Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 126


trước sau

Advertisement



Biệt thự.

Lúc hai người về đến nhà, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, dọc theo đường đi, hai người đều trầm mặc không nói gì.

Chỉ là giây phút Khương Chi Chi chuẩn bị về phòng, sau lưng vang lên một giọng nói lạnh như băng không gợn sóng.

“Không nên cho tôi một lời giải thích về chuyện ở Cửu Trọng Thiên lần trước sao?”
Nguyên Cận Mặc mặc một cây quần áo đen, đứng sau lưng cô, mặt không cảm xúc.

“Xin lỗi, lúc ấy xảy ra bất ngờ, tôi cũng không ngờ sẽ kinh động đến anh.


Khương Chi Chi nói: “Nếu như có nơi nào cần phải bồi thường, anh cứ mở miệng.


Dù thế nào đi nữa, cô đã gây thêm phiền phức cho Nguyên Cận Mặc ở Cửu Trọng Thiên, còn suýt liên lụy đến danh dự nhà họ Nguyên, điều này là cô không cân nhắc chu đáo.

Lỗi của cô, cô thừa nhận.

“Chỉ là một bất ngờ sao?”
Nguyên Cận Mặc tựa như nghĩ tới điều gì, tròng mắt lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong chế giễu: “Một bất ngờ nho nhỏ là có thể làm cô quan tâm chăm sóc một người vừa gặp mặt và quen biết không được nửa tháng đến mức này, còn ra mặt đánh người vì anh ta?”
Khóe mắt nhướng lên đẫm sương lạnh.

Từ ngày đầu tiên anh biết Khương Chi Chi, anh chưa từng thấy ai được cô để trong lòng như vậy.

Diệp Hề Hàn… là người thứ nhất!
Một khi suy luận mọi thứ theo hướng này, lồng ngực anh như bị ai đó chôn bom hẹn giờ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

“Anh điều tra chúng tôi?”
Khương Chi Chi nhíu mày, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Cô không thích cách làm này của Nguyên Cận Mặc, có cảm giác bị xâm phạm riêng tư.

“Cô là người vợ trên danh nghĩa của tôi, chẳng lẽ tôi phải không hay biết gì?” Nguyên Cận Mặc cười lạnh một tiếng, đáy mắt nhuốm sương lạnh.

“Anh cũng nói đó chỉ là trên danh nghĩa.


Khương Chi Chi thu lại vẻ dửng dưng nơi đáy mắt những ngày qua, thay vào đó là thấp thoáng cơn giận: “Giữa chúng ta chỉ là một tờ hiệp ước, anh không có tư cách can thiệp vào nguyên tắc kết giao bạn bè của tôi.


Cô thật sự nổi giận.

Cô cũng không làm gì sai, Nguyên Cận Mặc có cần phải thể hiện thái độ như vậy sao? Dựa vào đâu mà điều tra về thầy?
“Tôi cảm thấy lúc này hai chúng ta nên để nhau tỉnh táo một chút thì tốt hơn.



Một hồi lâu, trong phòng khách vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng, Khương Chi Chi nhìn Nguyên Cận Mặc, bình tĩnh mở miệng: “Chỉ có một điều tôi phải lặp lại một lần cuối.


“Giữa tôi và Diệp Hề Hàn không phải loại quan hệ như anh nghĩ, cũng mời cậu Hai sau này không nên vận dụng thủ đoạn làm phiền anh ấy.


Giọng điệu thờ ơ không thân thiết, nhưng có thể thấy trong từng chữ đều tràn đầy đầy ý bảo vệ Diệp Hề Hàn.

Nguyên Cận Mặc sầm mặt, khóe miệng nhếch lên chút lạnh lẽo như có như không.

Thế này mà còn gọi là không có quan hệ gì à?
“Nhưng nếu như cậu Hai để ý, cùng lắm thì chúng ta kết thúc hiệp ước trước thời hạn, không cần phải huyên náo khó coi như vậy.


Bỏ lại những lời này, Khương Chi Chi cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.

“Cô định đi đâu?”
Nguyên Cận Mặc mím chặt môi, kéo lấy cánh tay Khương Chi Chi, mơ hồ nổi gân xanh.

“Với trạng thái hiện tại, quả thật chúng ta không thích hợp sống chung dưới một mái hiên.


Khương Chi Chi nhẹ nhàng hất bàn tay to đang giữ cô ra, vẻ mặt bình tĩnh chưa từng thấy: “Cả hai đều nên yên tĩnh một chút.


Nguyên Cận Mặc cần tỉnh táo, cô cũng cần suy tính cẩn thận một chút.

Nếu cả hai đều chung đụng không vui, vậy hiệp ước còn không đến ba trăm ngày… có cần phải tiếp tục nữa không?
Cũng không lâu lắm, ngoài nhà truyền tới một tiếng xe khởi động rồi lại khôi phục tĩnh mịch.

Nguyên Cận Mặc đứng im ngược chiều ánh sáng, mơ hồ chỉ còn lại đường nét tối đen, căn bản không thấy rõ vẻ mặt anh.

Thế nhưng cả người tràn ngập hơi thở lạnh lẽo tức giận, mãnh liệt làm người ta sợ hãi, cư như một con sư tử đực có thể phát giận bất cứ lúc nào.

Nguyên Nhất ẩn núp phía xa xa, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, cũng không dám thở mạnh.

Đã lâu lắm rồi… anh ta không nhìn thấy cơn thịnh nộ của cậu Hai!
“Đi ra.


Giọng điệu vô tình lạnh như băng làm Nguyên Nhất lạnh toát sau lưng, anh ta vội vàng lên tiếng, dáng vẻ vô cùng cung kính: “Cậu Hai.


“Đi theo sau, điều tra xem tối nay cô ta đi đâu.


Nguyên Cận Mặc không thay đổi sắc mặt ra lệnh, trên mặt vẫn phũ đầy sương lạnh khó mà tiêu tan.

Dưới chân lảo đảo, Nguyên Nhất suýt té thành chó gặm phân: “… Vâng.


Cậu Hai, rõ ràng anh đang lo lắng cho mợ, tại sao còn muốn gây gổ với mợ chứ!
Haizz… Chuyện này là sao chứ!

Từ biệt thự ra ngoài, Khương Chi Chi trực tiếp đón xe, tìm một khách sạn có hoàn cảnh phục vụ cũng không tệ lắm, bao một phòng đơn rồi đơn giản rửa mặt một chút, sau đó nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mùi vị chăn nệm xa lạ làm cô không thích ứng, liên tục lăn qua lăn lại trên giường như “cuốn bánh” nhưng khó mà nghênh đón cơn buồn ngủ.

Hết lần này tới lần khác, căn phòng này còn cách âm không tốt lắm, tiếng “Yêu tinh đánh nhau” ở cách vách chui hết vào tai cô không rơi một chữ nào.

“Anh Phi Dương, em rất nhớ anh nha…”
“Cục cưng, anh cũng vậy!”
“Vâng, hì hì… Anh đến tìm em, cũng không sợ vợ anh biết…”
“Hừ, cô ta là cái thá gì, đàn bà mà trên giường giống cá chết, nào nhiệt tình như cục cưng…”
“Đồ quỷ sứ… Á, nhẹ một chút…”
Còn là một thằng đàn ông nɠɵạı ŧìиɦ và cô bồ nhí rác rưởi!
Khương Chi Chi nhíu mày, xoay người dùng gối che kín lỗ tai.

Nhưng vừa nhắm mắt, đột nhiên trước mắt hiện lên một đôi mắt đen láy, sâu thẳm và rét lạnh như băng, bên trong đầm băng ẩn chứa lửa giận nồng nặc làm người ta sợ hãi trong lòng.

Trong lòng run lên chưa từng thấy, khó khăn lắm mới có chút buồn ngủ nhưng lúc này đã biến mất hơn phân nửa.

Ngày hôm sau, không ngoài dự liệu, cô đi làm với hai quầng thâm đen thui.

Lúc Giang Khinh Ca nhìn thấy cô cũng ngạc nhiên: “Chi Chi, tôi có mang kem nền này, cô dùng che quầng mắt đi.


“Không sao, chỉ là tối qua không ngủ ngon, lát nữa ngủ bù là được.


Khương Chi Chi cảm ơn ý tốt của cô ta rồi lại hỏi: “Khinh Ca, sao hôm nay cô tới sớm vậy?”
Ánh mắt lơ đãng liếc về phía đồng hồ treo tường, chỉ mới tám giờ rưỡi.

Trước đây Giang Khinh Ca đi làm toàn khoảng chín giờ rưỡi.

“Trong nhà không có ai, tôi ở nhà cũng không có ai nói chuyện, còn không bằng đến sớm một chút giúp đỡ công ty.


Giang Khinh Ca dịu dàng nở nụ cười, chỉ là khóe miệng cong lên kèm theo mấy phần miễn cưỡng.


Khương Chi Chi nhạy cảm chú ý tới, lại không hỏi nhiều.

Cô nhớ kiếp trước trên báo có tin, mặc dù Khinh Ca gả vào nhà họ Kiều, nhưng bà cụ Kiều vẫn luôn không hài lòng về cô ta cho lắm…
“Đi thôi, số liệu mấy ngày trước vẫn chưa phân tích xong, chúng ta tiếp tục thí nghiệm đi.


Khương Chi Chi vỗ một sau lưng Giang Khinh Ca, hai người nhìn nhau cười một tiếng, một trước một sau đi vào phòng thí nghiệm.

Tập đoàn Nguyên Thị.

“Tối hôm qua, lúc 10:26 mợ chủ làm thủ tục ở khách sạn Thiên Nghệ.

Sáng nay vào lúc 7:26 ăn sáng tại phòng ăn của khách sạn, lúc 8:31 đến công ty đi làm …”
Cách bàn làm việc bằng cẩm thạch, Nguyên Nhất cầm văn kiện, cẩn thận báo cáo tung tích Khương Chi Chi kể từ tối qua rời khỏi biệt thự.

Không có gì ngoài ý muốn hoặc xảy ra chuyện xấu.

Cho đến khi đọc xong điều cuối cùng, cảm giác áp bách mãnh liệt trên người vẫn không giảm bớt chút nào.

“Mang dự án hợp tác GM tới đây, thông báo đi, nửa giờ sau trực tiếp tổ chức cuộc họp.


Nghe thấy người đàn ông ra lệnh với giọng điệu không hề có độ ấm, Nguyên Nhất mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn người đàn ông, gương mặt đẹp trai vẫn lạnh băng như cũ, vẻ mặt vẫn không cảm xúc, hung ác lạ thường.

Cho dù ai nhìn qua cũng không thể không nói một Diêm vương sống!
Trong thời gian một tuần, Diệp Hề Hàn trẻ tuổi, năng lực khôi phục lại mạnh, cũng không lâu lắm đã được phép xuất viện, càng ngạc nhiên vui mừng là thành tích cuộc thi mới nhất của cậu ấy còn cao hơn trước mấy chục điểm.

Mặc dù chỉ là điểm miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, nhưng tiến bộ rất nhiều so với trước kia.

Khương Chi Chi vui mừng, vung tay lên: “Cuối tuần mời cậu đi công viên chơi.


Không biết Đỗ Tử Hàm làm sao biết được tin này, giả vờ kiêu ngạo tỏ vẻ cũng muốn đi cùng, Khương Chi Chi có thẻ vip, bèn thuận thế mang cả cậu ta theo.

Cả ngày, từ ban ngày chơi đến khi mặt trời lặn, hai chàng trai trẻ tuổi cũng có chút chịu không nổi, từ suиɠ sướиɠ đến lúc đi ra đã trực tiếp đói đến mức da bụng đụng da lưng.

Khương Chi Chi lắc đầu một cái, cười cười đập nhẹ sau lưng bọn họ: “Tinh thần lên nào, tôi dẫn hai người đi ăn món ngon.

"
Vừa nói xong, một trái một phải vừa đẩy vừa kéo mang bọn họ đi vào một con đường tương đối kín đáo.

Trong nhà hàng lớn chú ý đến sự ưu nhã tinh xảo, muốn ăn chút thức ăn dính mùi khói bếp thì tất nhiên nên đến mấy quán nhỏ trong hẻm cho có hương vị.

Khương Chi Chi mang bọn họ quẹo vào một con đường tương đối vắng, cô nhớ cuối đường có một quán ăn bán cù lao, bên trong có ếch trâu là tuyệt vời nhất.

Chỉ là còn chưa đi đến nơi, đột nhiên con hẻm chật hẹp tràn vào rất nhiều côn đồ cắc ké, quần da cộng thêm hình xăm phách lối, đầy vẻ du côn lưu manh.

Ánh mắt nhìn chằm chằm trên người bọn họ, nhìn qua đã biết không phải loại người lương thiện.

Khương Chi Chi khẽ nhíu mày, theo bản năng che chở Diệp Hề Hàn và Đỗ Tử Hàm sau lưng mình.

“Xùy, gái điếm thối, cuối cùng cũng để cho ông đây bắt được mày.


Trong đám côn đồ cắc ké có một tên trông hết sức quen mắt, Lư Kiệt nhổ nước bọt ra đất, ánh mắt vô cùng càn rỡ: “Con mẹ nó, dám đưa ông mày vào đồn cảnh sát, hôm nay ông phải dạy cho mày một bài học!”
Những tên côn đồ cắc ké sau lưng gã cũng ồn ào ầm ĩ theo: “Ơ kìa, dáng dấp cô nàng này không tệ nhỉ, lát nữa để bố mày vui đùa một chút, lâu rồi không phát tiết.


“Cút xa một chút, ông mày muốn là người thứ nhất, cô nàng xinh tươi như vậy rất hiếm thấy.


“Vậy mọi người lần lượt theo bản lĩnh, cùng lắm thì chơi chung cũng được.


“He he he he …”
Tiếng cười hạ lưu thô bỉ tràn đầy toàn bộ hẻm nhỏ, Diệp Hề Hàn nghe vậy, mặt đều tối sầm, Đỗ Tử Hàm cũng giống vậy, sắc mặt khó coi siết chặt quả đấm.

Đang định lên tiếng lại bị Khương Chi Chi kéo chặt: “Hai người im miệng, không được phép lên tiếng.


“Tại sao?”
Trên mặt hai thiếu niên đầy vẻ không cam lòng và tức giận.

Nhưng Khương Chi Chi không để ý tới, cô đè xuống vẻ chán ghét trong lòng, lạnh lùng cong môi: “Lư Kiệt gọi các người tới đây, mặc kệ anh ta cho các người bao nhiêu tiền, tôi ra giá gấp ba!”
Lời này vừa nói ra, tất cả côn đồ cắc ké có mặt ở hiện trường đều sửng sốt, hai mắt sáng lên.

Gấp ba giá tiền… đó là một khoản cực lớn đấy!
Bọn họ tụ tập thành một đám, gây chuyện lường gạt khắp nơi cả ngày lẫn đêm, chẳng phải cũng vì chút tiền đó à?
Thấy thái độ mấy tên côn đồ cắc ké trở nên chần chờ, khóe miệng Khương Chi Chi cong lên một độ cong lạnh lùng, nhưng tinh thần thủy chung không buông lỏng.

Đổi thành bình thường, cô không ngại dạy dỗ mấy tên cặn bã xã hội này, nhưng vết thương trên người thầy vừa mới lành, mà Đỗ Tử Hàm … thôi không cần nói, yếu ớt như gà, còn không đủ cho người ta nhét kẽ răng, cô không thể mạnh mẽ chống đối với người ta.

Đỗ Tử Hàm: ??? Cảm giác hơi xúc phạm.

“Không được, cô nghĩ hay lắm!”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Lư Kiệt biến đổi: “Đừng nghe cô ta nói bừa, con đàn bà này đang lừa gạt thôi, người có tiền thì làm sao lại đến mấy nơi vắng vẻ thế này?”
“Tôi thích, anh làm gì được?”
Khương Chi Chi híp mắt, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: “Các người cần phải hiểu rõ, bây giờ kịp thời dừng tay còn có thể lấy được thù lao gấp ba, nếu muốn ra tay thì cái gì cũng mất.


“Một lần tụ tập đánh nhau cũng đủ để các người vào đồn cảnh sát, đến lúc đó người bị giam giữ không nói, còn phải bồi thường một số tiền lớn, lúc đó cái mất nhiều hơn cái được đấy!”

Lúc này khí thế lạnh lùng kiêu ngạo phát huy hoàn toàn, chấn nhiếp những người này.

Mấy tên côn đồ cắc ké bắt đầu lùi bước, Lư Kiệt thấy cô dễ như trở bàn tay đã kêu gọi mấy anh em mà mình mang tới đầu hàng, cả khuôn mặt thối hết mức.

"Các anh em, con đàn bà thối này quỷ kế đa đoan, dù thế nào đi nữa mọi người cũng đừng để bị cô ta lừa!”
Cắn răng một cái, nghĩ đến cú điện thoại thần bí kia, Lư Kiệt xoa quả đấm gào thét xông lên, hung ác gầm to: “Chúng ta cùng tiến lên, chắc chắn có thể khiến cô ta trả giá thật lớn…”
Sau khi chuyện này thành công, người thần bí kia sẽ cho gã khoảng một triệu, còn đưa gã ra nước ngoài… Gã không sợ!
“Á!”
Vừa dứt lời, Khương Chi Chi thoải mái xoay người, chân phải bay lên trời, trực tiếp nện mặt vào đầu heo của Lư Kiệt.

“Ầm” một tiếng, cả người không có kịp đánh trả đã nện trên tường xi măng rồi ngã xuống đất chị một đống thịt chết.

Thân thể xinh đẹp nhẹ nhàng hạ xuống, tư thế đẹp trai làm người ta ghen ghét!
Đáy lòng Đỗ Tử Hàm “Con mẹ nó”.

Hóa ra lần lần trước chị cậu ta đánh tơi bời Lư Kiệt là đã nhẹ tay một chút rồi.

Mà Diệp Hề Hàn là lần đầu tiên thấy Khương Chi Chi ta tay cũng sợ ngây người, môi mỏng mím chặt, hai tay nắm thành quyền.

Phủi phủi bụi bặm không tồn tại trên người, Khương Chi Chi nhướng mày nhìn đám côn đồ các ké còn lại đang run lẩy bẩy, nhếch môi: “Các người cũng muốn nếm thử mùi vị đổ máu trên tường xi măng sao?”
“Không, không cần đâu nữ anh hùng …”
Liếc nhìn Lô Kiệt vẫn còn đang tê liệt như chết trên đất, những tên côn đồ cắc ké biết điều nuốt nước bọt, lắc đầu còn chăm chỉ hơn Peashooter.

Hoàn toàn bị uy hiếp bởi cú nốc ao xinh đẹp vừa rồi của Khương Chi Chi.

Xin nhờ, bọn họ chỉ muốn mưu tài, cũng không thật sự muốn hại đến tính mạng.

Hơn nữa bọn họ và Lư Kiệt cũng không thân, nếu không phải nể mặt tiền, bọn họ sẽ không từ ngàn dặm chạy tới đây cản người!
“Vậy tiền thù lao gấp ba mà lúc nãy nói …”
Trong nháy mắt, tên côn đồ cắc ké rất có ánh mắt trách cứ: “Tiền gì, chúng tôi không hiểu.


“Đúng đúng đúng, chúng thôi chỉ là không cẩn thận đi ngang qua mà thôi.


“Lư Kiệt là ai? Từ đầu đến cuối chúng tôi đều không quen biết!”
Tình anh em plastic chân thực vậy đấy!
Khương Chi Chi nhẹ nhàng mỉm cười, quay đầu, đang định kêu Đỗ Tử Hàm và Diệp Hề Hàn rời đi, đột nhiên sau lưng truyền tới một trận gió lạnh, bước chân đột ngột dừng lại.

Ban đầu sắc mặt ung dung tự nhiên, đột nhiên lóe lên vẻ nghiêm túc.

Không đúng… có hai hơi thở không bình thường!
Đáy mắt thoáng qua tia sáng lạnh, cô nhanh chóng đẩy hai thiếu niên trước, lời nói mang theo vẻ sốt ruột: “Chạy mau!”

Cửu Trọng Thiên.

Trên bàn đá cẩm thạch lạnh nhưng băng bày đầy tư liệu liên quan đến quỹ tích hành động của Khương Chi Chi.

Nguyên Cận Mặc ngồi sau bàn làm việc, trên người tỏa ra hơi thở âm trầm.

Bàn tay rõ ràng khớp xương chậm rãi lướt trên tờ giấy còn mang mùi mực, ánh mắt lấp lóe.

Những ngày qua Khương Chi Chi không về biệt thự, vẫn luôn ở trong khách sạn.

Sau khi rời khỏi anh, cuộc sống vẫn thú vị như cũ.

Đi học, đến công ty, đi bệnh viện thăm người, hôm nay còn dẫn người đi đến công vui giải trí chơi đùa… Cuộc sống đâu vào đấy, không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào.

Đôi mắt hơi híp, khó mà che giấu vẻ tối tăm và nóng nảy bên trong.

Người duy nhất bị ảnh hưởng chỉ có anh!
Anh thừa nhận là anh ghen tỵ!
Trên đời này, anh cho là lòng anh sẽ mãi lạnh tanh như vậy, hết lần này tới lần khác có một người phụ nữ khác biệt xông vào cuộc sống.

Lần đầu gặp thì mập mạp gian xảo, ngắn ngủi mấy tháng đã phá kén thành bướm, rực rỡ đổi mới hoàn toàn.

Mỗi một lần gặp mặt va chạm đề làm anh sinh ra hứng thú mới.

Vì vậy mới có thể làm anh không tự chủ chú ý tới người phụ nữ đó từ lúc nào không biết… Chờ đến khi kịp phản ứng, từ thân thể lẫn trái tim đều thất thủ rồi.

Mạnh mẽ tự tin, từ đầu đến cuối vững chắc tỉnh táo, dường như không có bất kỳ thứ gì có thể làm lòng cô chập chờn… ngoại trừ người đàn ông tên Diệp Hề Hàn kia!
Ánh mắt liếc về phía trang cuối cùng trong đống tài liệu kia: Mấy chữ to “cùng vui chơi trong công viên giải trí” vô cùng nhức mắt …
Mà ngay vào lúc này, đột nhiên cửa phòng bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài, Nguyên Nhất chạy chậm vào trong, sắc mặt không tốt lắm.

“Cậu Hai, mợ chủ đã xảy ra chuyện!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện