Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 25: Chị hai (2)


trước sau

Dịch: Xiaoxin

Vào buổi tối sinh nhật, Kiều Nguyên dương mắt chờ Kiều Lộ, nhưng Kiều Lộ từ đầu đến cuối vẫn không thấy đến. Bà Kiều bởi vì kiều lam đứng nhất toàn khối cho nên lưng cũng ưỡn thẳng hơn lúc trước rất nhiều. Nào là Lam Lam nhà tôi thông minh, nào là nó học hành chăm chỉ. Bác gái Kiều cảm thấy không đưa Kiều Lộ đến đây đúng là lựa chọn đúng đắn, nếu không lại náo loạn.

Nhưng bà vẫn không tránh được bực bội trong lòng. Thành tích thì không minh bạch, mà nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý của bà Kiều. Quả nhiên là kẻ keo kiệt không có văn hóa, không được học hành tử tế diễn trò.

Hôm nay mọi người đến rất đông, gia đình bác cả, hai vợ chồng bác hai, còn có hai người chị cả nhà họ Kiều đã lấy chồng. Chị cả vẫn giữ nguyên dáng vẻ ôn nhu nhã nhặn, còn chị hai thì cứ bô lô ba la, đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lóa trên tay, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.

Thấy thế, chị hai Kiều lại giơ cao bàn tay lên.

Đợi đến tối mọi người đều ăn xong rồi quay trở về, hai người con gái của nhà họ Kiều không vội quay về nhà chồng mà nán lại một lát.

Vì tối hôm nay có tiệc, nên Kiều Lam vẫn chưa làm xong bài tập. Cuối cùng cũng đợi được mọi người đi hết, cô quay trở về phòng làm bài. Nhưng đột nhiên ở cách vách vang lên giọng nói của chị hai, to đến nỗi cô ở bên đây vẫn nghe thấy rõ mồn một. Kiều Lam lấy giấy bịt lỗ tai lại, nhưng cách này không có tác dụng.

Cô bực bội xoa huyệt thái dương, sau đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bà cụ Kiều và mẹ của Kiều Nguyên mỗi lần vào phòng Kiều Lam sẽ không bao giờ gõ cửa. Kiều Lam cũng đoán được người đến là ai, cô mở cửa ra nhìn, quả nhiên là chị cả.

Bà Kiều có tổng cộng ba người con gái. Người lớn nhất năm nay 23 tuổi, vừa lấy chồng vào năm ngoái. Chồng chị ấy là con trai của chủ tiệm rau củ, thường hay mang rau đến quán cơm nhỏ của nhà họ Kiều.

Bà cụ Kiều và bà Kiều đều xem thường người chồng này của chị cả, cái tiệm rau còn không bằng quán cơm của nhà họ Kiều. Nhưng vì nhà họ bán rau cho nhà họ Kiều rẻ hơn bên ngoài rất nhiều, cho nên ông bà Kiều mới gả con gái đi.

Cũng may, hai vợ chồng son này rất yêu thương nhau. Năm ngoái, chị cả Kiều vừa hạ sinh được một bé gái, tình cảm hai người càng thắm thiết hơn.

Chị cả Kiều từ bên ngoài bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa, cười cười ngồi xuống giường của Kiều Lam, nói năng nhỏ nhẹ, so với người nhà họ Kiều quả là một trời một vực.

Chị cả Kiều hỏi Kiều Lam dạo gần đây thế nào, sau đó nhắc đến kì thi vừa rồi của Kiều Lam.

“Chị nghe nói em đứng hạng nhất kì thi lần này.”

Tạm thời thì Kiều Lam có ấn tượng không tệ với chị cả, gật đầu trả lời một tiếng “dạ”.

“Giỏi lắm.” Chị cả nói.

Trước đây cô không chịu học hành chăm chỉ, hồi cấp 3 đã nghĩ đến chuyện lấy chồng. Ban đầu cảm thấy như vậy không có gì không tốt, bây giờ từ từ nghĩ kĩ lại thì cô có chút hối hận. Nhưng hối hận cũng không thay đổi được gì.

Chị cả và Kiều Lam nói chuyện hồi lâu, sau đó chị ấy lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Kiều Lam.

“Chị cũng không biết mua cái gì, hai ngày trước lúc đi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy cái này, nghe nói các bạn học sinh đều thích đeo cái này.”

Kiều Lam cúi đầu mở ra xem, là máy nghe nhạc mp3.

“Chị nhờ chồng chị tải thử vài bài, em nghe thử xem. Nếu không hay thì em có thể tự mình tải lại bài khác.”

Kiều Lam cầm lấy chiếc máy nghe nhạc mp3. Bên ngoài truyền đến tai cô giọng nói của chị hai và bà cụ Kiều, đợi đến khi âm thanh dần dần nhỏ lại, cô mới nói một tiếng cảm ơn.

“Cảm ơn cái gì chứ.” Chị cả cười.

“Nhà chúng ta không ai được học hành cho đến nơi đến chốn, may mà còn có em. Sau này cố gắng học hành để thi vào được đại học.

Chị ấy nói xong liền nhìn ra bên ngoài.

“Mẹ chúng ta không được học hành, cho nên bà ấy không hiểu được nhiều chuyện. Nếu mẹ có nói gì thì em đừng để trong lòng. Cố gắng học hành là được rồi.”

Kiều Lam không hiểu vì sao chị cả lại nói những lời này, nhưng cô vẫn gật đầu theo chị.

Chị cả Kiều nói thêm một vài câu nữa rồi mới đi ra, nói ở nhà còn con nhỏ cho nên phải về trước.

Bà cụ Kiều và bà Kiều không cản, chị hai Kiều đứng lên tiễn chị cả, thở dài một hơi rồi cảm thán.

“Ôi chao, có con thật là phiền phức. Mỗi ngày trông chúng nó mệt chết đi được. Chồng em đã tìm được hai người giữ trẻ, nhưng vẫn không giữ nổi tụi nó…”

Ánh mắt chị cả ảm đạm, nhưng chị ấy không lên tiếng đáp lại, xoay người đi xuống lầu rồi rời đi

Chị cả đi rồi, chị hai mở máy phát nhạc, những ca khúc vang lên không ngừng.

“Vẫn là con gái phải nghe lời, mọi người nhìn chị cả xem, nhà của tiểu tử đúng là muốn bức chết người.” Chị hai Kiều nhìn thì như đang oán trách nhưng trên mặt lại không vẻ gì buồn phiền, ngược lại vẻ mặt còn tràn đầy đắc ý. Chỉ thiếu mỗi điều là không nói thẳng ra tôi đây sinh được con trai, gả cho nhà giàu, nên được quyền kiêu ngạo.

Chị hai Kiều năm nay vừa tròn 20 tuổi, nhưng đã có một đứa con 6 tháng tuổi.

Chồng chị hai là chủ quán ăn, nhưng không phải là loại quán nhỏ như nhà họ Kiều, mà là một nhà hàng lớn. Năm nay 40 tuổi, đã có một đời vợ, tuổi tác của con gái lớn với vợ trước chẳng kém với chị hai bao nhiêu.

Vốn dĩ chị hai là người làm công ở đó, trong lúc làm thuê chẳng hiểu thế quái nào lại mang thai, mấy tháng sau sinh cho ông chủ một đứa con trai, mẫu bằng tử quý.

Kể từ đó, chị hai Kiều không những có được một ông chồng giàu có mà con sinh được quý tử. Kim cương, vòng vàng đeo ở trên tay, trên cổ, trông lố bịch làm sao.

Vừa nhìn chiếc nhẫn trên tay chị hai, lại nghe thấy trong nhà có mấy người giúp việc. Bà cụ Kiều và bà Kiều không cãi nhau nữa, mắt hai người sáng rực, hỏi thăm chị hai dạo gần đây như thế nào, công việc kinh doanh của chồng chị ta vẫn tốt chứ.

“Ai da, phải nói là quá bận đấy chứ. Anh ấy vừa mới mở thêm chi nhánh nhà hàng, không bận mới là lạ…”

Chi nhánh!

Bà cụ Kiều và bà Kiều nghe xong hai mắt sáng rỡ, luôn miệng nói chị hai gả cho nhà tốt, chị hai dương mặt tự đắc.

“Đúng vậy, mấy ngày trước anh ấy còn mua cho con một chiếc xe hơi, phiền muốn chết, con chưa biết chạy nên phải đi học lái xe nữa.”

Bà Kiều chạy lại.

“Xe của hãng nào vậy con?”

“Là Audi, cũng không mắc lắm, chỉ có 450 vạn.”

450 vạn! Như vậy còn không mắc! Bà Kiều líu lưỡi, nhìn sang bà cụ Kiều.

“Xe của nhà bác gái cũng tầm hai mươi mấy vạn.”

Ban đầu nhà bác gái mua xe, bà cụ Kiều nói người nhà họ rất lợi hại, biết chạy xe hơi, mua một chiếc xe nhãn hiệu nhật bản. Xem ra bây giờ, con gái của bà chạy chiếc xe trị giá 450 tệ!

