Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Cái bình thần kì


trước sau

Advertisement
Thuận lời lừa dối qua chuyện, Phong Tiểu Tiểu không dài dòng nữa mà thẳng thắn hướng cậu em họ biểu lộ ý đồ, hỏi: “Thật ra bọn tôi có tìm được cái bình của ba anh trong phòng bệnh Chu Hân, vậy nên không biết ông bác khi nào thì tiện có thể cho chúng tôi đến thăm?”

“Cái bình?!” Cậu em họ ngây người 3 giây, lại khiếp sợ 3 giây, cuối cùng không thể tin được: “Ý cô là, tiểu Hân…Chu Hân, loại lừa đảo cao cấp như cô ta lừa dối tôi lâu như vậy, chỉ vì một cái bình?”

Có rất nhiều chuyện chỉ cần một câu nói là đã thông, ví dụ như bạn gái lần đầu tới nhà sao có thể phạm phải sai lầm không đáng, ví dụ như sau này xử lí chứng cứ vì sao ngay cả mảnh vỡ mình cũng chưa thấy được, lại ví dụ như vì sao phòng bệnh của bạn gái luôn có 1 ngăn tủ khóa chặt không cho ai mở…Nhưng tất cả những giả thiết này muốn tin được thì phải có điều kiện tiên quyết là cái bình rất có giá trị, ví dụ như nói nó là đồ cổ linh tinh gì đó.

Cái làm cậu em họ có cảm giác chưng hửng là ở chỗ hắn biết cái bình kia chẳng qua chỉ là của một người bạn cũ nặn ra tặng cho ông ba nhà mình mà thôi.

“Thật ra chúng tôi hoài nghi những người đó lấy cái bình là vì Phong tiên sinh.” Phong Tiểu Tiểu dường như đã nắm bắt được cảm xúc thế nào khi lừa dối người ta, nửa thật nửa giả mồm mép lưu loát bịa chuyện: “Anh cũng biết đó, bản thân cái bình không đáng bao nhiêu, nhưng ba anh cũng nói, trước khi Phong tiên sinh đi từng đề cập qua cái bình này có manh mối tìm được ông ấy…”

Cậu em họ rối rắm nửa ngày, rốt cuộc nghĩ không ra được lí do nào giải thích hợp lí hơn, đành chấp nhận cách nói của Phong Tiểu Tiểu: “Vậy thì có liên quan gì đến các người?”

“Vì chính nghĩa chẳng lẽ không đủ sao?” Phong Tiểu Tiểu khiếp sợ, kinh ngạc, không thể tin nhìn cậu em họ.

“…”

“Khụ, được rồi, anh cũng thấy đó, chúng tôi đều họ Phong…”

….

Không biết là đã tin Phong Tiểu Tiểu bốc phét hay bởi vì cái bình trên tay người ta. Dù sao gặp mặt một bữa cũng không phải chuyện gì khó khăn, vì thế cậu em họ thực thuận tay gọi về nhà, hẹn tối nay gặp mặt.

Nội dung cuộc gọi không lộ ra quá nhiều, ông bác cũng chỉ tưởng thằng con tính hiếu kính mình một cái đồ rởm cao cấp mà thôi. Tuy rằng thực không phải quá hứng thú, nhưng ít nhiều gì cũng là một mảnh tâm ý. Và suy nghĩ này vẫn giữ nguyên cho đến khi đám người kia đến, lại Phong Tiểu Tiểu lấy cái bình ra khỏi hộp mới thôi…

Thư phòng, lại là thư phòng.

Ông bác ngồi sau bàn đã vuốt cái bình ít nhất nửa giờ không mở miệng, ghế đối diện ngồi hai người Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn.

Chú Ngao Tiềm mang theo anh bạn nhỏ ngây thơ vô tà ngồi trong phòng khách ngoan ngoãn xem TV, Đường Cần thân là chủ nhà ngồi tiếp khách. Về phần cậu em họ….Ông bác thuần túy ghét bỏ thằng nhãi này quá ngu, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cái bình lành lặn liền hiểu được vụ Chu Hân “lỡ tay” đánh vỡ cái bình là có ẩn tình. Vì vậy, đối với thằng con có ánh mắt quá kém, ông bác cũng không thèm quan tâm tới cái đầu thấp EQ như vậy, càng không tính toán phí nước miếng với đối phương, rõ ràng trực tiếp ngăn cách bên ngoài hội nghị đẳng cấp cao trong thư phòng…

Nói một chút đi, Chu Hân kia là thế nào?” Sau lúc lâu, ông bác mới mở miệng đánh vỡ một mảnh yên lặng, chủ động hỏi.

“Thật ra bác cũng đoán được rồi đấy. Chuyện đã qua rồi, sau này nếu muốn biết cứ hỏi Đường Cần hoặc con trai bác cũng được.” Dương Nghiễn buông chén trà trong tay, xoa xoa trán: “Lần này chúng cháu đến cũng chủ yếu là vì Phong Tê tiên sinh.”

Ông bác lưu luyến không rời, cẩn thận đặt bình gốm về trên giá sách, sau đó mới hỏi lại: “Phong tiên sinh?”

“Cháu nghe Tiểu Tiểu nói qua, hình như bác từng nói trong cái bình này có manh mối về điểm dừng chân của Phong Tiên sinh?” Dương Nghiễn trầm ngâm một lúc mới tiếp: “Sau khi lấy được cái bình, bọn cháu cũng có nghiên cứu nhưng chẳng phát hiện chỗ nào đặc biệt, vì vậy hôm nay đến muốn hỏi ngài một chút, vài chục năm nay giữ cái bình vậy có thấy được gì không?”

Ông bác hồ nghi: “Cô cậu thấy hứng thú với Phong tiên sinh?”

Trải qua sự kiện mất trộm bình gốm, ông bác cũng không dám tùy tiện tin tưởng người ngoài, lại càng không giống trước tùy tiện kéo người ta hoài niệm về thời thơ ấu ngày xưa.

“Kỳ thật thế này, chủ yếu là Phong tiên sinh kia cùng cháu có quan hệ rất sâu xa…” Phong Tiểu Tiểu lại bốc phét.

“Lần trước rõ ràng cô nói mình là cô nhi!” Ông bác lời lẽ chính nghĩa chỉ trích, sau đó ngẫm lại thần bí hỏi: “Chẳng lẽ Phong tiên sinh thật sự là ông cố thất lạc của cô?”

“…” Dương Nghiễn suýt thì sặc, yên lặng lại buông chén trà, hàm hồ đáp: “Không phải ông cố nội, nhưng có thể có quan hệ mật thiết khác.” Ví dụ như vợ chồng…

“Bác đã nói mà!” Ông bác thở phào, không hiểu sao lại có loại cảm giác thoải mái khi thần tượng không bị ô nhiễm: “Nhìn cháu cùng Phong Tê tiên sinh cũng không quá giống.”

Tuy bộ dạng của Phong Tiểu Tiểu không xấu, thậm chí còn có thể coi là tiểu giai nhân, nhưng nếu so sánh với Phong tiên sinh thì….Lấy bản gien gốc của Phong tiên sinh, vợ của ông ấy phải xấu đến cỡ nào mới trung hòa được ra bộ dạng của Phong Tiểu Tiểu như bây giờ.

Trong lúc ông bác suy nghĩ bay xa, Dương Nghiễn vẫn luôn chặt chẽ quan sát hoạt động của đối phương, sau đó bỗng nhiên ngẩng người, xấu hổ ho khan vài tiếng lại tiếp đề tài: “Bác, nếu bọn cháu đoán không nhầm, thì vị Phong tiên sinh bác quen có phải có một hình xăm vảy rắn màu thiên thanh ở khóe mắt trái không?”

Ông bác hoàn hồn, lắp báp kinh hãi: “Sao cậu biết?!”

Thông Thiên Nhãn, công nghệ cao không biết sao!

Dương Nghiễn bình tĩnh nhíu mi, tỏ ra nguy hiểm, nhìn xa xăm ngoài cửa sổ: “Cho nên cháu mới nói, ông ta cùng Tiểu Tiểu có mối quan hệ rất sâu xa….”

….

Sau một lúc trao đổi cũng không có được thông tin gì ý nghĩa, chỉ có vụ Dương Nghiễn đọc thành công bộ dạng của Phục Hy xem như thành công, chỉ là hắn….một không am hiểu vẽ chân dung, hai không am hiểu miêu tả đặc thù ngũ quan, gom hết tất cả thông tin lại, cuối cùng chỉ có chi tiết “hoa văn vảy rắn màu thiên thanh trên khóe mắt trái” là có thể tham khảo.

Ăn chực một bữa cơm, mọi người không biết là nên thỏa mãn hay mất mát lên xe về, Đường Cần vẫn ở lại nhà ông cậu như trước.

Vừa lên xe, Phong Tiểu Tiểu liền lôi ra bình Phục Hy cầm trong tay nghiên cứu: “Ngay cả ông bác cũng không phát hiện gì dị thường, chẳng lẽ cái bình này thật sự là do Phục Hy lúc đó mất kiên nhẫn, nặn đại lừa gạt con nít?”

“Về rồi xem, anh thấy là do chúng ta không hiểu thấu đáo thì đúng hơn.” Dương Nghiễn khởi động xe, đưa Ngao Tiềm về phố Thành Hoàng mới bãi giá hồi cung.

Vừa về tiệm gốm nhà mình, Y Y nhảy bắn ra nghênh đón, thấy cái bình trong tay Phong Tiểu Tiểu thì kinh ngạc: “Ủa, không phải anh chị mang nó đi trả rồi sao….”

“Đúng là mang đi trả, nhưng trả vẫn là đồ dỏm.” Phong Tiểu Tiểu nhún vai: “Dù sao ông bác chỉ cần đồ kỉ niệm, hàng chị mày phục chế từ chính phẩm tuyệt đối nhìn không ra đồ fake.”

Dưới tình huống không có tham khảo đương nhiên chỉ đành tự tưởng tượng ra mà làm. Nhưng đã có vật tham chiếu, nâng tay phục chế cái giống như đúc không phải là chuyện khó với Phong Tiểu Tiểu.

“Ồ.” Y Y gật gật đầu, trong khoảng thời gian ở tiệm gốm này, cô gái bé nhỏ vốn ngây thơ thuần khiết thiện lương vô hai đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, ít nhất cô đã quá quen thuộc với việc lâu lâu đám người phun ra mấy lời cũng như hành động không chính nghĩa gì rồi.

Phong Tiểu Tiểu mang cái bình về phòng, Dương Nghiễn vừa đậu xe vừa thuận miệng quan tâm thú cưng: “ALexander sao rồi?”

“Cho ăn rồi, Thịt bò Kobe thượng hạng, Đại Hoàng ăn nhiều lắm.” Y Y thành thật trả lời.

“…Là Alexander!” Dương Nghiễn đen mặt, lại hỏi: “Còn Alice?”

“Tiểu Yêu ăn từ sớm, mới bay đi chơi, chắc tối mới về.” Y Y liền khoe thành tích: “Hôm nay em còn thấy tiệm nhang đèn giảm giá, mua thật nhiều nhang cao cấp về, Vi Vi ăn cũng thật vừa lòng.”

Đậu xe xong, hai người vừa nói vừa vào tiệm, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng thét chói tai.

Âm thanh đó không giống như truyền qua không khí mà đập thẳng vào trong đầu, không phải Phong Tiểu Tiểu, là Vương Vi.

Liếc nhau, hai người nhanh chạy vào trong phòng, mở cửa ra, chỉ thấy Phong Tiểu Tiểu đang cầm cái bình đứng ngây ngốc trước sô pha.

“Sao lại thế này?” Dương Nghiễn liếc một vòng quanh phòng, không thấy quỉ ảnh của Vương Vi ngày thường bay tới bay lui, cuối cùng lực chú ý tập trung lên cái bình trong tay Phong Tiểu Tiểu, không biết có phải do tâm lí hay không mà Dương Nghiễn thấy thân bình hình như lại trơn bóng một hai phần: “Cái bình này…”

“Cái bình này?!” Phong Tiểu Tiểu tựa hồ là phục hồi tinh thần, nháy mắt mấy cái, cúi đầu ghé sát mắt vào miệng bình, lại ngẩng đầu mờ mịt hỏi: “Anh Hai, đây thật là bình Phục Hy, phải không? Không phải bình Ngọc Tịnh của Quan Thế Âm đúng không?”

“….Chỉ có bình Ngọc Tịnh nhà mày mới béo như cái bầu rượu ấy.” Dương Nghiễn đen mặt: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Theo động tác vừa rồi của Phong Tiểu Tiểu, Dương Nghiễn đã có dự cảm không lành, mà câu trả lời tiếp theo của đối phương quả nhiên cũng chứng nghiệm điều này: “Lúc nãy em vừa vào, Vương Vi vốn muốn tìm em nói chuyện, sau đó đột nhiên lóe sáng, cô ấy bị hút vào…”

“Hút…” Dương Nghiễn xoa xoa thái dương, đau đầu: “Sao lại như thế?”

“Không biết!” Phong Tiểu Tiểu vô tội lắc đầu, lúc này là thật vô tội, không phải giả vờ.

Có vấn đề, hỏi Lí Trường. Hai mặt nhìn nhau một phút đồng hồ, sau đó cùng nhau bận rộn, một người cẩn thận đặt cái chai lên bàn cạnh lư hương, một người vội vã móc di động tìm số Lí Trường.

Tiếng chuông đổ chưa tới vài giây, Lí Trường bên kia đã bắt điện thoại, bối cảnh âm thanh là một mảnh pháo nổ ầm vang, xem ra chỗ đối phương đến du lịch lần này khá là kích thích: “Ta bây giờ không có thời gian, cho bọn bay 1 phút đồng hồ, không có việc gì thì nói ta cúp, nếu không ta trở mặt đừng có trách!”

“Có việc! Có đại sự!” Sợ đối phương thực cúp, Phong Tiểu Tiểu giật lấy điện thoại trên tay Dương Nghiễn, rống: “Quỉ hồn của Vương Vi bị cái bình của Phục Hy nuốt phải làm sao đây!!!!!!”

“…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện