Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 10: Tránh ra (2)


trước sau

Dịch: Xiaoxin

Sau này sẽ không bao giờ đến chỗ quỷ yêu này học bài nữa.  

Vì thế mà ngày hôm nay trong lớp lại truyền tin Kiều Lam có ý ra bên ngoài học bài để gặp Trần Diệu Dương nói chuyện phiếm. Kiều Lam không nói lời nào bước vào lớp học, đúng lúc gặp Đàm Mặc vừa mới đến lớp.

Mặc dù lần trước Đàm Mặc không nói chuyện với cô nhưng Kiều Lam vẫn chủ động chào hỏi Đàm Mặc.  

Sau khi chào hỏi cậu ấy xong thì cô cũng không nói gì, chỉ cười cười, rồi xoay người đi vào lớp.

Ánh mắt Đàm Mặc thâm trầm nhìn theo bóng dáng Kiều Lam một hồi lâu.  

Đây là lần thứ năm cô ấy chủ động chào hỏi cậu.

Cô không phải cố ý tìm đến cậu, mà chỉ là tình cờ gặp được sẽ tự nhiên nói chào buổi sáng hay buổi trưa tốt lành với cậu, nhưng Đàm Mặc từ đầu đến cuối đều không lên tiếng đáp lại.  

Cậu đã từ chối rất nhiều lần, nhưng tại sao cô vẫn cứ phải nhất định nói chào buổi sáng với cậu

Có phải cô nhìn không ra cậu muốn cách xa cô, nhìn không ra được bản thân cậu không thể trả lời cô sao.

Ngay từ đầu, Đàm Mặc đã quyết định sẽ đem bản thân giấu đi, đã quyết định sau này sẽ không bao giờ tin tưởng thiện chí của bất kì người nào, vì thế mà không còn ai muốn cùng cậu nói chuyện.

Mẹ cậu nói, làm như vậy sẽ khiến bản thân bỏ qua rất nhiều người đối xử tốt cậu. Nhưng Đàm Mặc không hối hận.

Bởi vì kể từ khi cậu từ chối hết tất cả, thì những lời tổn thương cũng từ đó mà biến mất.

Trên thế giới này trừ mẹ ra, sẽ không ai vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với cậu.

Khoảng thời gian mười lăm năm, Đàm Mặc đã sớm thấy được lòng người vốn không kiên định. Từ trước đến nay, cậu vẫn luôn nhận lấy tất cả điều này.

Tựa như sự chủ động của cô gái này, có lẽ lần sau sẽ biến mất còn không dấu vết.

Đàm Mặc rũ lông mi, lặng lẽ đẩy xe lăn về chỗ ngồi của mình. 

Thế nhưng vận mệnh khiến cô gái này không giống như bao người khác.

Hai ngày sau, vào một buổi chiều nọ, Đàm Mặc vẫn như cũ đẩy xe lăn trong sân trường, bất chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

Kiều Lam đứng ở một nơi cách cậu tầm hơn hai mét, chào cậu.

“Buổi trưa tốt lành.” 

Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, trầm mặc như cũ. 

Kiều Lam cũng dần quen với thái độ của Đàm Mặc, hoặc có thể dạo gần đây bạn học trên lớp thì phớt lờ cô, về đến nhà lại không thể nói chuyện được với ai, mà Kiều Lam lại là kiểu người hoạt ngôn.

Kiều Lam từng bước, từng bước đến gần Đàm Mặc, “Để tôi đẩy cậu.”

Ngón tay Đàm Mặc nắm chặt xe lăn, dáng vẻ tựa như đối mặt với kẻ thù.

“Tránh ra!”

Cậu không quan tâm đến cô gái này là ai, nhưng cậu không thể không để tâm đến lý do vì sao cô cứ hết lần này đến lần khác muốn tiếp cận cậu.

Đối với cậu, tất cả sự quan tâm đều luôn ẩn giấu nguy cơ.

Kiều Lam nhìn dáng vẻ căng thẳng của Đàm Mặc, đột nhiên cô nhớ lại ngày hôm đó, cô cũng chủ động như vậy.

Rất rõ ràng, Đàm Mặc kháng cự lại tất cả người muốn tiếp cận cậu.

Kiều Lam lui về sau. 

Cô không phải là người không biết nói chuyện, nhưng khi đối diện với Đàm Mặc, cô không biết bản thân nên mở lời ra sao, sợ bản thân nói ra những lời khiến cậu không vui. Cô quay đầu nhìn Đàm Mặc.

Tóc mái dài che khuất đôi mắt, mũi cao thẳng nhìn rất đẹp, miệng đang mím lại thành hình vòng cung lạnh nhạt, môi hơi khô.

Môi khô…. Kiều Lam nhìn ly nước trong tay, nghĩ đi nghĩ lại rồi mới nói, “Cậu có muốn uống nước không? Mình có thể giúp cậu rót nước.”

Cô vừa dứt lời, đồng tử Đàm Mặc co rút lại, tựa như nghe thấy âm thanh tàn nhẫn nhất, ngón tay gắt gao bám chặt lấy xe lăn. Trong nháy mắt, xe lăn loạng choạng lệch ra khỏi đường thẳng.

Âm thanh Đàm Mặc rét lạnh như mùa đông tháng mười hai.  

“Không cần.”  

“Cách xa tôi một chút.”  

Kiều Lam ngây người nhìn bóng dáng Đàm Mặc xa dần, mặc dù cậu chỉ nói có hai câu, nhưng Kiều Lam vẫn cảm nhận được cậu đang tức giận.  

Cô làm Đàm Mặc tức giận.  

Nhưng Kiều Lam nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra được mình đã chạm vào nỗi đau nào của Đàm Mặc.

Cô chỉ mới nói có ba câu, Kiều Lam phân tích đi phân tích lại ba câu đó, vẫn không nghĩ ra được.

Cuối cùng cô nói sai chỗ nào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện