Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 90


trước sau




Phó Nhiễm trợn tròn mắt, khó mà che giấu được vẻ sửng sốt của mình. Đầu óc cô trống rỗng trong giây lát, chỉ còn biết há hốc miệng nhìn Vưu Chiêu Phúc.

Thẩm Tố Phân cúi gằm ngồi bên cạnh, cúi sâu tới nỗi, Phó Nhiễm chỉ còn nhìn thấy gáy của bà ta.


Căn hộ chung cư này chọn được một hướng rất đẹp, ánh nắng theo đường cửa chính chiếu thẳng vào phòng khách, đến mu bàn chân cũng cảm thấy ấm áp. Vưu Chiêu Phúc nói không ít, nước bọt bắn tứ tung. Phó Nhiễm nghe xong vẫn khá bình tĩnh, cô lên tiếng ngắt lời: "Vì sao hai người không nói ngay từ đầu?".

Câu nói đang ngập ngừng của Vưu Chiêu Phúc bị mắc nghẹn lại nơi cổ họng. Ông ta gượng gạo xoa mu bàn tay: "Chuyện này là bố mẹ thất đức, sao dám nói với con chứ?".

"Không, tôi muốn nói là sau khi tôi liên hôn với nhà họ Minh kìa. Nếu lúc đó hai người đã định nói với bố mẹ tôi sự thật thì vì sao còn tiếp tục bịa ra lời nói dối đó?"

Vưu Chiêu Phúc im lặng không lên tiếng, một lát sau mới nói: "Thế lực của nhà họ Minh ở Nghênh An, dẫu sao thì...".

Phó Nhiễm sững người chìm sâu xuống sofa. Thẩm Tố Phân đưa tay gạt nước mắt. Vưu Chiêu Phúc cũng né tránh ánh mắt của bà ta. Cả phòng khách im bặt không một tiếng động: "Nếu đã vậy, sao hai người không chôn vùi sự thật này xuống tận cùng luôn đi?".


"Tiểu Nhiễm..." Vưu Chiêu Phúc thở dài: "Bố mẹ cũng vì nghe nói gần đây con đang qua lại thân thiết với Minh tam thiếu nên bất đắc dĩ mới phải nói ra. Con hãy nghĩ mà xem, hai mươi năm con không được sống cạnh bố mẹ ruột là vì ai. Lẽ nào chỉ một lần liên hôn, Minh Vân Phong đã muốn đền tội?".

Phó Nhiễm nghiêng người, cầm tách trà trên bàn uống nước lên, nước bên trong vẫn còn hơi ấm. Phó Nhiễm nhìn chằm chằm Vưu Chiêu Phúc. Ông ta dường như còn kích động hơn cô. Ý thức được ánh mắt của Phó Nhiễm, tốc độ nói của ông ta dần chậm lại, cuối cùng im bặt.

"Hai mươi năm trước tôi bị ai hại, lẽ nào hai người không biết ư?"

Bả vai Thẩm Tố Phân run lên, bà ta từ từ ngẩng đầu.

"Tiểu Nhiễm, con nói vậy là có ý gì?" Vưu Chiêu Phúc hất hàm.


"Dù xuất phát từ nguyên nhân gì, thì người năm xưa bế tôi ra khỏi bệnh viện rồi gửi Vưu Ưng Nhụy vào nhà họ Phó vẫn là hai người, đúng không? Đúng, là người ai cũng ích kỷ, nhưng ích kỷ không có nghĩa được xây dựng trên nền tảng nỗi đau khổ của người khác. Ban đầu hai người nói Minh Vân Phong nhìn thấy hai người tráo đổi lẳng lặng làm ngơ. Bây giờ hai người lại nói là ông ta chỉ thị. Chí ít thì, tay và chân mọc ở trên người hai người cơ mà? Nếu năm xưa hai người không có lòng riêng, sao lại có ngày hôm nay?"

"Tiểu Nhiễm, đừng nói nữa." Thẩm Tố Phân khóc rưng rức: "Bố mẹ có lỗi với con".

"Tôi cũng là muốn tốt cho nó, bà khóc cái gì mà khóc!" Vưu Chiêu Phúc tức giận không biết trút vào đâu: "Trên tivi vẫn hay nói về người phạm tội và đồng phạm, cô nổi đóa lên với chúng tôi làm gì chứ?".

Phó Nhiễm quan sát thái độ nhảy dựng lên của ông ta mà bỗng chốc cảm thấy bất lực. Cô hy vọng có thể hiếu thảo với họ như có hiếu với bố mẹ đẻ của mình. Nhưng nói gì thì nói vẫn là tình thân đặt nhầm chỗ, cộng thêm việc cho dù họ có công nuôi dưỡng như hơn hai mươi năm qua vẫn lạnh nhạt với cô.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện