Phó Nhiễm mặc một bộ xường xám Phượng Hoàng Triều Dương đỏ rực đứng giữa đám đông.
Hiếm khi cô búi tóc, gương mặt nhỏ xinh xắn nhờ lớp trang điểm mà trở nên hết sức nổi bật. Dáng người cô cao ráo, khi cởi giày ra, chiều cao vừa vặn 1 mét 70, lúc này lại phải gánh thêm đôi giày cao gót, mệt tưởng đứt hơi.
Nét mặt Phó Nhiễm toát lên một vẻ buồn bực, hôm nay là lễ đính hôn của cô.
Hai nhà Minh Phó kết thông gia, một ngày đại hỷ.
Vị hôn phu của cô là cậu ba nhà họ Minh, cậu ấm nổi tiếng của thành phố Nghênh An, mỹ nam số một, dù là vóc dáng, diện mạo hay của cải đều đủ cả.
Phó Nhiễm không nghi ngờ tướng mạo của anh, quả thực anh có một gương mặt có thể khiến con gái sửng sốt ngay từ lần gặp đầu tiên.
Thế mà lúc này đây, anh lại đang làm một chuyện đáng xấu hổ.
Hai ông bà nhà họ Minh tức đến nỗi mặt mũi tái mét.
Hai ông bà nhà họ Phó cũng chẳng khá hơn là bao. Ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường tụ thành một dòng thương cảm ấm áp khiến Phó Nhiễm gượng gạo. Cô đứng trên bục cao, nhìn trân trân vào sống lưng rắn rỏi của người đàn ông.
Đúng là anh đã biết đứng chắn phía trước nhưng nếu có liêm sỉ thì đừng khiến mọi chuyện đi vào đường cùng.
Thẩm Ninh sụt sùi túm lấy vạt áo Minh tam thiếu không buông.
"Anh định đính hôn thật sao? Anh từng nói chỉ cần một mình em. Lẽ nào, những lời đàn ông nói trên giường đều không thể coi là thật ư?"
Minh tam thiếu vươn những ngón tay dài, mảnh khảnh gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt Thẩm Ninh: "Ngoan nào, đính hôn thôi mà. Anh sẽ không kết hôn với cô ta đâu".
Việc hai nhà kết thông gia lần này làm xôn xao cả thành phố, các phóng viên, các ký giả dĩ nhiên không thể bỏ qua những câu chuyện lá cải bên trong.
"Minh tam thiếu, có thể giới thiệu cho chúng tôi biết, vị tiểu thư đây là ai không?"
"Minh tam thiếu, hôm nay là lễ đính hôn long trọng của anh, anh có từng nghĩ tới chuyện vị hôn thê của mình còn đang đứng đây không?"
...
Phó Nhiễm đưa mắt nhìn hai ông bà Phó đứng bên, cả hai muốn tránh còn không kịp, nói chi xông tới chất vấn.
Cô thở dài ngao ngán, khẽ lắc đầu.
Nhà họ Minh trước tiên không thể để mất thể diện, hai ông bà Minh tiến lên, ngăn không cho đám phóng viên phỏng vấn.
Minh tam thiếu và cô gái kia quyến luyến, bịn rịn.
"Bảo bối, ngoan nào, quay về đợi tin của anh."
"Còn đợi tin gì nữa, anh đã đính hôn rồi..."
"Thành Hữu, đừng có càn quấy!" Hai ông bà nhà họ Minh dĩ nhiên biết rõ anh bất mãn với chuyện đính hôn này.
"Huống Tử." Minh tam thiếu nhìn sang bên, gọi một tiếng: "Đưa Thẩm Ninh về đi".
Thẩm Ninh hiếm có dịp được gặp hai ông bà Minh, sao có thể cam tâm rời đi như vậy. Có ai không biết Minh tam thiếu là người đàn ông của cô ta, muốn cướp cũng phải biết lượng sức mình. Cô ta quyết đâm lao phải theo lao, mười ngón tay mềm yếu không xương nắm chặt lấy cổ tay người đàn ông: "Thành Hữu, em đã mang thai đứa con của anh".
"Hả..." Xung quanh đồng loạt rộ lên kinh ngạc.
Nhà họ Minh mất hết thể diện.
Thẩm Ninh ngẩng đầu lên nhưng lại hoàn toàn chết sững.
Ánh mắt Minh tam thiếu ban nãy còn dịu dàng, lúc này đã trở nên âm u, lạnh lẽo, con ngươi hẹp dài mang theo một vẻ u tối như vực sâu không đáy, dồn ép Thẩm Ninh. Khóe miệng anh nở nụ cười nhưng trong cái giá lạnh bao bọc vẻ u ám kia còn xen lẫn cả sự khinh miệt khiến cô ta không biết giấu mặt vào đâu.
Anh giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng men theo gò má, đan vào mái tóc mềm: "Thẩm Ninh, em vừa nói gì? Anh