Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

Quyển 1 - Chương 12


trước sau

Tới tận lúc này, Hạ Xuyên và Dennis rốt cục phát hiện, hết thảy phỏng đoán “Ở dưới loại tình cảnh này, người bình thường hẳn sẽ như vậy như vậy”…, đặt ở trên người Thâm Lam thì chính là cái rắm, một nửa tác dụng dự đoán đều không có. Người này căn bản không làm theo lẽ thường, mà luôn tận sức đối nghịch với lẽ thường.

Dennis không thể tin nổi ôm cái ba lô đen, lại đuổi theo hơn mười mét, chân sắp giẫm lên nước biển đánh đến trên bờ.

Anh ta đưa cổ về hướng mặt biển nhìn xung quanh một vòng, lại ôm balô bước thấp bước cao chạy về, rụt về phía sau tảng đá lớn ngồi xuống, vươn ngón cái chỉ ra biển, nói với Hạ Xuyên: “Anh ta, anh ta thực sự nhảy vào, lặn xuống liền mất bóng, thật sự gặp quỷ rồi!”

Nói xong, anh ta nuốt ngụm nước bọt ngốc một hồi, giống như nghĩ đến cái gì cúi đầu lục balô, chưa bới được hai cái, anh ta lại ngẩng mạnh đầu lên nhìn về hướng Hạ Xuyên, môi khẽ run rẩy: “Xuyên… cậu nói, anh ta sẽ không thật sự là quỷ chứ?!”

Hạ Xuyên lành lạnh nhìn anh ta một cái: “Anh cả ngày làm việc ở trong phòng nghiên cứu đều làm những thứ lộn xộn gì hả?”

“Hai chuyện khác nhau mà…” Dennis giải thích: “Tôi làm là về phương diện đo lường tính toán hiệu suất năng lượng, tuy thỉnh thoảng sẽ đi tổ sinh vật bên cạnh, chẳng qua cũng chỉ đi theo giáo sư Linton tán phét, ông ấy mười lần thì có chín lần đều kể với tôi về đám bảo bối của ông ấy. Hiện tại nhớ tới cũng may mà tôi nghe lọt được một ít, bằng không đi tới cái nơi quỷ quái này quả thực là hai mắt một màu đen ——”

Anh ta nói xong ngắm nhìn Hạ Xuyên, lại sờ sờ cái mũi bổ sung nói: “Được rồi, cho dù có thể nhìn ra là khủng long gì dường như cũng không có nhiều tác dụng lắm.”

Hạ Xuyên không tiếp lời anh ta, mà là quét một vòng chung quanh.

Sóng gió trên biển còn chưa có xu thế muốn ngừng, tiếng thủy triều một đợt đến một đợt, thật lâu không ngừng. Nhiệt độ cũng theo đó dần dần hạ xuống, tuy còn chưa dính đến chữ “rét”, nhưng cũng lạnh thấu tim, hơn nữa đối với hai người toàn thân đều ướt sũng mà nói.

Dennis gần như đếm được từng mảnh da gà đang liên tục ló đầu lên của mình, anh ta chà xát cánh tay, vừa mới rùng mình, đã thấy Hạ Xuyên vịn tảng đá lớn đứng lên.

“Cậu, sao cậu đột nhiên đứng —— Ấy? Cậu đi đâu đấy?” Anh ta mới nói một nửa, đột nhiên thấy Hạ Xuyên đi về phương hướng gần cánh rừng.

Anh ta do dự một chút, vẫn ôm balô cùng tới: “Xuyên, cậu không phải đang muốn vào cánh rừng đấy chứ?” Vừa mới dứt lời, chỉ thấy Hạ Xuyên quay đầu lại khoát tay với anh ta, dùng thủ thế “dừng bước”, Dennis ngược lại rất nghe lời của anh, không nói hai lời dừng lại cước bộ, còn nhân tiện ngừng cả thở.

Dennis dừng, bản thân Hạ Xuyên lại không hề dừng bước, mà tiếp tục đi mấy bước về hướng rừng cây. Chân của anh thẳng tắp thon dài, lúc sải bước dài đi rất nhanh chóng, giẫm xuống đất lại vừa nhẹ vừa vững, giống một con báo đen mạnh mẽ lại tao nhã, ở trong bóng đêm thâm trầm, lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh rừng cây.

Nhìn từ xa thì còn may, càng đi đến gần, Hạ Xuyên mới cảm giác được cây cối trong cánh rừng này đều cao đến thái quá, đen ngòm che ở trên đỉnh đầu, có loại cảm giác áp bách cực kỳ mãnh liệt.

Ban đêm thật sự không có ánh mặt trời, tối đến mức ngay cả hình dáng giữa cây và cây đều mơ hồ không rõ, càng khỏi nói phân biệt ra được đây là chủng loại thực vật gì. Chẳng qua mục đích Hạ Xuyên đến gần chúng nó cũng không phải để nhận ra giống của chúng.

Anh dọc theo ven rừng cây đi một vòng, cẩn thận dùng ánh mắt tìm tòi quét vào trong rừng. Mà Dennis ở nguyên tại chỗ ngay cả cổ cũng không dám lộn xộn, đành phải cứng ngắc cả thân, lo lắng đề phòng chờ Hạ Xuyên trở về.

Qua một lúc lâu, Dennis rốt cục nhìn thấy Hạ Xuyên rời khỏi cánh rừng đi trở về, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

Đi đến bên cạnh mới phát hiện, trong tay Hạ Xuyên ôm một đống cành khô kích cỡ không đồng nhất, cũng không biết ở trong rừng chọn bao lâu mới nhặt được nhiều cành không quá ẩm ướt thế này.

Trở lại bên tảng đá lớn, Dennis vô cùng tự giác đào cái hố trên mặt đất, Hạ Xuyên thì đem những nhánh cây khô dựng ở trên hố, nhánh cây anh dựng lên không hề thua kém Thâm Lam, khe hở vừa đúng, không quá khít cũng không rời rạc.

Dựng xong cành gỗ, anh lại dẫn Dennis thu thập một vòng ở bờ biển, dời về một đống đá tảng lớn lớn nhỏ nhỏ. Anh đem hai khối lớn nhất đặt ở bên người anh và Dennis, chặn gió hai bên, lại dùng cành gỗ hơi thấp chút dựng nửa vòng vây, vừa chắn gió, lại có thể ngăn ánh lửa.

Bố trí xong hết thảy, lúc này anh mới ấn lên lưng eo có hơi sưng đau, dựa vào tảng đá lớn lần nữa ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ ba lô màu đen trong lòng Dennis, nói: “Hộp quẹt.”

Dennis cúi đầu mò trong balô một hồi, từ trong cái túi không thấm nước tìm ra hộp quẹt đưa cho Hạ Xuyên, trong đầu một hồi cảm thấy đi ra ngoài có một cái balô trên người quả thực là chuyện đáng được ăn mừng nhất trên thế giới.

Chẳng qua Hạ Xuyên cầm hộp quẹt ở trong tay xoay một vòng, lại không hề đi nhóm lửa, mà không chút khách khí mở balô của Dennis ra, ngón tay tái nhợt cao gầy lục hai cái ở bên trong, sau đó từ trong cái túi không thấm nước còn chưa đóng lại rút ra quyển bút ký bằng da của Dennis.

“A—— đó là nhật kí của tôi.” Dennis theo bản năng kêu lên.

Hạ Xuyên mí mắt cũng không nâng lên, thản nhiên nói: “Tôi không nhàm chán đến mức muốn đi rình coi nội dung trong nhật ký của anh.” Nói xong mở quyển bút ký ra, từ chính giữa xé một tờ giấy trắng, sau đó đưa trả lại quyển bút ký cho Dennis, thuận tay gấp tờ giấy hai cái.

Tay trái anh cầm tờ giấy, tay phải vừa chuyển bật lửa, ngón cái bật lên, ngọn lửa tinh tế màu vàng ấm liền phát sáng lên.

Hạ Xuyên dùng bật lửa đốt một góc dưới tờ giấy, sau đó nhét tờ giấy đang nhanh chóng bốc cháy lên vào trong đống cành khô đã dựng.

Có chất dẫn cháy của tờ giấy, cành khô rất nhanh đã dính lửa, lẳng lặng bùng cháy. Bởi vì số lượng cành khô Hạ Xuyên tìm được không tính là nhiều, kích thước cũng vừa đúng, cho nên đống lửa cháy lên không lớn không nhỏ, lại có hòn đá che chắn, vừa vặn đủ cho hai người sưởi ấm, thuận tiện hong khô quần áo ướt đẫm trên người, nhưng cũng không đến mức bởi vì quá dễ thấy, dẫn đến một vài thứ không nên trêu chọc lại đây.

Bọn họ tương đương với sử dụng hòn đá vây thành cái hang quanh mình, trong hang còn có một đống lửa không lớn không nhỏ. Cành khô bốc cháy thỉnh thoảng vang lên tiếng “lách tách”, nhưng bị che phủ ở trong tiếng sóng biển, cũng không lộ ra đột ngột. Nhiệt khí theo ngọn lửa rung động lan ra, ấm áp, quần áo ướt đẫm được hong cũng trở nên không còn lạnh giá dính bẩn nữa, nhất thời khiến hai người dễ chịu không ít.

Dennis vùi đầu vào trong balô lục một hồi, vô cùng thức thời lấy chai nước soda lúc trước đã mở ra cùng với gói thuốc, đưa cho Hạ Xuyên.

Dưới tình trạng hiện giờ, Hạ Xuyên cũng không rảnh đi nghiên cứu năng lực lành bệnh của mình vì sao lại trở nên mạnh mẽ. Nếu thuốc tiêu viêm và thuốc giảm đau có hữu hiệu đối với thương thế của anh, thì anh vẫn cứ tiếp tục uống, tổn thương trên lưng eo có ảnh hưởng không nhỏ đối với độ nhanh nhẹn lúc hành động, có thể sớm khôi phục một chút thì không thể tốt hơn.

Chẳng qua lúc này anh không lấy viên giảm đau, mà chỉ nuốt hai viên thuốc tiêu viêm, uống một ngụm nước rất nhỏ, rồi trả lại đồ vật cho Dennis, sau đó thì ôm cánh tay, tựa ở trên tảng đá lớn nhắm mắt
dưỡng thần, hô hấp vừa đều vừa nhẹ, gần như không thể nghe thấy, giống như trong nháy mắt đã ngủ thiếp đi vậy.

Dennis thật cẩn thận quét quanh bốn phía, nghĩ nghĩ lại dịch dịch về hướng Hạ Xuyên, chỉ kém không ngồi chen chúc với Hạ Xuyên. Với loại tình huống này, vị tổ tông bên cạnh đây có năng lực tâm lý thừa nhận hù chết người có thể bình tĩnh nghỉ ngơi, anh ta lại không làm được. Đừng nói ngủ, Dennis hiện tại chỉ cảm thấy trong nháy mắt đều là những chuyện bao hàm tính nguy hiểm, giống như vừa nhắm mắt, trong rừng sẽ gặp chạy ra một con quái vật khổng lồ, gào một tiếng đã gặm mất đầu của anh ta.

Mặc dù anh ta cũng rất buồn ngủ, lại chỉ có thể cố chấp chống đỡ tinh thần, dùng cả cấu véo để làm cho mình bảo trì thanh tỉnh, sau khi tự tra tấn mình một hồi lâu, rốt cục vẫn lấy chút đồ từ trong balô ra để giết thời gian ——

Đó là một cái hộp màu đen, trên nắp lại có một cái màn hình di động rất lớn, ước chừng mười phân, một mặt trong đó mang một màn hình điện tử đơn giản, một mặt khác thì có một dãy nút xoay, đỏ đỏ vàng vàng, con số tụ đầy một bàn tay.

Lúc trước Hạ Xuyên nhìn thứ đồ chơi này chỉ cảm thấy không hiểu ra sao cả, hoàn toàn không nhận ra dùng để làm gì. Nhưng Dennis lại thuần thục điều chỉnh thử một dãy nút xoay, có lúc thì không chút khách khí xoay mấy vòng, có lúc thì dùng đầu ngón tay điều chỉnh từng chút một, thường thường còn có thể chuyển hộp đen đã chỉnh xong lên, ghé vào bên tai nghe trong chốc lát, rồi sau đó lại cau mày tiếp tục, cũng không biết là đang làm cái quái gì.

Sự thật chứng minh loại chuyện cần phải động thủ này, không thể tốt hơn so với việc ngẩn người bao nhiêu, vẫn không cứu vớt được khốn ý dày đặc sâu đậm của Dennis.

Anh ta không đùa nghịch được bao lâu, thì đầu đã gật gù như gà con mổ thóc, đến cuối cùng còn dứt khoát ôm hộp đen để nắp lên gối đầu, rụt lại ghé vào trên nắp hộp đen ngủ triệt để…

Không biết qua bao lâu, sắc trời bắt đầu có tia sáng mơ hồ, gió bão dần dần nhỏ đi, làn sóng chậm rãi bằng phẳng, ngay khi toàn bộ bờ biển đều lộ vẻ an tĩnh rất nhiều, hộp đen trong tay Dennis đột nhiên “tít tít” phát ra hai tiếng vang, âm thanh đó so với tiếng ruồi muỗi đập cánh còn nhỏ hơn, cho dù người ta đang tỉnh, hoảng thần một chút cũng dễ dàng bỏ qua động tĩnh đó, càng khỏi nói lúc đang ngủ.

Nhưng mà Hạ Xuyên dựa vào tảng đá lớn lại đột nhiên mở hai mắt ra, con ngươi anh vốn là màu nâu xám nhạt, lại có ánh lửa nhảy nhót chiếu lên, càng lộ vẻ trong suốt vô cùng, không có nửa điểm mệt mỏi, vừa nhìn cũng không phải là bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ.

Anh cau mày thẳng thân, sau đó nâng tay đẩy đầu Dennis sang một bên, thuận tiện lấy hộp đen anh ta ôm trong lòng qua.

Tuy động tác của Hạ Xuyên không lớn, đối với Dennis mà nói lại tuyệt đối không coi là nhỏ, nhưng bị đẩy như vậy một phen, Dennis vẫn không tỉnh, anh ta chỉ phất phất tay, như đang đuổi ruồi cau mày lẩm bẩm hai câu từ hàm hồ, sau đó thay đổi tư thế một lần nữa rụt lại ngủ tiếp.

Hạ Xuyên vẻ mặt bội phục nhìn anh ta một cái: “…”

Hộp đen trong tay Hạ Xuyên tổng cộng chưa thấy qua được mấy lần, hình dạng có chút giống với am-pe kế điện áp dùng ở phòng thí nghiệm, chỉ là nút xoay nhiều hơn thứ đó rất nhiều, màn hình cũng không giống.

Ngón tay cao gầy của anh nâng hộp đen lật xem chung quanh một vòng, sau đó chuyển tới mặt mang màn hình, nhìn kỹ biểu thị trên màn ảnh một hồi —— giống với tạo hình của hộp đen này, biểu thị trên màn hình cũng rất đơn giản, tổng cộng chỉ có một đường, dao động tương tự điện tâm đồ.

Đương nhiên, không có quy luật như vậy.

Đường sóng này rất khó nhìn ra chu kỳ, bởi vì biên độ dao động thật sự quá nhỏ, xa xa quét mắt một vòng chỉ cảm thấy không khác biệt gì với đường thẳng, nhìn gần mới có thể nhìn ra dao động rất nhỏ bên trên.

Chỉ là tương ứng với đường dao động này rốt cuộc là thứ gì, trên màn hình ngay cả nửa chữ cái thuyết minh cũng không có, chế tác thô sơ, rất giống bán thành phẩm. Hạ Xuyên nhíu mày nhìn một lúc lâu, cũng không hiểu được, đành phải nhét lại vào trong lòng Dennis.

Anh nhìn lướt qua hai bên, cả bờ biển thoạt nhìn vẫn chỉ có hai sinh vật biết thở là anh và Dennis. Thâm Lam thật sự như hắn nói, tùy bọn Hạ Xuyên, lặn vào trong biển xong không thấy xuất hiện nữa, cũng không biết cái gọi là nơi đặt chân của hắn đến tột cùng là ở chỗ nào trong biển.

Lúc trước Dennis nửa đùa nửa sợ nói qua một câu —— anh ta sẽ không phải là quỷ chứ?!

Hạ Xuyên tuy ngoài miệng chế giễu một câu, trong lòng lại có cân nhắc khác. Anh cảm thấy Thâm Lam đương nhiên không thể nào là quỷ, dù sao theo phương hướng tán nhảm mà nói, hắn chí ít có chân có bóng, giống quỷ chỗ nào? Nhưng Thâm Lam có phải là người hay không… anh lại thật sự có chút không dám xác định.

Mặc dù định nghĩa này thoạt nghe đều vớ vẩn.

Ngay lúc suy nghĩ của Hạ Xuyên sắp chạy về phương hướng triết học, anh mơ hồ ngửi thấy một mùi biển tanh thấm đầy hơi nước. Mùi biển tanh này tới mờ mịt lại khó hiểu, giống như lặng yên không một tiếng động lên bờ, bơi tới trước mũi Hạ Xuyên.

Theo lẽ thường, cho dù mùi tanh ở bờ biển nặng hơn nữa, thì sau khi ngủ ở nơi này một đêm, anh nên sớm thích ứng loại mùi này, chết lặng đến gần như không cảm giác ra được. Nhưng bây giờ, thứ mùi này lại đột nhiên nồng đậm lên, vậy cũng chỉ có một khả năng ——

Hạ Xuyên mạnh mẽ đứng lên, xoay người một cái, động tác vừa mau vừa nhẹ, lúc chân hạ xuống đất, gần như nửa động tĩnh cũng không phát ra, giống như mọc ra đệm thịt của động vật họ mèo.

Một chân anh giẫm ở trên tảng đá, chống lên tảng đá lớn hướng về phía biển dò xét, chỉ vừa nhìn, đã khiến cơ thịt toàn thân anh căng thẳng, vung một cái tát ở trên khuôn mặt ngẩng lên của Dennis, thấp giọng quát: “Đứng dậy!”

Dennis bị đánh giật mình một cái, cả người nhảy dựng lên, hộp đen trong lòng lộc cộc lăn ở trên đất, góc nhọn vừa lúc cấn trên lòng bàn chân của anh ta, đau đến mức anh ta kêu thảm một tiếng, ôm một chân vừa nhảy vừa tỉnh táo hoàn toàn. Anh ta thấy Hạ Xuyên đang nhìn bờ biển, phản ứng đầu tiên là: “Sao vậy? Ai đó biến thành xác chết trôi nổi lên đây à?”

Truyện convert hay : Nguyên Thủy Đại Thời Đại

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện