Nhật Ký 'tẩy Trắng' Của Ác Bá Xấu Xí

Mộng xuân


trước sau

“A Thành, quả nhiên tên nhóc nhà ngươi đang ở đây.”

“Hoa bà bà.”

Lâm Thành mỉm cười, cúi đầu lễ phép chào bà lão đang bước đến gần. Bà là một trong những khách hàng thân thiết của quán A Thành, cũng là một trong rất nhiều người thời gian gần đây luôn gọi hắn môt cách thân mật là “A Thành”, có lẽ cũng vì rất yêu thích quán A Thành của hắn.

Hắn rất vui khi được gọi như thế.

“Mất thì cũng đã mất rồi, con đừng buồn nữa. May mà con vẫn còn sống. Còn người là con tất cả, con trai ạ.”

Lâm Thành lắc đầu, “Không phải đâu. Lão bà đừng lo, con không phải đang buồn vì chuyện đó. Con chỉ là đang nhớ cố nhân thôi.”

“Cố nhân? Là vị Tần công tử vẫn luôn lẽo đẽo theo bên cạnh con như cún ấy à?”

Lâm Thành gật đầu, trong lòng cố nín cười. Không biết Tần Nguyên mà nghe được người ta nói về hắn như thế này hắn sẽ có cảm giác gì.

“Nếu không phải hai đứa đều là nam nhân, ta còn tưởng hai ngươi là một cặp.”

“Dạ?”

Lâm Thành sửng sốt trong một chốc rồi vội vã lắc đầu,

“Hoa bà bà lại đùa rồi. Cái này sao có thể chứ?.”

“Cho nên ta mới nói nếu không phải hai đứa đều là nam nhân mà. Hai đứa bây lúc nào cũng kè kè bên nhau như hình với bóng. Nếu không phải huynh đệ thì là người yêu còn gì.” Hoa bà bà vừa nói vừa cười rất sảng khoái.

Lâm Thành ho nhẹ mấy tiếng, không biết phải phản bác thế nào nên đành im lặng.

“Tay con thế nào rồi? Còn đau nữa không?”

Lâm Thành nhìn hai bàn tay vẫn còn quấn băng trắng mỉm cười lắc đầu, “Không đau nữa ạ. Lại sắp có thể đứng bếp được rồi.”

“Con bị thương thì không cần miễn cưỡng. Con cứ đứng ngoài chỉ dạy cho mấy người khác là được. Bọn ta sẵn sàng chờ con mà.”

Lâm Thành ngoan ngoãn gật đầu. Hắn hiện tại đang sống trong sự thương yêu vô bờ bến của những người xung quanh. Đáng lẽ hắn phải hạnh phúc lắm nhưng lòng hắn vẫn luôn cảm thấy rất trống trải. Hắn biết nguyên nhân là do đâu.

***

Tay Lâm Thành bị thương nên không thể nấu nướng, thời gian ban ngày vẫn thường ở “A Thành” chỉ đạo kinh doanh, ban đêm không có việc gì làm, hắn bắt đầu uống rượu. Tất cả các loại rượu trong huyện hắn đều đã nếm thử qua. Dần dần tửu lượng không biết tự lúc nào đã tăng lên.

Nhưng hắn không bao giờ uống say cả. Hắn tìm đến rượu đơn giản chỉ vì muốn giải sầu.

Sống cùng nhau chưa đầy một tháng nhưng dường như Tần Nguyên đã trở thành một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc sống của hắn. Trong suốt năm ngày đó, hắn làm việc gì cũng gọi Tần Nguyên theo thói quen. Lúc nào hắn cũng nhìn thấy hình bóng của người kia ở bên cạnh mình.

Hắn bắt đầu cảm thấy không ổn.

Hắn cứ nghĩ mình đối với Tần Nguyên như ca ca quan tâm, lo lắng cho đệ đệ, nhưng sao lại đến mức ngày nhớ đêm nhung, ăn không ngon ngủ không yên như thế này. Cứ như thiếu nữ tương tư người yêu vậy.

Không đúng. Hắn còn chưa yêu bao giờ, làm sao mà biết được. Hắn chỉ từng nghe Viên Viên kể như thế, lúc con bé truyền thụ cho hắn kinh nghiệm yêu đương.

Nhưng điều quan trọng là hắn là trai thẳng, làm sao lại có cảm giác tương tư với một nam nhân khác được chứ? Chuyện này đúng là hoang đường. Hắn đối với Tần Nguyên có lẽ chỉ đơn giản là tình cảm yêu thương đệ đệ hơi quá chút mà thôi. Lâm Thành cứ tự nói với mình như thế.

***

Vừa nằm lên giường, Lâm Thành đã thấy buồn ngủ. Hôm nay hắn uống hơi nhiều rượu. Đều tại rượu mà Trần bá bá tặng ngon quá nên hắn không kìm được mà uống hơi quá chén. Hắn nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.

“A Thành!”

Nghe giọng nói quen thuộc, Lâm Thành lập tức bừng tỉnh nhìn sang bên cạnh. Hắn nhìn thấy một nam nhân đang nằm bên cạnh mình, hơn nữa còn rất quen thuộc, quen thuộc đến mức hắn không dám tin vào mắt mình.

“A Nguyên! Là... A Nguyên thật sao?”

Tần Nguyên đang nằm bên cạnh hắn, nhìn có vẻ rất khoẻ mạnh, không giống như người đang bị thương nghiêm trọng chỉ cách đây mới mấy ngày. Y mỉm cười ngồi dậy tiến sát lại gần Lâm Thành, mỉm cười đáp:

“Là ta đây. Ta trở về thăm ngươi.”

“Sao ngươi quay trở lại nhanh vậy? Không phải ngươi bị thương nặng lắm sao? Vết thương của ngươi sao rồi? Cho ta xem!”

Lâm Thành nắm cổ áo Tần Nguyên định kéo ra thì bị Tần Nguyên nắm chặt lấy cổ tay giữ lại. Hắn nở nụ cười đầy thâm ý.

“A Thành, ngươi lúc nào cũng nói ta biến thái, ngươi xem hành động này của ngươi còn biến thái hơn cả ta.”

Nhận ra mình đang làm gì, Lâm Thành đỏ bừng mặt, nhưng hắn cũng không có ý định buông tay.

“Ngươi đừng ăn nói lung tung! Ta là muốn xem vết thương của ngươi thế nào. Nếu chưa khỏi hẳn mà đến tìm ta, ta sẽ ngay lập tức đá ngươi đi.”

Tần Nguyên đột ngột đè Lâm Thành xuống giường, nắm chặt hai tay hắn giữ hai bên đầu, không cho phản kháng. Lâm Thành sửng sốt kêu lên:

“Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy? Mau bỏ ra!”

“A Thành, ta là đang chứng minh cho ngươi xem vết thương của ta không sao cả. Nếu vẫn còn bị thương làm sao có thể làm được như vậy chứ? Đúng không?”

Lâm Thành chớp chớp mắt. Y nói có lý. Nếu Tần Nguyên vẫn đang bị thương nặng thì không thể đè hắn xuống thế này được. Nhưng tư thế của cả hai lúc này rất ái muội, nếu lỡ bị ai đó nhìn thấy rất dễ gây hiểu lầm. Hơn nữa, bản thân Lâm Thành cũng cảm thấy rất không thoải mái khi mặt Tần Nguyên sát gần mặt hắn thế này.

“Ta biết rồi. Ngươi mau đứng lên đi!”

“Không muốn.”

“Ngươi...”

Tần Nguyên ghé sát mặt xuống gần hơn, đến mức chóp mũi của cả hai chạm vào nhau. Tim của Lâm Thành đập thình thịch liên hồi, mặt cũng đỏ lên. Tần Nguyên hơi nghiêng đầu, mặt tiến sát lại gần hơn, cảm giác như hai đôi môi sắp chạm nhau.

Lâm Thành sửng sốt. Tần Nguyên... định hôn hắn sao?

Khoan đã! Thế này quá nhanh rồi!

“DỪNG LẠI!”

Lâm Thành kêu lớn ngồi bật dậy.

Hắn kinh ngạc mở tròn mắt. Xung quanh không có Tần Nguyên, không có chút dấu vết hay hơi ấm nào chứng tỏ y vừa mới ở bên cạnh hắn. Hắn nhận ra mình vừa mơ, một giấc mơ quá đỗi chân thực.

Lâm Thành thở mạnh, tay bóp chặt lồng ngực. Tim hắn vẫn đập mạnh quá. Hắn đúng là ngốc. Tần Nguyên bị thương nặng như thế, làm sao trong mấy ngày có thể bình phục mà xuất hiện ở đây được. Thường ngày hắn nghĩ về Tần Nguyên quá nhiều, ban đêm rốt cuộc lại mơ thấy y. Nhưng sao giấc mơ lại kì quái như vậy? Bỗng nhiên lại mơ thấy Tần Nguyên muốn hôn mình.

Cảm giác phía dưới đùi dính dính khó chịu, Lâm Thành ngạc nhiên kéo chăn ra nhìn. Cảnh tượng trước mắt làm hắn kinh hãi xém chút đã la lên nếu không kịp bịt chặt miệng. Lâm Thành trùm chăn che mặt lại, cảm thấy mình đúng là điên rồi. Hắn thế mà lại “bắn”, chỉ vì một giấc mơ ái muội với một nam nhân mà động tình. Hắn như thế này đúng là điên rồi.

“Mình phải làm sao đây? Thế mà lại có cái cảm giác đó với A Nguyên. Như thế này làm sao mình dám đối mặt với A Nguyên chứ? Hắn sẽ ghê tởm mình mất.”

Lâm Thành kéo chăn che kín người, không ngừng lẩm bẩm như thế. Hắn cảm thấy sợ hãi với bản thân, cảm thấy mình thật đáng hận. Hắn lẽ ra không nên có cảm giác này. Lần đầu tiên trong đời biết thế nào là thích một người, tại sao đối tượng mà hắn thích lại là nam nhân chứ? Hơn nữa còn là người mà hắn vô cùng trân trọng, là người mà hắn không nỡ đánh mất nhất ở thế giới này.

Phần tình cảm này ngay từ đầu đã là một sai lầm rồi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện