Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 62: Cho ăn (5)


trước sau

Advertisement

Edit: Sunny

Cô đã bận bịu cả ngày rồi nên rất buồn ngủ, nhưng đột nhiên nghĩ tới manh mối này cơn buồn ngủ của Kiều Lam tiêu tan mất hơn nửa, cả người đều tỉnh táo. Cô hận không thể khiến cho trời sáng ngay lập tức để chạy tới xác nhận xem bố Đàm có hẹn trước hay không.

Tối hôm qua Kiều Lam đã vất vả cả đêm nên buổi chiều hôm mùng hai đến là được, nhưng vừa mới qua giữa trưa Kiều Lam đã tới.

Giữa trưa khách trong phòng ăn không nhiều lắm, Kiều Lam đi tới quầy thu ngân, tìm đơn đặt phòng trước mấy ngày này. Xem từng tờ một, rốt cuộc cũng tìm thấy ba chữ Đàm tiêm sinh.

Kiều Lam cảm thán, may mà Đàm Mặc họ Đàm, nếu như cậu mang họ Lý, họ Vương là những họ rất phổ biến, thật sự cô không biết phải làm như thế nào nữa.

Họ Đàm là một họ rất khó gặp, nếu như không phải do quen biết Đàm Mặc thì Kiều Lam cũng không biết đến sự tồn tại của dòng họ này.

Bố Đàm Mặc hẹn đặt chỗ trước vào khoảng thời gian là 7g30 tối.

Trước đó Đàm Mặc và bố cũng đã tới nhà hàng Tây này mấy lần, đều do Kiều Lam phụ trách phục vụ. Đàm Mặc đã từng nói chuyện với bố cậu rằng cô là bạn học của cậu, đến lúc đó tìm bố Đàm hỏi số điện thoại di động của Đàm Mặc. Bố Đàm chắc là sẽ nói cho cô biết chứ nhỉ...

Đàm Mặc đang ở một thành phố cách Kiều Lam mười hai tiếng đồng hồ. Từ hôm đó rời đi cho đến tận bây giờ, năm mới cũng đã đến. Ban đầu còn hi vọng Kiều Lam có được số điện thoại sẽ lập tức liên lạc với cậu. Về sau từng ngày từng ngày trôi qua, bác Trần an ủi cậu không biết chừng Kiều Lam bận quá nên không chú ý, chờ đến dịp năm mới nhất định sẽ gửi lời chúc mừng.

Từ lúc bắt đầu đã chẳng vui vẻ, càng về sau càng trở nên u ám. Đàm Mặc dùng mười mấy ngày ngắn ngủi để học xong một từ mà cậu chưa bao giờ hiểu được.

Thất vọng.

Cho đến khi tiếng chuông cuối cùng báo hiệu năm mới vang lên, năm mới trôi qua. Thế nhưng chiếc điện thoại chưa bao giờ nhận được tin tức của người mà cậu đang mong ngóng.

Hôm đó cậu cùng bà ngoại, bác Trần, dì Trần ngồi quây quần xem bữa tiệc mừng xuân mới. Đàm Mặc cảm thấy khó hiểu tại sao quần chúng trên ti vi chốc chốc lại bật cười. Cậu cũng không có tâm tư xem những gì đang diễn ra trong bữa tiệc. Song , những người khác bởi vì bệnh tình của ông ngoại, trong một ngày vui vẻ như thế này cũng chẳng thể nào nở được một nụ cười.

Trong nước bây giờ là ban đêm, nhưng ở đây trời vẫn sáng trưng. Đàm Mặc đẩy xe lăn về phòng, một mình ngồi trên xe lăm ngây ngẩn từ trưa cho đến khi màn đêm dần dần buông xuống.

Bác Trần bước vào trong phòng một cách cẩn thận, nhìn thấy tình cảnh này của cậu, muốn nói gì đó nhưng rốt cục cũng không thể thốt lên thành lời, ông đành thở dài rời khỏi phòng.

Ông gọi điện thoại xác nhận lại với chủ nhiệm. Chủ nhiệm lớp đưa số điện thoại nhắn với người trong nhà của Kiều Lam nhưng đúng là Kiều Lam không có chút tin tức gì.

Bác Trần sống nhiều năm như vậy, vẫn cảm thấy mình không hề nhìn nhầm người. Trước đó Kiều Lam đối tốt với Đàm Mặc tuyệt đối không phải là giả.

Cho nên có lẽ đúng là Kiều Lam có chuyện gì chậm trễ? Hay là người nhà cô không đưa số điện thoại cho Kiều Lam.

Bác Trần không thể nghĩ ra được.

Năm mới này đối với những người trong nhà Đàm Mặc không vui vẻ chút nào.

Ngày mùng hai tết, ông ngoại Đàm Mặc qua đời.

Dường như sợi dây thần kinh cuối cùng của bà ngoại đột ngột bị đứt gãy, khiến bà rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh phải đưa vào phòng cấp cứu. Đàm Mặc ngồi trong bệnh viện, đập vào mắt là những ngón tay trắng bệch của ông ngoại, bên tai là tiếng ồn ào gào khóc không rõ ràng.

Rất nhiều người đã đến, mẹ còn có một người anh, một người chị và một em trai. Đàm Mặc không có ấn tượng gì với bọn họ, chỉ nhớ rõ lúc còn rất nhỏ một người anh họ con nhà bác đã đẩy cậu xuống cầu thang, khiến cho cậu vừa khóc vừa lăn từ tầng hai xuống tầng một.

Nếu như là đứa trẻ bình thường thì có lẽ đã không bị ngã thê thảm đến như vậy, nhưng Đàm Mặc bởi vì mặc hội chứng Asperger nên tay chân không thể linh hoạt như người bình thường. Cậu khóc trong đau đớn còn anh họ đứng trên tầng hai khóc vì sợ hãi.

Nhưng đó là những chuyện đã xảy ra từ rất lâu, mỗi người đều đã trưởng thành. Trong phòng mười mấy người đứng đó, Đàm Mặc chỉ lác đác nhận ra vài người.

Tất cả mọi người đang khóc, chỉ có cậu là không rơi giọt nước mắt nào. Đàm Mặc dường như là người là người lạc loài, trong bầu không khí bi thương này chẳng thích hợp chút nào.

Tiếng khóc rơi vào trong tai, khiến cho dây thần kinh như bị căng lên. Đàm Mặc lẳng lặng nhìn di thể của ông ngoại một lúc lâu sau nói với bác Trần.

"Chúng ta đi thôi."

Bệnh viện, bác sĩ, người chết, cậu không muốn nhìn thấy những thứ tương tự như thế này khiến tinh thần gần như sụp đổ.

Mặt cậu không chút biểu cảm, đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh. Sau khi rời đi, cậu nghe thấy ai đó trong phòng nói: "Đứa trẻ này dường như không có trái tim."

Đàm Mặc im lặng sờ lên vị trí của trái tim mình.

Cậu có thể cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch.

Chỉ là cậu không cảm thấy gì, cậu không cảm giác được nỗi đau thương.

Trong mắt bác Trần là sự ảm đạm, lặng lẽ theo cậu bước ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng gầy yếu của Đàm Mặc mà không thể cầm được nước mắt.

Bác Trần cúi đầu chuẩn bị đẩy Đàm Mặc rời đi, sau lưng lại có người chạy theo chất vấn.

"Đến lúc này mà mày cũng không thể nhẫn nhịn được à?"

Không nhớ rõ là ai, không biết là người anh họ nào, Đàm Mặc quay đầu lại, muốn nhíu mày nhưng khuôn mặt không biết phải chuyển động như thế nào. Vì vậy vẫn duy trì vẻ mặt vô cảm như bình thường.

"Còn việc gì nữa à."

Chàng trai trẻ nhìn Đàm Mặc chỉ cảm thấy không thể nói lí với cậu. Cô ruột nói đúng, Đàm Mặc là người không có trái tim. Từ đầu đến cuối, thậm chí anh ta không thấy Đàm Mặc rơi một giọt nước mắt nào.

"Trong đó là ông ngoại của mày đấy, là người đã chăm sóc mày từ bé đấy, ông mất rồi mày không thấy đau lòng hay sao? Ngay cả bây giờ cấp bậc lễ nghĩa cơ bản nhất cũng không có hay sao?

Bác Trần vội vàng lên tiếng.

"Cậu chủ nhà chúng ta chỉ là khó tiếp nhận được hoàn cảnh này."

Tất cả mọi người đều biết cậu đáng thương nhưng không ai muốn hiểu vì sao cậu lại đáng thương. Bố ruột của Đàm Mặc luôn miệng nói muốn đền bù cho con trai nên mới đón Đàm Mặc về nước. Nhưng ông không dành được một chút thời gian để tìm hiểu xem rốt cục cậu bị cái gì, chỉ xem Đàm Mặc đơn giản là mắc bệnh tự kỉ. Những ngày không liên lạc thường xuyên với họ hàng, bọn họ nói rằng cậu lạnh lùng, không có trái tim nhưng cũng chẳng ai buồn đi tìm hiểu vì sao cậu lại bị như vây.

Đàm Mặc muốn mình như vậy sao?

Chẳng lẽ cậu muốn sinh ra là một người lạc loài không có cảm xúc, không có tình cảm lạnh lùng như một khối băng hay sao?

Cậu cũng muốn làm một người bình thường lắm chứ.

Đàm Mặc không cảm nhận được, nhưng bác Trần có thể hiểu được những điều đó. Ông dốc hết tâm sức muốn để cho Đàm Mặc không còn lạnh lùng như thế. Để sau khi ông ngoại cậu qua đời cậu sẽ biểu hiện cảm xúc trước mặt mọi người. Nhưng dường như cũng chẳng có tác dụng gì, người lớn không thích cậu, đám anh chị em ít tuổi thì sợ cậu.

Bác Trần muốn nói rất nhiều điều nhưng Đàm Mặc lại thản nhiên nói: "Ông ấy chưa từng chăm sóc tôi."

Người thanh niên trẻ tuổi sững.

"Cái gì?"

"Bên trong là ông ngoại của tôi nhưng ông ấy chưa từng chăm sóc tôi."

Đàm Mặc nhìn bác Trần.

"Bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?"

Trần Lang sững sờ nhìn cậu, nhìn bóng lưng Đàm Mặc dần dần khuất xa, tức giận quát lớn.

Máu lạnh, vô tình, tên điên những từ ngữ này cậu nghe đã thành quen từ lâu.

Mi mắt Đàm Mặc cụp xuống, không sao cậu nghe nhiều đã thành quen.

"Bọn họ nói rằng mày đáng thương, mày đáng thương hả? Đáng thương cái gì? Coi như cũng đáng thương nhưng cũng có chỗ đáng giận. Loại người như mày lạnh lùng, ích kỉ, cổ quái, không ai chịu được mày, không ai yêu mày đâu, mày cứ thế mà tội nghiệp một mình đến hết đời đi!"

Tay Đàm Mặc đang để trên xe lăn bỗng nhiên nắm chặt, trong đầu như bị ai đấm mạnh một pháy vang lên tiếng ong ong liên tục.

"Nó đánh người, chúng mình đừng chơi với nó nữa!"

"Nó là thằng điên, các người nên cách xa nó một chút."

"Từ bé ba mày cũng không cần mày, mẹ mày cũng bị mày liên lụy nên mới phải chết, không ai cần mày cả."

"Loại người như mày lạnh lùng, ích kỉ, cổ quái, không ai chịu được mày, không ai yêu mày đâu, mày cứ thế mà tội nghiệp một mình đến hết đời đi!"

Trí nhớ trong đầu như đang nổ tung, người bên ngoài nói gì cậu không nghe thấy. Trước mắt tất thảy đều biến thành một màu đen, không còn nhìn thấy gì, chỉ còn những kí ức sâu kín mà cậu không muốn nhớ tới. Những tiếng nói, ngôn từ ác độc nhất thời chiếm đóng tất cả suy nghĩ.

Bố từ nhỏ đã không thích cậu, mẹ vì cậu mà vất vả vài chục năm, cậu dường như có thể tin chắc rằng người kia căn bản chẳng có chút nào quan tâm đến cậu.

Ngón tay nắm chặt xe lăn, bởi vì dùng sức hơi quá nên khiến chúng trở nên trắng bệch. Đúng lúc này điện thoại lại vang lên.

Hô hấp của Đàm Mặc rối loại, nhìn dãy số xa lạ bấm nút nghe điện thoại.

"...Alo"

Tiếng ồn ào vẫn còn tiếp tục nhưng giọng nói trong trẻo của thiếu nữ giống như một tiếng sét xẹt qua màng nhĩ.

"Alo"

Giọng nói của Kiều Lam ở đầu dây bên kia không được rõ cho lắm.

"Đàm Mặc, là cậu sao, cậu thế nào rồi, bị cảm à, sao giọng nói bị nghẹt vậy?"

Đàm Mặc cầm điện thoại di động sững sờ ngay tại chỗ.

Một lúc lâu sau, cậu đưa điện thoại dán chặt lên bờ má lạnh như băng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện