Tiếng huyên náo bên tai làm tôi mở bừng mắt. Trước mặt tôi lúc này có một vị tiểu ca ăn mặc giống những tiểu nhị trong phim kiếm hiệp, gã đang nhìn tôi dò xét.
- Cô nương, vừa rồi cô gọi tính tiền đúng không? Cả bàn thức ăn và rượu, hai nén bạc.
Ăn cướp hả? Một bữa ăn trị giá tận hai nén bạc? Từ khi nào tiền trong thế giới tôi xây dựng rẻ bèo như vậy?
- Tiểu nhị đại ca tính có nhầm không? Tôi đã ăn cái gì mà tổng cộng tới tận hai nén bạc?
Gã tiểu nhị bắt đầu híp mắt nhìn tôi với vẻ mặt không thể nói là thiện chí.
- Tiểu cô nương à, sống trên đời phải thành thật với nhau. Cô tự nhìn lại xem, bổn tiệm có tổng cộng ba mươi món, mỗi món cô đều gọi hai phần, còn gọi thêm ba vò rượu, uống xong đập cả vò. Tôi tính cô hai nén bạc là hợp tình hợp lý rồi. Hay là trong người không có tiền, muốn ăn quỵt? Nhất Phẩm Cư này không phải là mấy hàng quán lóc cóc ven đường nhé, muốn quỵt không dễ như vậy đâu.
- Ai muốn ăn quỵt chứ, trả là được chứ gì.
Tôi gân cổ cãi, không quên đưa mắt đảo quanh một vòng. Sau lưng quả nhiên có mấy xác vò rượu vỡ, trên bàn thì la liệt nào chén nào đĩa chất thành chồng. Trong đầu tôi bây giờ chỉ còn lại ba từ "không thể nào", bụng tôi làm sao có thể chứa bao nhiêu là thứ. Không đúng, đây là bối cảnh truyện tôi viết, đây là nhân vật tôi tạo, nhưng tôi nhớ rõ mình chỉ từng tạo vài nhân vật uống rượu như nước lã, chưa từng vẽ hình tượng nhân vật nào ăn khủng khiếp như vậy.
Nhìn ánh mắt sắc lẹm của tiểu nhị tôi vô thức đưa tay sờ tìm khắp mình tìm ngân lượng. Móa, không có! Tên tiểu nhị nhếch mép cười gằn:
- Không có đúng không? Giữa đường bị trộm rồi đúng không? Muốn đi tìm người quen mượn bạc để trả đúng không? Giữa đường sẽ bỏ trốn đúng không? Ta nói cho cô biết, người như cô ta gặp nhiều rồi, không có cửa qua mặt ta đâu. A Ngũ, A Lục, a đầu này ăn quỵt, bắt lại cho lão bản.
Đệch. Lần này toi rồi. Tôi nhớ rất rõ mình là người rất có tâm, nhân vật chính hay phụ trong truyện mình viết mỗi khi ra đường đều mang theo tiền bạc. Trắng tay như tôi chỉ có thể là người qua đường giáp ất bính đinh nào đó. Thường thì vị này không tên không tuổi, ăn quỵt sẽ bị chủ bắt tại trận hoặc chạy đi và bị nam chính nữ chính ra tay nghĩa hiệp túm cổ giúp chủ quán. Nếu vẫn theo kết cấu này tôi thảm rồi. Giang hồ này, bổn cô nương chưa lịch luyện xong, không thể cứ như vậy end game, ít nhất cũng khuấy động phong vân vài trang truyện chứ, dẫu sao thế giới này là chị đây vẽ ra, chị đây phải có quyền sống vui sống khỏe.
Thấy hai tên to con được gọi là A Ngũ, A Lục lao tới, tôi hất đổ cái bàn rồi đảo chân chạy ra cửa. Phía sau lưng tiếng í ới gọi nhau: "Mau bắt cô ta lại, cô ta ăn quỵt Nhất Phẩm Cư. Chính là cô ta đó, cô gái áo xanh đó bắt cô ta lại..."
Tôi vừa chạy vừa ngoái đầu ra sau nhìn, vừa nhìn lập tức muốn chửi bậy, bây giờ không phải cặp đôi A Ngũ, A Lục đuổi theo tôi nữa mà là một đoàn năm bảy người tay cầm gậy dài chạy đuổi theo tôi. Cái này là muốn mạng tôi chứ nào phải chạy theo để thu bạc. Tôi khóc không ra nước mắt. Về sau mở đầu bất cứ câu chuyện nào tôi nhất định phải thêm một câu "Đất nước này rất giàu, không người đói khổ, không thành phần lừa lọc, ai ra ngoài cũng mang theo ít nhất một túi tiền..."
Tôi cứ thế chạy bạt mạng, lần nào cũng chết lãng xẹt thực sự không cam tâm mà. Lẽ nào nhân vật nào đó do tôi tạo ra đã có linh, con đường trưởng thành lại vất vả quá sinh ra hận tác giả là tôi nên kéo vào, ngược tôi đến chết mới vừa lòng?
Tiếng người đuổi đánh, tiếng người la ó tránh đường náo loạn cả một đoạn phố dài. Không định bỏ qua thật hả? Cũng may nhân vật tôi nhập vào hình như cũng có chút công phu nhất là đôi chân, tuy chạy thục mạng nhưng không thấy mệt, thân như có gió thổi, nhẹ phiêu phiêu. Được rồi, vậy cứ chạy đua đi, ai mệt trước người đó thua.
Tuy tôi chắc mẩm mình sẽ không thua nhưng tôi vẫn không tự chủ chốc chốc nhìn ra sau lưng, mợ nó, vẫn còn đuổi à, muốn đuổi đến thiên trường địa cửu luôn hả.
"Bang."
Hệ quả của việc chạy cứ chốc chốc ngoảnh nhìn sau lưng của tôi chính là tôi và một ai đó va mạnh vào nhau, cả hai cùng không tự chủ lộn nhào vài vòng trên