Nhật Ký Thượng Vị Của Hồ Ly

Vị Diện 1: Hào Môn Thế Gia (7)


trước sau

Advertisement

Liễu Tuyết: "Anh đã nghe rõ chưa? Chị An Tình yêu ai chính là quyền của chị ấy. Anh nghĩ mình là ai mà có thể bắt ép người khác?"Hắn ta không chút chần chừ đáp lại: "Dựa vào tôi là Giang Hạo Thần."Liễu Tuyết: "Ah... Đúng rồi. Dựa vào anh là tên biến thái thích cưỡng ép người khác. Anh như vậy liền nghĩ rằng là yêu chị An Tình sao? Rõ ràng là bản tính chiếm hữu của anh muốn chiếm lấy chị ấy, là bản tính háo thắng của anh muốn đánh bại anh trai tôi mà thôi."Liễu Tuyết nhìn thẳng vào mắt hắn ta, cười đến ngọt ngào."Người như anh làm sao có thể so sánh với anh trai tôi được chứ? Anh trai tôi có thể vì chị An Tình mà từ bỏ những món đồ chơi anh ấy yêu thích, tự mình dành dụm tiền, mua quà sinh nhật cho chị An Tình. Anh trai tôi có thể vì chị ấy mà không chọn khoa Lý anh ấy am hiểu nhất để vào khoa Toán học cùng chị ấy. Anh trai tôi có thể vì chị An Tình rất thích những động vật nhỏ kia, liền lập một viện chăm sóc vật nuôi thất lạc dưới danh nghĩa của chị ấy... mà thôi có nói nữa thì anh làm sao mà biết được chứ? Anh trai tôi chỗ nào cũng tốt, anh có cắp dép chạy theo cũng không kịp đâu."Liễu Tuyết cảm thấy những gì mình nói ngày hôm nay có lẽ đủ để viết lên một câu chuyện yêu hận tình thù đầy máu chó dài hơn ba vạn chữ.Cô đúng là muốn khích bác Giang Hạo Thần nhưng một phần vẫn là ngầm nâng "anh trai quốc dân" nhà cô lên đó.Đây vốn cũng chính là điểm mạnh của các nam phụ. Luôn luôn âm thầm, dịu dàng, quan tâm, che chở cho nữ chính.Nhưng lại bởi vì lúc nào cũng âm thầm, im lặng "chỉ cần em hạnh phúc là được rồi", "không sao anh ta sẽ mang lại hạnh phúc cho em", "yên tâm rồi anh cũng sẽ tìm được người phù hợp với mình" nên nữ chính mới không thể biết được những việc mà nam phụ đã làm cho mình.Để rồi thua thê thảm đến mạng cũng không còn như Kha Triệt.Lần này Liễu Tuyết không hề phóng đại hay nói quá gì cả. Nữ chính cần được biết những chuyện này.An Tình vừa nghe xong những lời kia, trong ánh mắt dường như là ngỡ ngàng, dường như là khó tin, lại cũng không khỏi có phần vui mừng, hạnh phúc.Cô ấy dùng hết sức đẩy Giang Hạo Thần sang một bên, vội vàng cầm lấy tay Liễu Tuyết: "Tiểu Nguyệt... những việc em nói là thật sao? Tại sao... tại sao anh ấy lại chưa từng nói với chị những chuyện này?""Chị An Tình, em có bao giờ nói dối chị không? Những chuyện kia, anh ấy có thể nói với chị sao? Anh ấy chịu chia sẻ với em đã là muốn hôm sau mặt trời mọc hướng Nam rồi."Không đợi để cô nói tiếp, Giang Hạo Thần đã giật An Tình lại, ôm chặt vào trong lòng. Cảm giác như hắn đang coi cô thành virus gây bệnh có thể làm chết người trong tích tắc vậy.Giang Hạo Thần: "Kha tiểu thư phiền cô sau này nên tự trọng một chút, cũng đừng mang ý đồ lôi kéo Tình Nhi. Cô ấy là người của tôi. Dù cô có nói gì đi nữa thì sự thật này cũng không thể thay đổi. Cô tốt nhất nên tự ý thức rõ điều này đi. Nếu không đừng trách tôi không nhắc nhở cô."Giang tổng cao lãnh, lời vàng ý ngọc, giờ lại có thể phá lệ nói với cô một tràng dài như vậy. Hệ thống ngươi phải thấy tự hào vì có một ký chủ rất biết phá giới hạn của nam chính đại nhân như ta đó.Sau đó... Giang tổng cao ngạo một lời không hợp liền kéo nữ chính đi, không thèm quay lại tạm biệt cô một câu.Giới trẻ bây giờ sao lại thiếu lễ phép như vậy chứ?Lần sau gặp lại nhất định phải để hắn chào cô đến kêu cha gọi mẹ.Liễu Tuyết nhìn lại đồng hồ trên tay mình, 3 giờ 16 phút, trừ đi 6 phút cô ngồi đợi là còn lại 10 phút.Xem đi ta lại tiếp tục phá kỉ lục nữa này. Bản thân sinh ra đã giỏi như vậy đúng là khiến người khác phải đố kị mà.Hệ thống nhìn ký chủ nhà nó thực sự không còn gì để nói.[Mấy cái này mà cũng đáng để cô lấy ra so đo hay sao? Chỉ hơn nam phụ có 5 phút mà thôi.]''Hơn 5 phút thì cũng là hơn. Người ta một giây thôi cũng có thể làm nên nghiệp lớn, thay đổi cả thế giới. Huống chi đại tỷ ta là gấp đôi, gấp đôi đó, ngươi có hiểu không?"[Cô còn biết gấp đôi? Thế mà ta cứ tưởng cô chỉ biết làm toán cộng trừ thôi chứ?] Hệ thống không hề ý thức được bản thân lỡ lời, vẫn tiếp tục hăng say khinh thường Ký chủ nhà nó."Toán cộng trừ? Hệ thống, ngươi xem ta thành cái dạng gì rồi? Học sinh lớp 1?...Hửm" Cô lần nữa giở giọng nam chính đe dọa hệ thống.Hệ thống không biết tại sao sau khi nghe Liễu Tuyết nói xong nó lại cảm thấy lạnh như vậy. Nó chỉ là một hệ thống mà thôi, sao lại có cảm giác của con người? Chắc chắn là bị hỏng chỗ nào đó rồi. Phải kiểm tra lại mới được.Liễu Tuyết cảm giác bị hệ thống coi thường, nhưng chỉ đe dọa nó một câu rồi lại mặc kệ nó thích làm gì thì làm, offline luôn cũng được.Thật ra cô cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh hệ thống, đến bản thể nó thế nào còn không nhìn thấy thì có thể làm được gì?Vậy nên đại tỷ Liễu Tuyết quyết định sẽ làm một người mẹ nhân hậu, hiền từ, luôn yêu thương con mình, không phàn nàn, không trách mắng...Ta thật là cao cả, vĩ đại mà.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện