Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chiếc Mùng Màu Đỏ


trước sau

Buổi sáng ở nông thôn đều do động vật đánh thức.

Chung Ý Thu bị tiếng gà gáy đánh thức lần đầu mơ mơ màng màng ngồi dậy, trong phòng tối đen, cậu dựa theo chút ánh sáng bên ngoài nhìn đồng hồ, mới ba giờ sáng à, không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ con gà lầm giờ hả ta?

Một lần nữa tỉnh dậy, cậu cảm giác như không chỉ có gà trong vườn, mà còn có cả ngỗng và vịt xung quanh, chúng như đang liên hoan, hoan hô la hét hết đợt này đến đợt khác, làm cái đầu vốn đã đau nhức vì rượu nay lại muốn nổ tung.

Cậu chui xuống gối đầu muốn ngủ tiếp, nửa tỉnh nửa mê gặp ác mộng, mơ thấy một con vật ướt át nào đó đang sờ mình, sợ tới mức lập tức ngồi dậy ngay.

Gâu  ̄ gâu  ̄ gâu  ̄

Cúi đầu thì thấy một con chó lông vàng đang giơ hai chân trước dựa vào mép giường, duỗi đầu lưỡi liếm tay mình.

Thấy cậu ngồi dậy, con chó càng hưng phấn, dùng sức đẩy đẩy tay cậu, Chung Ý Thu vuốt đầu của nó, nỗi sợ hãi ban nãy biến mất, đầu vẫn ẩn ẩn đau, không nhận ra mình đang ở đâu.

Chỉ nhớ rõ tối hôm qua mình có uống rượu, chẳng lẽ là uống xong vào đây nằm à? Chung Ý Thu ảo não, mới tới ngày đầu tiên, chưa làm được gì, mà đã uống say thế rồi.

Liếc mắt một cái là có thể nhìn xong toàn bộ căn phòng, không phải là phòng của chú Nghĩa, chắc là căn phòng được chia cho mình đây mà.

Tuy không lớn lắm nhưng khá là sạch sẽ, bàn và tủ sách được đặt cạnh cửa, giường ngủ còn tản ra mùi gỗ như là mới làm xong.

Trên bàn sách được phủ bằng tấm khăn trải bàn màu xanh lam, bị ánh nắng chói chang sau cơn mưa nhuộm thành màu xanh trong sáng.

Chung Ý Thu bị sắc màu này quyến rũ, vươn tay yêu quý sờ sờ, ánh nắng mặt trời hòa quyện với màu xanh lam, cùng với ngón tay thon dài trắng nõn tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Cảnh tượng đẹp thế này mà chỉ có một chú chó thưởng thức, nó khẽ liếm khe hở giữa các ngón tay của cậu.

Lúc chú Nghĩa bước vào thì thấy cậu đang ôm chó cười ngố, ông có chút kinh ngạc, đứa nhỏ này tối hôm qua tuy nói chuyện lễ phép chu đáo, nhưng lại mang chút lãnh đạm.

Có lẽ bởi vì đôi mắt phượng tiêu chuẩn, làm ánh mắt của cậu mang theo hơi chút xa cách.

Thấy chú Nghĩa xuất hiện ở cửa, Chung Ý Thu không kịp thu lại biểu tình, cười tủm tỉm chào hỏi, đôi mắt thon dài hờ hững lúc cười rộ lên lập tức biến từ lạnh lùng, khó gần thành gần gũi, trẻ con, thoáng hóa giải khoảng cách giữa hai người.

Chú Nghĩa cười đẩy cửa tiến vào.

Chú Nghĩa nói căn phòng này đặc biệt dành ra cho cậu, bởi vì đa số giáo viên là người dân trong vùng, ăn ở tại nhà, nên ban đầu trường học không có ký túc xá cho công nhân viên chức.

Sau đó có một số giáo viên ở xa cùng với hoàn cảnh đặc thù, thế là mấy năm trước đại đội kiến nghị xây thêm ký túc xá dành cho giáo viên, đồng thời cũng dành chỗ cho hậu cần.

Sân không lớn, nhưng ở hướng Tây Bắc có tám gian phòng chia ở hai bên, bây giờ ở đây có chú Nghĩa và hai vị giáo viên khác, vì là đang nghỉ hè, nên một người đã về nhà, người còn lại có việc ra ngoài hai ngày nay.

“Đại đội sẽ cung cấp lương thực cho cháu, cháu có thể ăn cùng bọn chú, ba người bọn chú thường hay nấu cơm ăn cùng.” Chú Nghĩa nói chuyện tùy ý hơn hôm qua, bớt phần khách khí như hồi tối vừa gặp khách.

“Vậy thì tốt quá ạ, con không biết nấu cơm.” Chung Ý Thu cảm thấy mình quá may mắn, nói xong lại yên lặng bổ sung một câu, “Con sẽ rửa chén.”

“Ha ha, ừ! Chúng ta đang cần người rửa chén.” Chú Nghĩa cười rộ lên.

“Giường và bàn học vừa mới đóng, trong phòng cũng trang trí khá đơn giản, cháu xem mình còn thiếu gì thì nói với chú để chú thêm vào.” Chú Nghĩa bị tật chân trái, tuy không phải rất nghiêm trọng, nhưng ông có vóc dáng cao gầy, lại hơi còng lưng, đi đường có vẻ cô đơn.

Chung Ý Thu xuống giường chỉnh lại quần áo, theo chân chú Nghĩa đi khắp phòng, nói: “Đã tốt lắm ạ.”

Đặt sát chân giường là tủ quần áo màu đen, bề ngang dài hơn một nửa cái giường, cảm giác khá áp bách, Chung Ý Thu nhìn kỹ, tủ kéo có hai tầng, trên và dưới đều là cửa mở, trên hai cánh cửa tủ được dán vàng và đồng, mặt trên điêu khắc hình tiên hạc, uyển chuyển, uốn lượn. Về phần tay cầm và ngăn kéo cũng được chạm khắc hoa văn rỗng một cách tinh xảo.

tiên hạc (nguồn: pinterest)

Chú Nghĩa nói: “Cái tủ này là của hồi môn của bà nội chú.”

Chung Ý Thu thụ sủng nhược kinh, “Quý trọng như vậy mà cho cháu dùng thì lãng phí quá ạ.”

“Không quý trọng gì cả, mấy vật dụng ở đây không đáng giá gì đâu, trước kia vốn có một đôi để ở nhà cũ, một cái bị nước mưa làm hỏng nên bị lấy ra làm củi đốt rồi.”

Chung Ý Thu bị bắt nói tiếng phổ thông khi học cấp ba, tuy cuộc sống hằng ngày có dùng tiếng địa phương, nhưng khó tránh khỏi buộc miệng, không ngờ là chú Nghĩa nghe cậu nói tiếng phổ thông, cũng dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn trả lời cậu.

Điều này rất hiếm thấy ở vùng quê.

Chung Ý Thu đoán chú Nghĩa không giống như luôn ở đây làm thầy giáo mà đã bôn ba ở bên ngoài một thời gian rồi mới về đây làm giáo viên.

Chú Nghĩa nói tiếp: “Lúc vào xuân có đem ra rửa một lần, xong rồi phơi khô, nhìn qua vẫn còn dùng được nên đưa cho cháu dùng, đừng ghét bỏ là được.”

Chung Ý Thu vội thành khẩn nói lời cảm ơn: “Sao lại ghét bỏ được ạ, đẹp như vậy mà.”

Chú Nghĩa cười ha ha, “Vậy thì được, đói bụng chưa? Rửa mặt ăn cơm.”

Bữa sáng là cháo bắp và bánh bao, đồ ăn thừa tối hôm qua được làm nóng lại, trời nóng mà đồ ăn để qua đêm vẫn chưa bị hư.

Chú Nghĩa nói là phía sau vườn rau có một cái giếng, nước giếng đông ấm hè lạnh, đồ ăn vào mùa hè được đặt trên nắp giếng, nước giếng lạnh sẽ giữ đồ ăn không hư trong hai ngày, chức năng không khác gì tủ lạnh cả.

Chung Ý Thu chưa từng làm thầy giáo, cũng chưa từng học qua sư phạm, từ lúc được thông báo sẽ tới đây làm giáo viên cậu rất lo lắng, tới nơi này rồi nhận được sự đón tiếp nồng hậu từ mọi người làm cậu càng thêm thấp thỏm, phân vân trong lòng một hồi lâu mới quyết tâm thổ lộ với chú Nghĩa.

Chú Nghĩa cười đáp: “Đừng lo lắng, dạy tiểu học dễ lắm, hai ngày này có thời gian chú sẽ chỉ cháu cách soạn giáo án là được.”

Chú buông chén nói tiếp: “Cái nơi này của bọn chú, giáo viên giỏi sẽ không tới, cướp được cháu về thật không dễ dàng với bọn chú đâu.”

Chung Ý Thu ngơ ngác, cướp mình về là sao?

Chú Nghĩa thấy cậu ngơ ngác nhìn mình thì nhoẻn miệng cười, đúng là một đứa trẻ mà, giải thích: “Chắc cháu không biết, tháng trước trấn trên mở họp, nói muốn phân một sinh viên xuống đây, tuy nói là người đó vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng vẫn là sinh viên trường học danh tiếng, ở đây có mấy ai được như vậy? Một người cũng không có!”

“Lúc ấy toàn trấn, bao gồm cả trường tiểu học, có tổng cộng 12 hiệu trưởng, ai ai cũng nở hoa, thiếu điều lao vào đánh nhau luôn.”

Chung Ý Thu không ngừng hoảng hốt, thấp thỏm không dạy tốt đã dần chuyển thành hoảng sợ.

“Tranh giành một hồi lâu cũng không có kết quả, vốn dĩ trường bọn chú làm gì giành được, nhưng mà thời tới cản không được, cháu đoán xem quyết định cuối cùng là thế nào?” Chú Nghĩa dừng lại đúng lúc.

Tay Chung Ý Thu đang gấp đồ ăn, nghe chú Nghĩa nói như vậy liền đặt đũa xuống cạnh bàn, vừa mới cúi đầu thì thấy kia chú chó vàng đang đứng bằng hai chân trước dựa vào cạnh bàn, thè lưỡi liếm chiếc đũa của mình…

“Vượng Vượng, đi xuống!” Chú Nghĩa quát lớn.

Con chó cụp đuôi tủi thân bước xuống, chú Nghĩa vào bếp lấy đôi đũa khác cho Chung Ý Thu, “Mấy ông hiệu trưởng này à, nào là tặng quà, nào là dựa vào quan hệ, nào là khóc than, mà trường tiểu học chúng ta thì thuộc về nhóm khóc than, quậy đến mức lãnh đạo chịu hết nổi, cuối cùng chỉ có thể dùng cách rút thăm, ai rút trúng thì người đó được mang cháu về.”

Nghĩ vận mệnh của mình nằm ở trong tay của mấy ông hiệu trưởng làm Chung Ý Thu cảm thấy khá buồn cười.

“Ngày đó 9 giờ bắt đầu rút thăm, hiệu trưởng Trịnh 7 giờ đã đạp xe chạy lên trấn rồi, kết quả oái ăm là đi được nửa đường thì xe hư……” Thấy Chung Ý Thu nghe nhập thần, chú Nghĩa nhân cơ hội câu giờ, “Trên đường lớn lại không có sửa xe, hắn chỉ có thể đẩy đi, chờ tới khi hắn tới thì người ta đã họp xong mất tiêu!”

Chung Ý Thu phối hợp hỏi: “Sau đó thì sao hở chú?”

Chú Nghĩa cười tủm tỉm nói: “Ai mà ngờ mọi người bốc thăm hết rồi, chỉ còn dư một cái cho hắn, giành giựt cho đã mở ra không ai bốc trúng, ha ha ha……”

Chung Ý Thu cũng cười theo, không ngờ lại hài như thế.

Buổi sáng giữa hè khô nóng, chú Nghĩa dọn bàn ghế đến dưới bóng cây trong sân tỉ mỉ kể chuyện trong trường cho Chung Ý Thu nghe.

Trường tiểu học Đức Doanh có từ lớp 1 đến lớp 6, mỗi khối có một lớp, lớp 1 có khoảng 50 học sinh, nhưng càng về sau càng ít, đến lớp 6 thì chỉ còn khoảng hai mươi mấy em.

Chung Ý Thu đã từng được nghe kể về trường học ở nông thôn, nhưng không hề nghĩ tới đến khi tốt nghiệp tiểu học thì số lượng học sinh chỉ còn chưa tới một nửa.

“Tính cả chú và hiệu trưởng Trịnh thì trường có tổng cộng 11 giáo viên, có người dạy hai, ba khối một lúc.” Chú Nghĩa cảm thán.

Chung Ý Thu không có ý định làm giáo viên, cậu học chuyên ngành Vật Lý ở đại học, tuy không có lý tưởng trở thành nhà Vật Lý nổi tiếng nào cả, nhưng ít ra cậu thích làm nghiên cứu chuyên nghiệp, cậu tự nhận mình là người thích theo đuổi quá trình nghiên cứu, chứ không ham mê làm ra thành tựu gì cả.

Cũng như cậu chưa hề có ý định làm giáo viên, nhưng với cậu mà nói thì đây là một cơ hội khó có được.

“Khai giảng vào ngày 1 tây, trước đó sẽ có cuộc họp cho giáo viên.” Chú Nghĩa nói.

“Cháu dạy khối nào ạ?” Chung Ý Thu thu hồi lại suy nghĩ linh tinh của mình, hỏi chú.

“Chờ họp rồi quyết định, hai ngày này cháu xem có còn thiếu gì thì nói với chú.”

“Không có, đã đủ rồi ạ.” Chung Ý Thu cảm kích nói.

Kết quả vả mặt tới quá nhanh, đến buổi tối cậu phát hiện mình cần rất nhiều thứ!

Chung Ý Thu múc nước tắm ở sân sau, bên tường giếng nước kiểu cũ đầy rêu xanh, cũng không có ròng rọc kéo nước, thùng sắt được buộc dây thừng ném xuống, múc nước được bao nhiêu thì kéo lên, bậc đá bên dưới quá lắc lư làm cậu không dám dùng quá nhiều sức chỉ có thể dựa vào lực tay, bị dây thừng ma sát đỏ bừng.

Phòng tắm tuy là nền xi-măng, nhưng sàn ướt khá trơn, cậu cũng chỉ chờ đến khi trời tối không có ai mới đến bên giếng nước tắm rửa.

Lần đầu tiên sau khi trưởng thành được tắm rửa lộ thiên làm cả người cậu căng thẳng, vội vội vàng vàng múc nước chà rửa, cho dù là mùa hè, nhưng khí lạnh dưới nền đất cũng làm cho cậu run rẩy.

Trên giường trải một tấm chiếu mỏng, lúc tắt đèn để đi ngủ thì cậu mới phát hiện, mình ngủ không được!

Vườn rau sân sau khoảng chừng một mẫu mà lại khá lớn, còn có một cái hồ sen nho nhỏ, tới đêm khuya như là dạ tiệc của các loại côn trùng, nào là ếch, nào là ễnh ương đang cãi nhau, còn có không ít loài không biết tên tham gia cuộc chiến……

Các loại âm thanh ẩn nấp trong bóng đêm không đem lại náo nhiệt, mà ngược lại làm người ta có chút sợ hãi.

Cửa sổ đối diện với sân, Chung Ý Thu bật đèn mới dám đi ra ngoài, rồi lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy về giường.

Ngăn cách hòa âm của các loại động vật nhỏ, đồng thời cũng ngăn cách gió đêm mát mẻ mùa hè, trong phòng lại giống lồng hấp oi bức, mới vừa tắm rửa xong lại ra mồ hôi đầy người.

Đáng sợ nhất chính là muỗi, kết bè kết đội, thế tới rào rạt, ra sức tấn công con người duy nhất có mặt ở trong phòng.

Chung Ý Thu sợ mình sẽ bị muỗi rút hết máu, nhưng lại không dám mở cửa sổ, chỉ có thể cầm quyển sách vẫy vẫy đuổi muỗi cả đêm, còn cậu có ngủ được hay không thì không ai biết.

Sáng sớm hôm sau, cậu bị muỗi chích cả đêm đỏ mặt đi hỏi chú Nghĩa có thể mua thêm mùng và màn che cửa sổ cho mình được không.

Chú Nghĩa vỗ đầu nói mình quên mất chuyện này, hôm nay sẽ tìm người mua giúp.

Chung Ý Thu gãi gãi cổ muốn ra tiền, chú nói không cần, đưa qua đẩy lại một hồi lâu.

Sau bữa sáng, chú Nghĩa đi tìm Lục Tử nhờ người mua đồ giúp mình.

Nhà Lục Tử nằm ở giữa thôn, chỉ có hai mẹ con, gia đình làm mộc bắt đầu từ đời ông nội, nghề truyền nghề, tuy hắn mới 23 tuổi mà đã là sư phụ đóng gỗ nổi danh.

Cái giường và chiếc bàn học trong phòng Chung Ý Thu là do hắn làm.

Mấy năm trước cha hắn bị ung thư thực quản qua đời, chị cả được gả tới trấn khác, chị hai gả tới Trịnh Gia Trang kế bên, thế là trong nhà chỉ còn hai mẹ con chăm lo cho mười mấy mẫu đất.

Nhưng hắn có tay nghề, lúc nghỉ làm nông thì chuyển sang làm mộc, không sợ thất nghiệp.

“Lục Tử, sáng nay có bận không? Giúp chú một cái.” Chú Nghĩa vào trong sân nhà hỏi hắn.

Sân nhà Lục Tử là nơi duy nhất có mái che sân, đã có từ lúc cha hắn còn sống, mặc dù nó vốn là một cái pháo đài, nhưng nói thế nào vẫn là che được một vòng quanh sân.

Lục Tử mới vừa rời giường, đang ngồi xổm trước cửa bếp uống nước bắp luộc, nghe tiếng chú Nghĩa, hắn đứng lên cười ha hả nói, “Chú, chú cứ nói đi, con làm ngay.”

Lục Tử không cao nhưng cường tráng, bởi vì thường đóng gỗ, nên cơ bắp hai tay đặc biệt rắn chắc, còn mặt thì trẻ con, nhìn vô cùng dễ mến.

Vừa vào nhà lấy ghế cho chú Nghĩa vừa hỏi, “Chuyện gì chú? Chỉ cần chú nói là con làm liền, ha ha.”

“Treo màn cửa cho giáo viên mới, trong phòng vốn không có móc nối, hẳn là phải đóng cái mới vào ha? Cháu biết không?” Chú Nghĩa hỏi.

“Chuyện nhỏ, ăn cơm xong cháu làm cho.” Lục Tử đồng ý ngay.

“Còn chưa mua màn cửa, cháu không vội thì đi mua giúp chú, mua thêm linh kiện để treo màn cửa, rồi thêm cái mùng nữa.” Chú Nghĩa cười nói.

“Được, vừa hay bữa nay anh hai về, để con đi đón ảnh luôn.” Lục Tử nói.

“Anh hai Tiêu không biết đường về à? Còn bảo mày đi đón! Mẹ thấy là mày muốn chạy đi chơi thì có!” Mẹ của Lục Tử, Trương Hồng Anh, bưng mâm cơm ra, nói.

“Cô đừng có nói như vậy, đi chơi cũng được mà, tìm đâu ra đứa con trai ngoan ngoãn như Lục Tử đâu chứ.” Chú Nghĩa tiếp lời giải thích.

“Chừng nào cưới vợ mới ngoan!” Mẹ Lục Tử bĩu môi nhìn hắn.

Vừa nói đến chuyện vợ con thì Lục Tử giả bộ không nghe thấy, cầm chén lùa cơm vào miệng.

Chú Nghĩa cũng sợ đề tài này, chỉ cần nói tới chuyện cưới vợ thì bà mẹ nào cũng không dứt lời, vội vàng đứng lên chuẩn bị đi, “Chú về trước đây, Lục Tử nhớ mua giúp chú, hết bao nhiêu chú trả, chiều qua bên đó đóng giúp chú.”

Lục Tử dứt khoát nói: “Được, chiều cháu về sẽ ghé qua bên đó.”

Chú Nghĩa vừa ra tới giữa sân nhắn thêm một câu, “Nhớ mua cái nào trang nhã một chút, người thành phố không thích loè loẹt.”

“Ôi chú ơi, đừng lo mà, mắt nhìn của cháu mà chú còn lo nữa sao!” Lục Tử bất mãn.

Chung Ý Thu nghỉ trưa, cả đêm hôm qua không ngủ được tí nào, dùng bữa trưa xong thì cậu không chịu nổi nữa nên đi ngủ, lúc tỉnh dậy đã 3 giờ chiều, vội vàng bò dậy.

Chú Nghĩa đang dùng chày gỗ làm tơi vỏ đậu xanh.

Trời giữa trưa nóng hổi, áo lót của chú đã ướt đẫm mồ hôi.

Chung Ý Thu nghĩ tới giúp, lại không biết xuống tay từ chỗ nào, ngồi xổm bên cạnh chú Nghĩa đến thất thần.

“Đứng lên đi, đừng ngồi xổm ở đây, nhiều bụi lắm, chút nữa ngứa hết cả người bây giờ.” Chú Nghĩa cản cậu.

Chung Ý Thu nhất thời có chút hoảng hốt, ở nhà mẹ cũng thế này, sống chết gì cũng không cho cậu làm việc nhà.

“Đừng đứng ở đây, dầu mỡ không à.

Đừng quét rác, đi làm bài tập đi.

Ngày nghỉ mang quần áo dơ về mẹ giặt cho, đừng tự giặt.

Đừng đi lấy than đá với ba, để chị hai đi.”

.….

Hàng xóm chung quanh ai ai cũng biết, con trai nhà họ Chung còn quý hơn con gái, lúc học tiểu học, con trai chơi cưỡi ngựa đánh giặc, cả người dơ dơ bẩn bẩn, chỉ có cậu vẫn luôn sạch sẽ, không ít lần bị bọn chúng trêu ghẹo.

Buổi tối trước khi đến đây, mẹ chảy nước mắt nói với cậu, “Con nhịn một chút, nhiều nhất là hai năm, mẹ có liều mạng cũng sẽ gọi con về.”

Chính là, trở về rồi làm gì, ở đâu? Chung Ý Thu không biết.

Bây giờ nghe chú Nghĩa nói như vậy, làm cậu càng thấy thân thiết, lải nhải không ngừng hỏi chú Nghĩa mấy chuyện đậu xanh này nọ.

“Chú Nghĩa ơi, có ở nhà không, cà chua này không ăn là hỏng đó chú ơi.” Có người nói lớn từ sau lưng.

Chung Ý Thu nghi hoặc đứng lên, tiếng nói này vang lên từ sân sau, người này đi vào bằng cách nào vậy?

Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, thì thấy một người thanh niên xách một cái túi da to tiến vào từ góc tường.

Lục Tử để trần hai cánh tay đầy cơ bắp, vừa gặm cà chua vừa nhìn Chung Ý Thu chằm chằm.

“Thằng nhóc này sao cứ vào từ cửa sau thế kia!” Chú Nghĩa dạy dỗ hắn, “Sớm muộn gì cũng có ngày kéo trộm tới.”

Lục Tử cười hi hi ha ha nói: “Sẽ không sẽ không, tường viện cao vậy mà, không ai leo nổi đâu chú ơi,” quay sang hỏi Chung Ý Thu, “Cậu là giáo viên mới tới đó hả?”

Chung Ý Thu kéo kéo khóe miệng chuẩn bị chào hỏi……

“Trắng ghê nha, còn trắng hơn con gái nữa á!”

Chung Ý Thu: “……” Lại kéo khóe miệng về.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, có mua đủ đồ cho chú không?” Chú Nghĩa vội vàng tách ra.

“Có có!” Lục Tử không hề phát hiện có gì đó không đúng, chào Chung Ý Thu, “Cậu ở phòng nào vậy để tôi vào treo màn giúp cho.”

Chung Ý Thu dẫn hắn đi vào, Lục Tử mở cái túi ra, bên trong để linh kiện lung tung cùng hai gói giấy, hắn lấy hai gói giấy ra để ở trên mặt đất rồi chậc lưỡi.

Chung Ý Thu dí sát người vào nhìn, một cái đỏ tươi, một cái thuần trắng, cậu không nhìn rõ đó là đỏ tươi hay là hồng chóe nữa, thầm nói màu gì thấy ghê quá!

Cầm lấy giũ ra, chất vải mềm mại đó, không biết là làm từ chất liệu gì ha?

Không đúng! Cái này không phải là màn cửa, là mùng mới đúng! Chung Ý Thu lộp bộp trong lòng, thanh niên trai tráng sao lại dùng cái mùng màu này được!

“Trời ạ, sao cái này mỏng quá vậy! Sao làm màn cửa được?” Lục Tử la lớn.

Chung Ý Thu: “……”

Chú Nghĩa: “……”

Chú xoa eo hung dữ nói, “Hỏi ai! Ánh mắt của chú mày quả nhiên không làm chú thất vọng mà!”

“Không phải, không phải, không phải cháu mua!” Lục Tử hoảng sợ vẫy tay phân bua.

“Không phải chú mày thì là ai!”

“Là anh hai Tiêu!” Lục Tử tủi thân nói.

Chung Ý Thu: “……”

Anh hai Tiêu? Nghe quen quen à nha?

Truyện convert hay : Tuyên Cổ Đại Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện