “Tư Tư, chuyện của con, ba mẹ cũng không biết nên nói như thế nào. Trước tiên con nên đặt tâm tư vào học tập nhiều một chút, chuyện khác đợi tốt nghiệp rồi nói sau.”
Đường Tư Tư: “Có phải hai người cũng cảm thấy con không xứng với Tống Dịch?”
Cố Tuệ San nói: “Không phải con không xứng, là điều kiện nhà chúng ta không xứng. Những lời này nói có hơi sớm nhưng các con cũng không bàn chuyện cưới hỏi, thật ra không nên suy xét.”
Hiện tại Đường Hướng Văn hiểu biết một ít chuyện yêu đương của Đường Tư Tư, ông vịn tay lái thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cổ vũ Đường Tư Tư, “Tư Tư, đừng nghĩ nhiều, chỉ là tình yêu cấp ba mà thôi, không cần suy nghĩ phức tạp. Con trai của Tống Tư Năm thì sao, không ăn cơm không hít thở không khí à?”
Cố Tuệ San trừng mắt nhìn Đường Hướng Văn: “Cổ vũ con gái nhà mình yêu sớm, người làm ba như anh em là lần đầu thấy, anh thật lợi hại.”
Đường Hướng Văn cười, “Đây gọi là không ngăn được tình yêu. Với lại, anh theo chủ nghĩa yêu đương khoa học, hai người cùng nhau tiến bộ. Em nhìn xem Tư Tư yêu vào liền học tốt lên, tìm cho mình thầy giáo phụ đạo miễn phí, thành tích càng ngày càng tiến bộ. Có người tận tâm tận lực giúp con gái chúng mình, em còn không vui?”
Cố Tuệ San bội phục, trợn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dựng ngón tay cái với Đường Hướng Văn, “Anh được!”
Nói tới chuyện yêu đương của Đường Tư Tư, khiến Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San không biết quản như thế nào, cuối cùng quyết định mặc kệ, hơn nữa thay đổi lập trường bắt đầu giảng tình yêu tuổi dậy thì cho Đường Tư Tư nghe.
Ngoại trừ làm tâm lý trưởng thành của Đường Tư Tư và học tập tiến bộ, mặt khác sẽ không can thiệp quá nhiều.
Sợ nhúng tay quản ra vấn đề, sẽ mất nhiều hơn.
Chuyện Đường Tư Tư yêu sớm vứt qua một bên, toàn bộ tâm tư của bọn họ vẫn đặt ở cái thai thứ hai. 
Bởi vì bụng của Cố Tuệ San không có động tĩnh, cho nên dành thời gian đi ra ngoài tìm thầy hỏi thuốc, hy vọng có thể mang thai càng sớm càng tốt. Không thể để tuổi tác Cố Tuệ San kéo càng lớn, sinh con độ nguy hiểm càng cao.
Tuy rằng không muốn kéo dài, nhưng vẫn kéo dài tới mùa đông.
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San có chút lo lắng, vì thế tần suất ra ngoài càng tăng lên, thường bỏ Đường Tư Tư ở nhà một mình.
Bởi vì gắp gáp muốn có thai, cho nên Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San cảm thấy có chút thua thiệt Đường Tư Tư.
Tránh không được mà chột dạ, vì thế không quản Đường Tư Tư yêu sớm. Đương nhiên bọn họ cũng phát hiện Tống Dịch kia là đứa trẻ vô cùng đáng tin cậy, không giống với nam sinh ở tuổi dậy thì dễ xao động trong tưởng tượng của bọn họ, cho nên không còn lo lắng.
Có đôi khi thậm chí còn cảm thấy Đường Tư Tư lên cấp ba gặp được nam sinh như vậy, cùng nhau trưởng thành thật là tốt, sau này mặc kệ có thể ở bên nhau hay không, đều sẽ để lại trong lòng đối phương một đoạn hồi ức quý giá.
Vì thế mỗi lần bọn họ ra ngoài sẽ nói với Đường Tư Tư một câu: “Con ở nhà một mình nhàm chán, đi tìm bạn trai chơi đi.”
Đường Tư Tư đối với chuyển biến này của ba mẹ mình tỏ thái độ… Thật đúng là có trách nhiệm của ba mẹ!
Cuối tuần hôm nay vẫn như mọi khi, Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San ra ngoài, không biết là đi tìm bác sĩ hay là đi ra ngoài giải sầu điều chỉnh tâm trạng, bọn họ luôn có kế hoạch của chính mình. Thấy hai người mãi vẫn chưa có động tĩnh, Đường Tư Tư cũng cảm thấy sốt ruột.
Nhưng Đường Tư Tư chỉ có thể cổ vũ cho bọn họ, sau khi hai người đi rồi, tự mình đeo cặp sách chạy tới nhà Tống Dịch.
Cuối tuần, Tống Dịch nếu không trở về nhà, thì đều ở trường học bài.
Lúc trước bọn họ sẽ hẹn ở tiệm trà sữa hoặc là phòng học, nhưng từ khi Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San biết bọn họ đang yêu, Đường Tư Tư bắt đầu trực tiếp đến nhà Tống Dịch, không cần tìm chỗ khác.
Không muốn làm phiền Tống Dịch đạp xe đón cô, cho nên cô tự mình đi qua.
Hôm nay vẫn cứ như thế này, Đường Tư Tư bỏ tài liệu sách vở vào cặp, xuống lầu đi qua nhà Tống Dịch.
Bên đường vành đai xanh bốn mùa đều là màu xanh lục, không có dáng vẻ của mùa đông đã về. Trên người cô mặc áo khoác trắng, tay đút vào trong túi, làn gió thổi qua cảm thấy lạnh.
Tới cửa nhà Tống Dịch, trực tiếp gõ lên cửa. Gõ hai cái không có động tĩnh, cô chuẩn bị ấn dấu vân tay mở khóa, lúc trước Tống Dịch lấy dấu vân tay của cô đặt khóa cửa.
Ngón tay còn chưa ấn xuống, cửa đột nhiên bị mở từ bên trong.
Đường Tư Tư tưởng là Tống Dịch, nhưng nhìn lại thì là một người phụ nữ.
Trang điểm, vừa thấy liền biết không phải học sinh cấp ba. Trên người mặc áo khoác màu xám rất dài, tóc xoăn thành từng cuộn sóng lớn, mặt mày mang ý cười, tướng mạo ôn hòa, hơn nữa rất xinh đẹp.

Đường Tư Tư sửng sốt, người phụ nữ đứng ở cửa đánh giá cô một phen, mở miệng trước: “Đường Tư Tư hả?”
Đường Tư Tư gật đầu hơi ngốc ngốc, không rõ hiện tại là tình huống gì, đành phải lên tiếng tiếp đón, “Chào chị, ngày tốt lành.”
Người phụ nữ bật cười, không tránh ra để cô đi vào, mà vượt qua cô đi ra ngoài cửa, cười nói: “Rất đáng yêu, vào chơi đi, Tống Dịch ở bên trong.”
Đường Tư Tư mới vừa đi vào bên trong, cửa phòng bị người phía sau đóng lại.
Cô không biết nên phản ứng thế nào, khom lưng thay dép lê, hơi hơi nhíu mi tâm.
Cô tới phòng sách tìm được Tống Dịch, Tống Dịch đang sửa sang lại kệ sách, anh nhìn thấy cô, nói: “Cậu ra ngoài chờ một lát, tớ sửa sang lại xong sẽ ra ngay.”

Đường Tư Tư không đi ra ngoài, đứng bên cạnh tủ hỏi anh: “Vừa rồi là ai vậy? Cậu có chị gái họ hàng hả?”
Cô biết Tống Dịch không có chị gái, chỉ có một anh trai, lớn tuổi hơn anh rất nhiều.
Đường Tư Tư hỏi xong lời này, Tống Dịch giống như nghe được chuyện cười, đột nhiên cười rộ lên.
Cười đến chân mày Đường Tư Tư nhăn lại, sau đó anh nhịn xuống, nhìn Đường Tư Tư hỏi: “Cậu gọi bà ấy là chị gái?”
Đường Tư Tư không biết có gì mắc cười, có chút không được tự nhiên gật đầu một cái.
Tống Dịch đem cuốn sách cuối cùng nhét lên kệ, đi tới trước mặt Đường Tư Tư, nhìn chằm chằm cô, nén cười một lúc lâu nói: “Đó là mẹ tớ, cậu nên gọi là dì.”
Đường Tư Tư thấy Tống Dịch ở trước mặt mình nghẹn cười, độ nóng trên mặt tăng lên, hồng đến cổ —— cô cư nhiên ở trước mặt mẹ Tống Dịch hồ đồ, còn gọi mẹ anh là chị?
Xong rồi! Cô giơ tay che mặt mình, che lại xấu hổ, không cho Tống Dịch nhìn thấy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện