Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương : 36


trước sau

Advertisement
Tiền học phí cấp 3 không quá đắt, một học kỳ mất 800 tệ, phí ăn ở mất 600. Nếu như cô có thể giành được học bổng, tiền học phí chắc hẳn không cần phải lo lắng. Sau này dù cha mẹ Kiều không cho cô đi học, cô cũng có thể tự trả tiền học phí và tiền ăn của mình.

Đương nhiên có cầm được số tiền kia hay không thì vẫn không nói chính xác được. Coi như cô có thể giành được nó thật, đó cũng là cuối năm lớp 10 rồi. Vậy nên ngoại trừ tiền học bổng ra, Kiều Lam còn phải nghĩ ra những cách khác để kiếm tiền.

Không thể trông mong gì nhà họ Kiều, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình đây, có làm thì mới có ăn được. Trong thời gian ngắn nhất, Kiều Lam quyết định sẽ đi làm thuê.

Tranh thủ bây giờ mới lớp 10, thời gian coi như là dư dả, chứ đến khi lên 11 thì bắt đầu có giờ tự học buổi tối, hoàn toàn không có thời gian làm thêm.

Đợi đến cuối tuần, Kiều Lam dự định sẽ ra ngoài làm việc, để dành một ít tiền, nếu không sau này ngay cả tiền sinh hoạt cũng không có.

Lên kế hoạch xong, Kiều Lam cảm thấy an tâm hẳn. Hơn nữa để có thời gian rảnh, lên lớp cô càng nghiêm túc học hành hơn, tận dụng hết mọi thời gian sau khi tan học.

Lúc đầu Bùi Ninh học tập rất chăm chỉ. Nhưng từ sau khi ngồi cùng bàn với Kiều Lam, thấy ý chí quyết tâm học hành của cô, cậu bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác “mình còn chưa đủ cố gắng”.

Thế là không hiểu sao cậu cũng vùi đầu vào học hành.

Thành tích của lớp 13 vốn đứng nhất khối, nhưng từ sau khi thi giữa kỳ xong, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự say mê học hành của lớp.

Nói chung thì trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ như vầy, ngay cả Kiều Lam học kém như thế cũng có thể thi được nhất khối, vậy thì trên đời này còn có chuyện gì là không thể đây.

Mà Trần Diệu Dương vốn thông minh hơn người, vì không muốn lần sau lại thua dưới tay Kiều Lam nên gần đây rõ ràng cũng biết đi học thuộc bài.

Thầy Lưu cảm thấy vô cùng hứng thú với không khí học tập sôi nổi của lớp, ông vui vẻ cả ngày. Trong khi đó, chủ nhiệm của mấy lớp bên cạnh hôm nào cũng phải đứng trên bục giảng la mắng học sinh lớp mình.

“Lớp 13 nhà người ta đứng nhất khối mà bây giờ vẫn còn học hành chăm chỉ như thế, các em lấy tư cách gì mà không chịu cố gắng hả!”

Kết quả là, sáng sớm lúc Kiều Lam ra ngoài học bài, phát hiện những học sinh cũng như cô đông hơn trước rất nhiều.

Tiết cuối cùng của buổi chiều lại là tiết Thể Dục.

Lại học cùng lớp 5, cũng chính là lớp của Hách Anh.

Thật ra Kiều Lam cũng rất thích vận động, không hề ghét tiết Thể Dục chút nào. Trước khi xuyên sách, lúc cô còn học cấp 3 và có mối quan hệ rất tốt với bạn học, vào tiết Thể Dục, cô và các bạn thường xuyên ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nhau.

Nhưng bây giờ, mặc dù từ lúc có thành tích thi giữa kỳ, một số học sinh trong lớp dần dần chủ động nói chuyện với cô, nhưng cũng chỉ là nói chuyện mà thôi.

Đối với Kiều Lam mà nói, tiết Thể Dục như thế này chẳng vui vẻ gì cho cam.

Như mọi khi, Kiều Lam dự định chờ lớp giải tán xong sẽ trở về phòng học đọc sách.

Nhưng hôm nay giáo viên Thể Dục lại đột nhiên nổi hứng, khởi động xong không cho giải tán mà tổ chức hoạt động cho tất cả học sinh cùng tham gia.

Đám nam sinh lúc đầu mang theo bóng rổ để chuẩn bị chơi bóng với lớp 5 bắt đầu kêu rên phản đối.

Giáo viên Thể Dục hoàn toàn không hề bị lay động một chút nào, hào hứng dẫn học sinh đến thao trường lớn, còn tràn đầy phấn khởi tổ chức “trò chơi” cho học sinh.

Đám con trai nhìn lớp 5 trên sân bóng, đám con gái thì nhìn mấy nữ sinh đang ngồi thảnh thơi trên bãi cỏ nghe nhạc nói chuyện phiếm bên kia, tất cả đều dùng toàn bộ tế bào trên người để kháng nghị.

Nhưng kháng nghị vô ích.

Giáo viên Thể Dục hôm nay không biết đã trúng phải ngọn gió nào, một tiết có 45 phút, chờ đến khi tham gia hoạt động xong cũng chỉ còn thừa đúng 5 phút đồng hồ.

Lớp 5 bên cạnh đã chơi xong một trận bóng rồi.

Kiều Lam ban đầu định về phòng đọc sách, bây giờ nhìn đồng hồ, cuối cùng từ bỏ ý định, trực tiếp ngồi chờ chuông ra về.

Chỉ còn thừa 5 phút đồng hồ, mọi người cũng không đi đâu nữa, vừa rảo bước loanh quanh vừa trò chuyện. Nhất là bây giờ trên sân bóng đang có mấy nhân vật nổi tiếng trong trường.

Ví dụ như rất nhiều nam sinh thích Tống Dao, lại ví dụ như phần lớn nữ sinh ở đây đều chú ý đến Trần Diệu Dương và Hách Anh. Bọn họ đi đến chỗ nào, nói chuyện với ai, nhất cử nhất động đều khiến người khác chú ý.

Chẳng qua sau khi thi giữa kỳ xong thì có thêm một nhân vật nổi tiếng nữa, đó chính là Kiều Lam.

Đứng nhất khối, danh hiệu này luôn khiến cho người ta hiếu kỳ. Lúc trước có không ít học sinh tìm thẳng đến lớp 13 để xem mặt. Bây giờ học Thể Dục, biết Kiều Lam cũng có ở đây, rất nhiều học sinh đang nhìn cô.

“Kiều Lam là cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao cao ở đằng kia kìa.”

“Thiếu 108 điểm nữa thôi là được 1200 điểm tối đa, thật là trâu bò, nhưng trông xấu quá.”

“Người ta học giỏi là được rồi, cần đẹp làm gì chứ.” Có người phản bác, nhìn thoáng qua Kiều Lam phía bên kia: “Thật ra cũng đâu đến nỗi như vậy, ngũ quan của cậu ấy trông rất đẹp, trắng thêm một tí nữa chắc chắn sẽ rất xinh.”

“Dáng cậu ấy cao quá, chắc là hơn 1m7 đó, chân thật là dài…”

“Nhưng gầy quá…”

“Ông trời ơi tôi cũng muốn được gầy như vậy…”

Cả đám người xôn xao bàn tán, mãi đến khi giáo viên kêu giải tán mới chậm rì rì đi về phòng học.

Kiều Lam cũng di chuyển về lớp theo mọi người, đột nhiên có một người nhảy đến trước mặt cô từ sau lưng, người cậu ta nóng hừng hực vì vừa mới vận động xong. Kiều Lam tránh đi theo bản năng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy nụ cười xán lạn của Hách Anh.

Nhìn hàm răng sáng bóng của cậu ta, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Kiều Lam đó chính là chàng trai này đủ khả năng đi đóng quảng cáo kem đánh răng rồi đó.

Hách Anh vẫn bày ra dáng vẻ quen thuộc. Cậu vừa chơi bóng xong, không mặc áo khoác đồng phục mà chỉ mặc một chiếc áo thun cộc tay, trên tay cầm quả bóng, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của đám đông xung quanh mà nói với Kiều Lam: “Cảm ơn nha.”

Cảm ơn?

Cảm ơn cái gì chứ?

Kiều Lam cảm thấy không hiểu được: “Chắc cậu nhận lầm người rồi.”

“Làm sao có thể chứ?” Hách Anh nói. Lần trước cậu tưởng rằng Kiều Lam lừa mình nên đã cố tình nhớ tên của cô. Lần này Kiều Lam thi được nhất khối, làm sao cậu có thể nhận nhầm.

Nghĩ tới điều này, tâm tình Hách Anh trở nên tốt hơn. Toán cậu được 123 điểm, cha cậu thưởng cho cậu không ít tiền tiêu vặt, mẹ cậu thì đổi cho cậu một chiếc Iphone mới.

Mấy người Lý Phàm, Tần Dương vỗ vỗ Trần Diệu Dương: “Này, Kiều Lam quen Hách Anh từ khi nào thế?”

“Không biết.” Trần Diệu Dương nhíu mày. Cậu ta cũng kinh ngạc. Dù sao Hách Anh và Kiều Lam căn bản không phải người cùng một thế giới, Trần Diệu Dương cũng không nghĩ ra được rằng hai người đã quen biết nhau trong tình huống nào.

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Đan Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện