Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 49: Dạy cậu học (4)


trước sau

Edit: Lan Huyên

Còn Triệu Đồng và Tống Dao thì đều nghĩ rằng mình sẽ ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương, không ngờ hai người họ được sắp ngồi chung nhau.

Chờ học sinh đổi chỗ ngồi xong, chủ nhiệm lớp mới chậm rãi tiếp tục nói về nội dung ban nãy. Kiều Lam xem bài thi Vật lý của Đàm Mặc, lại nhìn bài của chính mình chỉ được 107 điểm, còn cậu ấy thì được tròn điểm xinh đẹp. Cảm thấy sự chênh lệch giữa cả hai lớn như thế làm cô trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Đàm Mặc nhìn Kiều Lam than thở hai lần, suy nghĩ hơn nửa mới nói: “Không khó.”

Kiều lam: “Với tớ thì nó rất khó...”

Đàm Mặc mím môi.

“Tớ dạy cậu.”

Kiều Lam nháy mắt vui mừng hớn hở.

“Thật sao?”

Đương nhiên là thật, Đàm Mặc nghĩ thầm. Lúc trước mỗi lần nhìn Bùi Ninh giảng bài Lý, Hóa cho Kiều Kam thì cậu đều muốn nói cậu cũng có thể giảng cho cô nghe.

Nhưng mà rất ít khi Kiều Lam mang bài tới hỏi cậu, dù sau đó có hỏi, cũng là hỏi Bùi Ninh trước, Bùi Ninh không biết thì mới nhớ tới cậu.

Hiện tại cậu đã ngồi cùng bàn với Kiều Lam, chỉ cần cậu nói cho Kiều Lam trước, cô ấy sẽ không cần đi hỏi người khác nữa...nhỉ?

Kiều Lam không biết chỉ trong nháy mắt mà Đàm Mặc đã tính toán suy nghĩ nhiều biết bao nhiêu. Môn cô kém nhất chính là Vật lý, trước kia tuy cô luôn hỏi Bùi Ninh, nhưng cậu ta cũng không giỏi Vật lý như Trần Diệu Dương, càng không bằng Đàm Mặc.

Hiện tại Đàm Mặc chủ động đồng ý dạy cô Vật lý, Kiều Lam lập tức đối với lần thi cuối kỳ tràn ngập ý chí chiến đấu.

Có Đàm Mặc chỉ bảo, nói không chừng lần thi cuối kỳ này điểm môn vật lý của cô sẽ không bị Trần Diệu Dương kéo ra nhiều như thế. Cô chỉ cần Vật lý không kéo điểm xuống, cô một chút cũng chẳng sợ bị Trần Diệu Dương áp điểm!

Vì thế trong ngày đầu tiên với bạn cùng bàn mới, mục tiêu của cả hai là hỗ trợ nhau học tập. Sau ngày chính thức mở khoá học mới sẽ bắt đầu thực hành.

Không đợi Kiều Lam gặp được đề bài không làm được, Đàm Mặc mặt không biểu tình mở sách bài tập Vật lý.

“Hỏi.”

Kiều lam: ...

Được rồi, tuy rằng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, nhưng mà đề bài không hiểu vẫn rất nhiều. Đàm Mặc nguyện ý chỉ dạy, Kiều Lam sẽ không từ chối.

Cô nhanh chóng mở vở bài tập ra tìm bài chưa giải, đẩy đến trước mặt Đàm Mặc.

"Bài này.”

Đàm Mặc nhìn nhìn, không đến mười giây liền nhanh chóng viết ra đáp án, sau đó đẩy về phía Kiều Lam.

Kiều Lam đợi vài giây cũng chưa thấy Đàm Mặc mở lời, cô bối rối ngẩng đầu nhìn Đàm Mặc, không phải là giải đề sao? Sao đột nhiên im lặng rồi…?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hơn nửa ngày, Kiều Lam không xác định mở miệng.

“Cái kia, làm sao ra được đáp án… Cần, tớ cần quá trình, quá trình ấy...”

Đàm Mặc xem đề, lại nhìn Kiều Lam, đôi mắt xinh đẹp rơi vào mê mang.

Cậu xem đề xong liền biết được đáp án. Cho nên, không có quá trình.

Kiều lam: ...

Trận chiến mở màn - thất bại.

Kiều Lam sợ Đàm Mặc chịu đả kích, vội vàng nói thêm.

“Không sao, không sao đâu, cái này, cậu tận lực nghĩ xem cậu dùng cách nào mà ra đáp án được, sau đó viết ra.”

Đàm Mặc một lần nữa bắt đầu làm, trong chốc lát lại đưa bài giải cho Kiều Lam, Kiều Lam nhìn nhìn.

Lúc này có quá trình, nhưng mà, cô xem không hiểu.

Giống như một học sinh cấp 3 giải đề toán cho học sinh tiểu học, một bài đề không cần nhiều thời gian là có thể giải xong. Nhưng bởi vì học sinh tiểu học không hiểu, nên không biết phải giải từ đâu.

Cô thật sự nói không nên lời.

Đàm Mặc dù hơi chậm tiêu, nhưng cũng biết vấn đề là mình không biết giảng bài. Bởi vì không thể làm gì được, cho nên trong lúc nhất thời trở nên nôn nóng, không hài lòng với chính mình, lại sợ làm Kiều Lam thất vọng, đủ loại cảm xúc len lỏi trong đầu.

Cảm xúc của cậu bắt đầu mất khống chế.

“Không nói.”

Cậu bực bội ném bút xuống, ánh mắt tối tăm ngồi tại chỗ ngồi, không ai biết cậu đang suy nghĩ gì.

Kiều lam:... Làm sao bây giờ?

Cô không dự đoán được mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy, hiện tại còn chưa bắt đầu liền chịu khổ hoạt thiết lư.

Cô muốn tiếp tục trò chuyện với Đàm Mặc, nhưng cậu ấy đã trở lại trạng thái im lặng, tâm trạng của cậu ấy cũng không mấy vui vẻ. Trong lúc nhất thời Kiều Lam không biết nên làm gì bây giờ, chờ tới giờ tan học cũng không biết nên làm sao, cô đành đứng dậy đi vệ sinh.

Đàm Mặc nhìn cô xoay người rời đi, trong lòng hoảng hốt, muốn nói gì đó thì bên cạnh truyền đến một giọng nói của nam sinh.

“Diệu Dương, tao phát hiện mày và con nhỏ Kiều Lam kia rất có duyên phận với nhau nha. Tổng thành tích 1200 điểm, mày và nó thi ra điểm giống nhau như đúc!"

Đàm Mặc nắm chặt cây bút trong tay.

Chờ Kiều Lam trở về, thấy Đàm Mặc lật lật sách Vật lý. Cô kinh ngạc, thắc mắc sao tự nhiên cậu ấy đọc loại sách này liền mở miệng hỏi: “Cậu đang làm gì đó?”

“... Đọc sách.”

(Hoạt thiết thư: tiếng Trung là 滑铁卢, có nghĩa là trận đấu Waterloo diễn ra vào năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Trong câu này ý của tác giả là Kiều Lam như tướng Napoléon bị đánh bại bởi hai lượng lực dưới quyền chỉ huy của Wellington và Blücher. Mọi chú thích thuộc Wikipedia)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện