- Không nhẫn tâm. Sức nhẫn nhịn giỏi một chút thôi. Người chồng đầu ấp tay gối thật sự của bà ta là Tô Hoài Băng, tên thật là Diệp Thanh Tùng, lão là biểu ca và là chồng của Diệp Băng. Hai đứa con của bà ta là con của Diệp Thanh Tùng.
- Cái gì? Chuyện đó con nghe ai nói?
- Chính miệng bà ta nói, ngay trong đêm vây giết Kình Thiên. Lúc đó trong miếu có ba người, Diệp Băng, Diệp Thanh Tùng và Kình Thiên. Nói ra sự thật xong, bà ta tự tay giết chết Kình Thiên.
- Con chính tai nghe thấy sao?
Tôi im lặng không phản đối. Tình tiết là tôi viết khác gì chính tai nghe thấy đâu, đúng vậy không?
- Phụng nhi, con bạo gan quá rồi đó, lỡ như bọn chúng phát hiện ra con thì sao?
- Cũng đâu phải con muốn nghe lén.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Con tính giải quyết hôn ước với Kiến An thế nào?
- Anh ta nói muốn từ hôn là thật lòng đó. Nhưng Trần gia chúng ta không che chở, nhất mạch này của Hồ gia nhất định sẽ đoạn tuyệt. Con chắc chắn chỉ cần con mở lời Kiến An sẽ đồng ý hủy hôn, nhưng anh ta sẽ không ở lại đây mà âm thầm rời khỏi sơn trang. Nếu không may Diệp Băng túm được, Kiến An không có cơ hội sống sót.
- Vì sao con cho rằng nó sẽ âm thầm rời đi?
- Bởi vì mấy câu phụ thân nói khi nãy.
- Chạm tự ái sao?
- Con không biết, con chỉ đoán vậy. Lần trước gặp anh ta, cả hai bị rượt đuổi con túm anh ta chạy thục mạng. Sau khi tìm được nơi an toàn, anh ta nói cám ơn rồi tự mình bỏ đi.
Tôi nói như vậy cũng xem như nói thật mà đúng không, mặc dù thực tế có chút khác biệt, là tôi liên lụy Kiến An. Khi đó anh ta tránh tôi còn không kịp, nào dám đứng gần tôi lâu...
- Vậy thì ta vẫn giữ câu nói ban nãy. Chuyện của con và An nhi, hai đứa tự giải quyết với nhau đi.
- Vâng.
- Còn kẻ tên Đồng Hựu, mấy đứa nghĩ sao?
Ngọc Trầm nói:
- Ngoại bang lại trà trộn vào Đại Quyển ta, chắc chắn có mưu đồ. Chúng ta cần mau chóng tìm ra mưu đồ của hắn là gì.
Tuấn Kiệt nói:
- Không cần biết hắn có mưu đồ gì chắc chắn là không tốt. Bắt hắn lại trước, chuyện khác tính sau.
- Phụng nhi.
- Con không có ý kiến.
- Nói dự tính của bản thân con đi.
- Con muốn đưa Kiến An trở lại Hồ Kỳ tiêu cục, chính thức hưng sư vấn tội.
Tuấn Kiệt nghe vậy khinh bỉ nhìn tôi:
- Một mình muội làm được không đó? Người ta hưng sư vấn tội vác cả đoàn binh mã đi, muội đi một mình coi chừng bị thịt không còn một mảnh.
Ngọc Trầm lạnh lùng nói chen vào:
- Cần thì nói một tiếng, tỷ giúp muội một tay. Phụ thân, ngày mai con xuống núi nhé. Vũng nước đục này con nhất định phải khuấy lên.
Trần Lang Trung nói:
- Ta sẽ báo tin cho triều đình. Khi bọn họ xuất thủ, các con hãy trợ giúp một tay.
- Con biết rồi.
- Phụng nhi, riêng con nếu đưa Kiến An đi cùng thì đặt tính mạng của nó lên trên hết. Hồ gia đời này chỉ có mình nó là con nối dõi, trước đó chúng ta không biết chuyện, biết rồi không thể không quản. Dù sao chúng ta cũng có giao tình với Hồ gia mấy đời rồi, nhất mạch này của bọn họ chúng ta vẫn nên giúp bọn họ giữ lại.
- Nếu con nói con không nguyện ý thì sao?
- Nếu không nguyện ý có thể không làm. Mặc tiểu tử đó tự sinh tự diệt đi.
A, cha tôi lật mặt cũng nhanh thật.
- Vậy nếu con nói con muốn gả cho anh ta, cha có ngăn con lại hay không?
Trần Lang Trung quay lại nhìn chằm chằm vào tôi.
- Dòng máu của Trần gia chúng ta là dòng máu chịu sự sai khiến của con tim, con cứ theo chỉ dẫn của con tim mà làm. Ta không quản.
Phụ thân đại nhân, người cũng quá mức vô trách nhiệm rồi đấy.
- Nếu không còn việc gì chúng con đi đây.
Tuấn Kiệt và Ngọc Trầm nói rồi đứng dậy rời đi. Tôi cầm gậy trúc của Kiến An lên mân mê. Phụ thân tôi nhìn thấy nên bước đến cũng cầm lên để xem. Xem một lúc ông bất ngờ hỏi:
- Con từ sớm đã có quyết định rồi đúng không?
Tôi nhẹ gật đầu. Đúng vậy, tôi từ sớm đã có quyết định rồi, tôi hoặc có thể nói là nhân vật của tôi đời này sẽ là chỗ dựa của Kiến An. Nếu tôi không tự mình đi cùng anh cũng sẽ múa bút cho nửa đời còn lại của anh được sống an nhàn.