Chị hai cười một tiếng.

“Cái xe kia cùng lắm là mười mấy vạn, nhà bác hai đều là giáo viên cho nên tiền lương không cao, mua xe mười mấy vạn coi như là giới hạn của họ rồi.”

Nghe con gái thản nhiên nói nhà bác hai như vậy, bà Kiều không thể không vui cho được. Bà cụ Kiều muốn lên tiếng, nhưng nghĩ lại thì không muốn nói ra, giọng điệu nhạt nhẽo nói lại.

“Nhà bác hai con là nhân viên công chức.”

“Bà nội, bà bây giờ vẫn như trước kia, nhân viên công chức mà bà nói là làm quan trong nhà nước, nhưng nhà Kiều Lộ làm sao mà tính là cán bộ được. Hai người họ đều là giáo viên, lương một tháng chỉ có 34 vạn tệ, còn không bằng tiền sữa bột của đứa nhỏ nhà con.”

Chị hai Kiều thể hiện rõ sự ghét bỏ trên mặt.

“Bà nội, hôm nay sinh nhật của bà, mọi người đều tới nhưng chỉ riêng cháu gái bảo bối Kiều Lộ cố ý không đến thôi.”

Bà cụ Kiều vội giải thích.

“Bác gái nói Lộ Lộ bị cảm mạo.”

“Vậy mà bà cũng tin, con thấy vì điểm thi Kiều Lam tốt hơn nó cho nên sợ mất mặt mới không tới.” chị hai Kiều trào phúng nói.

“Dạo gần đây Kiều Lam bắt đầu học hành chăm chỉ phải không? Nhưng con nói thật, xã hội bây giờ mà chỉ có kiến thức không cũng xem như vô dụng.”

Kiều Lam ở trong phòng, buồn chán chuẩn bị lấy tay nghe của máy nghe nhạc mà chị cả vừa mới cho cô đeo lên tai, nhưng lại bị câu nói của chị hai làm cho giật mình.

“Kiều Lam học cũng đủ rồi, học nhiều như vậy để làm gì chứ.”

Bà Kiều do dự nói: “Kì này nó được hạng nhất, không biết chừng sau này có thể thành tài…”

“Hạng nhất cũng chẳng có ích. Sau này tốt nghiệp đại học cũng đi làm công cho người khác. Bây giờ lao đầu vào học hành thì có tác dụng gì chứ, mười mấy năm đèn sách để thi lên đại học, tốt nghiệp xong cũng đã lớn tuổi, lúc đó thì tìm đâu ra người tốt mà gả, uổng phí.”

Bà Kiều càng nghe càng do dự, bà cụ Kiều nghe xong liền tán thành ý kiến của cháu gái.

“Con gái thì học nhiều làm gì, con gái nhà lão Lưu học tiến sĩ, bây giờ cũng đã 30 tuổi rồi, sau này khó mà kiếm được chồng…”

Chị hai Kiều gật đầu đồng ý.

“Biết tính toán là được rồi, nhân lúc bây giờ Kiều Lam còn nhỏ, cho nó tiếp xúc xã hội sớm để quen biết nhiều người, cái này so với học tập còn quan trọng hơn.”

Bà Kiều rầu rĩ.

“Tìm đâu ra chỗ mà cho nó tiếp xúc.”

Chị hai Kiều suy nghĩ.

“Mấy hôm trước chồng con có mời một vài người đến ăn cơm, có anh chàng kia họ Triệu, lớn hơn Kiều Lam khoảng mười tuổi, vẫn chưa kết hôn. Với lại anh ta vừa nhận được mấy hàng chục triệu tệ tiền bồi thường từ chính phủ do giải tỏa mấy căn hộ. Cho nên dạo gần đây đang thương lượng với chồng con việc đầu tư mở thêm chi nhánh.”

“Tốt quá!”

Bà Kiều cả người hưng phấn, lôi kéo chị hai kể tỉ mỉ tin tức về vị sách nhị đại này.

(Sách nhị đại tương tự như quan nhị đại, nằm trong nhóm phú nhị đại. Sách nhị đại chủ yếu là những người đến từ ngoại ô từ những năm 80. Họ được thừa hưởng đất đai do thế hệ trước để lại. Trong quá trình mở rộng thành phố, nhà nước phải đền bù một khoản tiền cho việc phá dỡ nhà cửa của họ. Do đó, chỉ trong một đêm họ trở thành giàu có. Theo baidu)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện