Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Thỏa hiệp


trước sau

Advertisement
Đúng vậy, sao tự nhiên lại hết hàng?!

Đường Cần biết, sở dĩ đám người Phong Tiểu Tiểu không chút nào cố kị trước mặt hắn, thậm chí giải thích tất cả các nghi hoặc, ngoài lí do có tâm với bạn bè ra thì quan trọng nhất là vì có điều kiện tiên quyết: Vong Ưu tán.

Chính là vì có sự tồn tại của thứ này cho nên bọn họ mới rộng rãi đến khó tin, không cần che che dấu dấu khiến hắn trước khi quên hết được thoải mái giải tỏa một phen…Giờ thì vui rồi, hắn rất thoải mái và mấy người còn lại thì buồn bực.

“Vì nguyên liệu không đủ nên không thể chế tạo Vong Ưu tán.” Thái Thượng Lão Quân không online, cho nên lúc nãy Phong Tiểu Tiểu mới đặt trước mà không gọi người gởi qua luôn. Cẩn thận nhìn thông báo vừa được đăng trên trang chủ, Phong Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lơi: “A, dám giả chết, gọi kiểu gì cũng không thấy, phỏng chừng là sợ chúng ta đến tìm hắn đòi nợ.”

Dương Nghiễn nhíu nhíu mày: “Anh nhớ hình như Lí Trường có nói qua, nguyên liệu chủ yếu của Vong Ưu tán là nước Vong Xuyên….Nếu là do nguyên liệu không đủ, như vậy sau này có muốn mua cũng khó khăn.”

Đừng nói mọi người bây giờ chưa thể phi thiên hay độn địa, cho dù Thành Hoàng cùng tiểu Hắc là bán quỉ tiên chuyên nghiệp như vậy, lúc trước ở ngày lễ Áo Lạnh quỉ môn quan rộng mở cũng chưa tìm được lối vào âm tào địa phủ nữa là.

Nghe được Dương Nghiễn kết luận, toàn bộ thần tiên quỉ quái ở đây đều cùng nhau yên lặng chuyển ánh mắt về phía Đường Cần….

Đường Cần long tóc dựng đứng, sờ sờ cánh tay đầy da gà, vội vỗ ngực lớn tiếng thể hiện sự đáng tin cậy của bản thân, chính trực: “Anh em giang hồ hiểu nhau, chuyện của mọi người tôi cam đoan một chữ cũng không lộ ra bên ngoài, nếu không thiên lôi đánh xuống, chết không…

Dương Nghiễn nhàn nhã quay đầu hướng Phong Tiểu Tiểu, không phải châm chọc nhưng rất thực tế nói: “Không có nguyện lực đảm bảo, lời thề này không có hiệu quả.”

“…” Hai ngón tay của Đường Cần còn đang giơ giữa không trung, nghe đến đó buồn bực.

Biểu tình trên mặt tiểu Hắc tựa hồ khó xử, có chút do dự nâng tay, ánh mắt lấp lóe của Đường Cần nhìn thấy một cái xiềng xích bằng âm khí đang thành hình dưới bàn tay của đối phương…. Sẽ bị tha đi rút hồn phách ngay lập tức sao?!

Nói thì chậm, làm thì nhanh. Đường Cần quyết đoán vứt bỏ biểu tình hiên ngang lẫm liệt, nhào lên ôm đùi Phong Tiểu Tiểu kêu khóc: “Anh hùng! Bạn bè! Các người đừng đối xử với người ta tàn nhẫn như thế, người ta cam đoan sẽ không nói đâu mà!”

Phong Tiểu Tiểu giật nhẹ đùi, nghĩ nghĩ sau cũng có chút khó xử: “Đều là bạn, thật xuống tay có phải không tốt lắm?”

Tiểu Hắc im lặng thu lại âm khí, Ngao Tiềm có chút mủi lòng, hỗ trợ khuyên: “Anh thấy hẳn là cũng không sao đâu, lúc trước mấy em chẳng phải còn cứu ba tên côn đồ đó sao? Bọn họ cũng chưa lộ ra cái gì…Cho dù có nói ra thì phỏng chừng người ta cũng sẽ cho rằng tiểu Đường bị điên thôi, đại khái không ai sẽ tin đâu.”

Dương Nghiễn nhíu chặt mày nhìn Đường Cần, thật lâu sau mới lên tiếng: “Vậy thì thôi!”

“Không thể như vậy, người ta trong trong sạch sạch lại tự nhiên bị rút…Ách, thôi?” Đường Cần gào đến một nửa mới phản ứng lại Dương Nghiễn nói cái gì, vội lau nước mắt mừng rỡ như điên: “Ừ, cứ tin ở tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung.”

Dương Nghiễn liếc một cái không nói tiếp. Hắn không tin hứa hẹn, lại càng không tin vào một cái lời hứa suôn mà ngay cả nguyện lực còn chẳng được thành lập. Nhưng hắn tin tưởng Thông Thiên Nhãn, trong trí nhớ của Đường Cần, chuyện đã hứa với người khác chưa bao giờ lật lọng. Cho dù chỉ là lời nói thuận miệng…Người như vậy căn bản không cần trịnh trọng thề thốt, bởi vì tuân thủ theo những lời của mình đã là bản năng.

Lát sau, ba người đàn ông trước giao cho tiểu Hắc quản lí, Tô Tuyền bị một đám thần tiên
Advertisement
cộng thêm một tên ham vui Đường Cần gói lại đi đưa cho Chu Hân.

Lúc vừa bước vào phòng bệnh, Chu Hân vẻ mặt trắng bệch như có thể tắc thở bất cứ lúc nào thả cuốn sách, dịu dàng nhìn qua, đến khi khóe mắt chạm đến mấy người cùng Tô Tuyền, biểu tình liền trở nên khó coi.

Với tư cách là người thân của nạn nhân, Đường Cần đại diện lên tiếng, cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã biết Mục đích cô tiếp cận thằng nhóc nhà này để làm gì. Cô bạn của cô cũng thật thú vị…Điện Thập Tự phải không?! Đừng tưởng trong thiên hạ các người lớn nhất, thật chọc đến tôi, anh em giang hồ cũng sẽ không khách khí.”

“…” Chu Hân nhìn ánh mắt ngu đần của Tô Tuyền, ảm đạm cười: “Anh Cần, anh nói cái gì vậy?”

“Nghe không hiểu cũng không sao, nhưng bệnh tình của cô rất nghiêm trọng, vẫn là nên sớm ra nước ngoài điều trị thì tốt hơn.” Dương Nghiễn cũng không thèm lo ở đây có phải là bệnh viện hay không, châm điếu thuốc dựa vào thành giường, nói: “Tĩnh dưỡng cần có một hoàn cảnh yên tĩnh, cho nên tốt nhất đừng liên hệ qua nhiều với bên ngoài, cô thấy sao?”

Chu Hân nhìn mấy người, lại nhìn Tô Tuyền nãy giờ vẫn cứ ngu ngu ngơ ngơ, khép lại cuốn sách, vén sợi tóc ra sau tai, lặng im trong chốc lát mới mỉm cười: “Tôi hiểu được, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

Người thông minh.

Dương Nghiễn nhìn ra được đối phương không cam lòng, nhưng không ngại, dù sao cái bình đã vào tay người khác, hiện tại cái mà Chu Hân lo lắng hẳn là làm thể nào để truyền tin tức đi, sau đó cùng bọn họ đấu trí so dũng khí…Đương nhiên, chỉ là nếu cô ta có sức.

Mặt khác, Dương Nghiễn còn nhìn ta một vài thứ thú vị, Chu Hân này đối với cậu em họ của Đường Cần vậy mà cũng có một hai phần thật lòng. Trong kế hoạch của cô ta, làm xong vụ này rồi lấy thù lao là rửa tay gác kiếm, cùng cậu em họ kết hôn sống yên bình nửa đời còn lại. Đáng tiếc, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không chỉ một câu “quay đầu là bờ” rồi bỏ qua là xong, chỉ cần đi nhầm một bước, có khi cả đời cũng không có cơ hội lên bờ…

Giải quyết xong xà mĩ nữ này, được đối phương hứa hẹn trễ nhất là cuối tuần sẽ đi Mĩ của xong, Tô Tuyền cũng bị để lại. Sau đó Đường Cần mang theo tiểu Bạch xà về phố Thành Hoàng ăn bữa tối tình thân, Phong Tiểu Tiểu được Khương Lễ đến bệnh viện đón đi dùng cơm dưới ánh nến, Ngao Tiềm về tiệm nghỉ ngơi có Y Y theo chăm sóc, còn lại kẻ cô đơn không ai đau không ai thương – Dương Nghiễn đành phải một mình lái xe về, ăn tối với ông già không có mấy tư sắc đáng nói ở nhà…

Ngày hôm sau, Đường Cần mãnh liệt yêu cầu cùng đi lấy lại bình gốm với đám người, tuy rằng hắn vẫn không quá hiểu được vì sao đám Phong Tiểu Tiểu lại chấp nhất với một cái bình như thế, nhưng chỉ bằng vào phán đoán cũng biết, có thể khiến mấy người này coi trọng tuyệt đối không phải là thứ gì bình thường.

Lại nói cơ hội được tận mắt nhìn được khả năng của thần tiên không phải dễ có, đi ngang qua ngó cũng không thể làm ngơ.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện