Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Mẹ và ba


trước sau

Advertisement
Chuông cửa đương nhiên không có vấn đề, tên xã hội đen đang xem TV cũng biết có người đến. Nghe đồng bạn nói như vậy, hơi sửng sốt một chút rồi nhíu mày: “Phục vụ phòng? Tao nhớ đâu có yêu cầu…”

“Không phải, thoạt nhìn ăn mặc rất tốt, không giống phục vụ phòng.” Tên canh ở cửa nhỏ giọng đáp, ngẫm lại liếc một cái, hâm mộ bổ sung: “Là đàn ông, bộ dạng rất được, còn trẻ, một thân hàng hiệu, chỉ cái kẹp cà vạt thôi cũng đủ anh em mình làm mười năm.”

Người xem TV “ồ” một tiếng, không chút để ý xua tay: “Chắc là đi nhầm phòng, đừng động nó, nhấn một hồi không ai trả lời cũng tự đi thôi.”

Hắn thật không lo Dương Nghiễn đến để gây sự, thứ nhất, người đến gây chuyện không có khả năng ăn mặc xa hoa như vậy. Thứ hai, đến gây chuyện không thể chỉ đi một mình.

Nhưng thực hiển nhiên hai người trong phòng lúc này sai lầm, Dương Nghiễn là đến vì hai người bọn họ, ấn một tiếng chuông không thấy cửa nhúc nhích, dứt khoác đưa tay lên ấn lần thứ hai, liên tục không ngừng quấy rầy đồng thời một tay cầm điện thoại đọc tiểu thuyết giết thời gian.

Hai người trong phòng phát điên, đầu tiên là vì âm thanh quá phiền nhiễu, tiếp theo là vì sắp đến thời gian hội hợp, lỡ như người này gặp phải đồng bọn, hoặc là đồng bọn không tới thì hai người phải đưa cái bình đi, mà ra cửa đụng đến tên nhấn chuông, cái nào cũng phiền cả.

“Đuổi người đi đi!” Tên xem TV buồn bực: “Thằng ngốc kia tám phần là tìm nhầm phòng.”

Cửa phòng mở ra, tên xã hội đen khó chịu mắng Dương Nghiễn: “Ấn cái mông mày chứ ấn.”

Thông Thiên Nhãn đọc đủ thông tin trong nháy mắt, xác nhận cái bình đúng là ở trong phòng, Dương Nghiễn không nói hai lời chen chân vào cửa, một đấm thẳng vào mặt tên kia.

“Này! Mày làm gì!” Tên xem TV thấy đồng bạn bị đánh lập tức đứng phắt dậy.

“Không có gì.” Dương Nghiễn một bên giãn gân cốt, một bên nghiêng đầu tránh đi viên đạn bắn đến. Tên xã hội đen sửng sốt, động tác vừa rồi của đối phương còn nhanh hơn mình bóp cò, làm sao hắn biết mình sẽ nổ súng mà tránh?

Tên bị đấm ngã xuống đất một tay ôm mũi, cúi đầu nhào đến muốn thúc vào bụng Dương Nghiễn, lại bị người sau nhấc chân đá phăng ra, hung hăng đập lên cửa sổ rồi phịch xuống sàn nằm úp thẳng cẳng. Tên còn lại ánh mắt lóe lên, nâng súng chuẩn bị bắn tiếp, Dương Nghiễn đã vọt đến, xoay người nâng khủy tay đập thật mạnh vào ngực đối phương, sau đó cong chân bồi thêm một cú. Quá nhanh quá nguy hiểm K.O tên thứ hai.

Quá trình phát sinh hết thảy không vượt quá 10 giây, hai tên xã hội đen không hề ngờ được sẽ có người trực tiếp tới tìm mình, còn nói đánh là đánh, lại đánh ác như vậy….Đây cũng chính là lí do tại sao mấy người Phong Tiểu Tiểu không đi theo.

Ngoài vấn đề có camera ở hành lang thì nguyên nhân khác là bởi đám Phong Tiểu Tiểu tin tưởng vào thân thủ của Dương Nghiễn, vốn là một tên không có lòng nhân từ, còn là chiến thần đệ nhất thiên đình, lại hơn nữa Thông Thiên Nhãn nắm rõ tiên cơ, số người có khả năng đơn đả độc đấu với hắn tạm thời chưa vượt quá 1 bàn tay.

Rút thắt lưng của hai tên xã hội đen rồi trói bọn họ vào bên giường. Dương Nghiễn bình tĩnh tiến vào toilet, vặn đinh ốc ống thông gió trên trần, gỡ nắp ra, đưa tay lên thuận lợi sờ đến một cái két sát nhỏ.

Không cần tốn nhiều công sức lấy mật mã, trong tiếng hít hà của hai tên xã hội đen, Dương Nghiễn vô cùng đơn giản vặn một chuỗi con số sau đó lấy ra cái bình Phục Hy trong truyền thuyết.

Hai tên xã hội đen kinh hãi nhìn nhau, thấy đối phương mở két sắt một cách tự nhiên thoải mái xong thì phản ứng đầu tiên đều là có nội gián…Ách, cũng không giống, hai người đều bị đánh thật thảm, hơn nữa cả hai vẫn ở chung, hình như cũng không có thời gian cấu kết với đối phương.

Ôm cái bình đi ra, Dương Nghiễn vừa lên xe đã được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt.

“Thu phục? Đơn giản như vậy?” Đường Cần kinh ngạc há mồm đánh giá Dương Nghiễn, hoàn toàn không thể tưởng tượng được người này làm cách nào mà thu phục được hai tên xã hội đen nhanh như thế.

“Đương nhiên đơn giản.” Phong Tiểu Tiểu tự hào: “Anh Hai lúc trước là chiến thần đệ nhất Thiên Đình, ngoài Hầu ca phỏng chừng là không đối thủ….A, còn tiểu Khương có lẽ có thể ngang tay.”

Đường Cần buồn bực: “Vậy chúng ta đi nhiều người như vậy để làm chi?” Chính mình hoàn toàn không có cơ hội lên sân khấu.

“Mua nước tương, vây xem.” Phong Tiểu Tiểu đúng lí hợp tình, sau đó một ngón tay chỉ người phương Tây cùng hai tên xã hội đen ngồi đằng sau: “Tiểu Đường, anh đưa ba người này lên trả lại cho người ta.”

Đường Cần than thở rất không cao hứng bị bắt làm nhân viên giao hàng, mang theo ba người chuẩn bị xuống xe, mặt khác Dương Nghiễn đưa cái bình cho Phong Tiểu Tiểu, lau lau tay, nhướng mi hỏi: “Anh là nhìn không ra cái bình này có gì đặc biệt rồi đấy, em xem xem, có thể nào tâm linh cảm ứng gì với chồng trước không?”

Đưa lên ngón giữa khinh bỉ, Phong Tiểu Tiểu nhận lấy cái bình cẩn thận quan sát.

Kì thật lúc trước khi cậu em họ nhờ làm cái bình dỏm, hình dáng cùng kiểu hoa văn cô đã rất rõ, ít nhất từ bề ngoài xem đến là không có huyền cơ gì, như vậy nếu nói có chỗ nào không bình thường thì hẳn cũng chỉ ở chi tiết hay bộ phận nào đó.

Xem đáy bình, không có dấu bảo lưu không có kí hiệu, xem thân bình, bóng loáng không hề đặc biệt.

Manh mối ở đâu?

Đang tự hỏi, đột nhiên tiếng kêu khóc của người phương Tây vang lên ầm ĩ bên ngoài, Phong Tiểu Tiểu quay sang nhìn, vừa lúc thấy Đường Cần đang đau đầu cố sức túm người phương Tây muốn kéo đi, đằng sau còn hai tên xã hội đen ngốc hề hề đứng ngó. Mà người phương Tây liều mạng bám víu cửa xe, nước mắt nước mũi tèm lem, hướng về ghế lái hay đúng hơn là hai người ngồi ở hàng ghế trước thê thảm kêu to: “Help, help…”

Ừm, loại từ đơn đơn giản này Phong Tiểu Tiểu vẫn nghe không hiểu.

Phong Tiểu Tiểu quay cửa kính xuống: “Anh làm gì anh ta vậy?”

“Không làm gì hết, chỉ dẫn hắn đi lên…” Đường Cần còn chưa nói xong, người phương Tây đã buông ra cửa xe ôm chầm lấy cổ Phong Tiểu Tiểu: “Help, help…” một bên hét thảm một bên cọ nước mắt nước mũi lên áo người ta.

Mọi người đồng loạt trầm mặc, Dương Nghiễn nghẹn lời trong chốc lát: “….Anh thấy hình như hắn không chịu đi?”

Vừa dứt lời, người phương Tây ôm Phong Tiểu Tiểu khóc hô một câu càng kích thích hơn: “Help, mammy!”

Mọi người lại đồng loạt trầm mặc, sau đó toát mồ hôi, lúc này ngay cả Dương Nghiễn cũng cạn lời.

Phong Tiểu Tiểu bị sét đánh chấn kinh một trận mới hoàn hồn, gỡ ra cánh tay đầy lông trên cổ: “Anh, anh Hai, người này sẽ không phải bị chim non tình kết(*) đó chứ?! Vì sau khi bị cắn nuốt hồn phách, hồi phục tinh thần lại nhìn thấy người đầu tiên là mình, cho nên mới lầm tưởng mình là mẹ?!

Dương Nghiễn chảy mồ hôi: “…”

Thấy “mẹ” mình quay đầu nói chuyện với người bên cạnh, người phương Tây hai mắt thuần khiết đẫm lệ mông lung chuyển hướng Dương Nghiễn, vẻ mặt cầu xin tràn ngập chờ mong: “Daddy ~~”

Dương Nghiễn chảy mồ hôi như tắm: “….”

Tay Đường Cần đã sớm buông ra, há hốc mồm ngây ngốc nhìn hai người không nói nên lời.

(*) Chim non tình kết: Đây là một hiện tượng tâm lí, có thể hiểu đại khái là hiện tượng chim non sau khi vỡ trứng thì sẽ xem cái mà nó thấy đầu tiên làm mẹ, trong tâm lí học thì một người khi bị tai nạn, chấn thương tâm lí hay gặp tình cảnh gì đó sẽ cảm thấy rất ỷ lại với người đầu tiên họ gặp. (ta nhớ cái hiện tượng này nhưng không nhớ tên chính xác của nó nên để nguyên tên trong bản raw luôn, hình như trong tiếng Việt dùng “gà con” thì phải.”)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện