Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Sinh phách thứ hai


trước sau

Ngẫm lại những gì được kể, có thể kết luận ra mấy điểm đáng lưu ý.

Thứ nhất, Phục Hy thức tỉnh sớm hơn tất cả mọi người, trí nhớ cũng đầy đủ hơn – đây là chuyện chắc chắn, hơn nữa làm Phong Tiểu Tiểu toát mồ hôi lạnh nhất là dường như đối phương còn một mực tìm kiếm pháp thân của Nữ Oa, giả thiết này làm cô rùng mình. Cô không nghĩ đối phương cố chấp tìm kiếm vài chục năm như vậy chỉ vì tình đồng nghiệp, theo cái kiểu xưng hô “vợ của Phong tiên sinh” mà thấy, thì chuyện Phục Hy có phải tàn hồn hay không còn không chắc được, lỡ như người ta vẫn còn đủ tình cảm cùng kí ức, lỡ như người ta tìm được mình…Chỉ cần tưởng tượng nửa đêm ngày nào đó giật mình tỉnh dậy hoặc mở cửa nhà lại thấy một người đàn ông xa lạ mỉm cười: “Xin chào, anh là chồng em…” Phong Tiểu Tiểu muốn nổi điên.

Thứ hai, những nơi Phục Hy dừng chân đều có qui luật, đầu tiên là phong thủy tốt, sau đó phải có liên hệ nhất định với Nữ Oa, ví dụ như vùng Thiểm Tây – quê của ông bác, Phong Tiểu Tiểu biết ở đó có mấy di chỉ Nữ Oa, nghe nói Tỉnh Bình Lợi (*) trong dãy Hoàng Sơn còn được xem là Quê cũ của Nữ Oa.

(*) Tiếng Trung là平利,QT dịch ra là Bình Lợi, tìm trên baike thì nó ghi là Lee county, nên ta dịch đại thành Bình Lợi luôn.

Đương nhiên, những nơi được gọi là di chỉ của Nữ Oa cũng không ít, theo qui luật một giáp chuyển nhà một lần của Phục Hy mà suy ra, không chừng thượng cổ chủ hồn Nữ Oa là một bạn lừa(**), rảnh rỗi sinh nông nỗi thích đi ngao du thiên hạ.

(**) Bạn lừa (tiếng anh gọi là tour pal/ tìm trên baike nó dịch thành Alice): Đây là cách những người đam mê du lịch độc hành gọi những môn thể thao ngoài trời ( ví dụ như leo núi, đi bộ đường dài, đi bè, dã ngoại sinh tồn,…), vì những con lừa mang nặng được, chịu khổ được, cũng giống như tính chất của những môn thể thao được xếp loại trong này. Có thể tưởng tượng như kiểu mấy ông bà Tây ba lô hay là phượt ko bằng xe ấy.

Thứ ba, tiếc nuối nhất chính là cái bình thật bị vỡ của cậu Đường Cần hẳn là một manh mối về điểm dừng chân của Phục Hy, giờ thì cái bình đã vỡ, manh mối này cũng coi như không có…

Thứ làm Phong Tiểu Tiểu khó hiểu nhất chính là Lí Trường vài chục năm đi khắp nam thiên bắc địa, ngay cả một Nữ Oa chưa thức tỉnh còn tìm về nuôi dưỡng được, ngược lại mục tiêu còn dễ tìm hơn là kẻ đã thức tỉnh như Phục Hy lại chưa hề gặp?!

Sau khi nói ra nghi hoặc, Dương Nghiễn cũng nghĩ: “Có lẽ cũng đã thấy qua, nhưng Phục Hy không muốn gặp ông ta, nên đã che dấu bản thân?!”

Trong tiểu thuyết nào cũng có tình tiết kiểu đó, công lực pháp lực nội lực hay bất cứ cái gì lực, bên nào tu vi thấp thường không có cách nào truy tung hay tìm kiếm được bên tu vi cao hơn. Nếu theo giả thiết của Dương Nghiễn thì coi như có lời giải thích hợp lí.

“Nhưng vì sao hắn không muốn gặp Lí Trường?” Phong Tiểu Tiểu đưa ra thắc mắc mới.

Lúc này Dương Nghiễn tự hỏi hơi bị lâu, sau đó cố gắng dùng ngôn ngữ uyển chuyển để biểu đạt ý mình: “Là như vậy…Địa vị của Phục Hy ở thần giới hẳn là cấp bậc tổ thần, là cái loại ngay cả Ngọc đế thấy cũng phải cúi đầu ấy, mà Lí Trường là Thái Bạch Kim Tinh, chức vụ tương đương với trợ lí bên người của Ngọc đế, thảm hơn nữa lại chỉ là tàn hồn, càng không có giao tình gì với Phục Hy…Anh nói cách khác vậy. Ví dụ như một vị Thái Thượng Hoàng ngao du sơn thủy, gặp được một tên thái giám về hưu của hoàng đế đương nhiệm lại không có giao tình gì, em nghĩ ông ta có thể đi qua chào 1 tiếng không?”

“Đương nhiên không, vướng chân vướng tay, hơn nữa về hưu rồi vô dụng.” Phong Tiểu Tiểu bừng tỉnh đại ngộ: “Ý của anh là Phục Hy chướng mắt Lí Trường?”

“Là ý này.” Dương Nghiễn gật gật đầu, giơ lên di động; “Có muốn kể lại tình hình cho Lí Trường không?”

“Em thấy có thứ cần thiết hơn, anh tìm cơ hội để Đường Cần đưa anh đến gặp ông cậu của cậu ta đi.” Phong Tiểu Tiểu thở dài: “Nếu trí nhớ của ông bác không quá mơ hồ, Thông Thiên Nhãn hẳn còn có thể nhìn được bộ dạng đại khái của Phục Hy.”

“Cách vài chục năm rồi, không chắc, nhưng đi xem cũng tốt.” Dương Nghiễn không sao cả cất điện thoại, lại đùa với chim sẻ: “Mấy ngày nay anh tạm ở chỗ Ngao Tiềm, sau đó ngồi cắm điểm, coi khi nào gặp được ông bác kia liếc một mắt.”

Ngao Tiềm thực vui mừng: “Ừ, cuộc thi thú cưng cũng cần tăng thời gian huấn luyện, mấy đứa nhóc trong tiệm còn chưa phân biệt được mệnh lệnh cùng động tác biểu hiện kĩ năng.”

“…”

“…”

“Khụ!” Dương Nghiễn ho khan, thuận tay lấy ra ngọc bài ném cho Phong Tiểu Tiểu: “Còn sinh phách này giao cho em, Vương Vi bên kia cũng vậy. Nếu tra ra tin tức anh sẽ cho người đến tiệm gốm tìm em.”

“Chú Dương sẽ ở đây hả?” Thành Hoàng khoác cái áo to đùng, đi bộ đến đây, vừa lúc nghe được hai câu cuối, cười ha hả thực nhiệt tình hoan nghênh: “Cái này được, buổi tối anh em mình làm vài chén, vợ anh mấy bữa nay tăng ca không ở nhà…” Nói lời khác – hắn đang phòng trống cô đơn.

“Lại đi câu hồn?” Phong Tiểu Tiểu lên tiếng tiếp đón.

“Cũng không hẳn.” Thành Hoàng tự kéo cái ghế ngồi xuống: “Lần trước không phải có đợt bách quỉ dạ hành đó sao, vì lúc cửa âm giới đóng không có quỉ sai đi quản lí. Giờ quỉ hồn du đãng bên ngoài không ít, nếu là thời gian khác là đã sớm tiêu tan, nhưng lúc này vì vừa qua lễ áo lạnh, âm khí chưa tiêu tán sạch sẽ, chúng nó còn hơi bị thoải mái…Vợ anh nghĩ nghĩ, có thể kéo về được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bằng không ít bữa nữa âm khí tan, bọn nó ở bên ngoài hồn phi phách tán cũng thảm, cứu một mạng quỉ bằng xây bảy tháp phù đồ ấy mà.”

Được rồi, ai cũng có việc bận, Phong Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy chính mình nhàn nhã thật đáng xấu hổ.

Nói đến Quỉ hồn, Thành Hoàng dễ gọi nhìn Dương Nghiễn: “Đúng rồi, chuyện của em gái ế kia sao rồi? Lệ quỉ sắp thành hình kia kìa.”

Trong nháy mắt Dương Nghiễn cảm thấy thực ưu thương, lệ quỉ trong phim đều mang đại thù đại hận đại oan, sao đến xã hội hiện đại, ngay cả quan tâm con gái lấy chồng cũng có thể biến thành chấp niệm ngoan cố như vậy?!

Buồn bực châm điếu thuốc, còn chưa hút được mấy hơi đã bị Ngao Tiềm tươi cười dập tắt: “Chỗ này toàn là động vật nhỏ.”

Cúi đầu nhìn một đám động vật thuần khiết, Dương Nghiễn đành vứt điếu thuốc, ngẩng đầu bất đắc dĩ: “Không phải em không muốn giúp, cô gái kia em đã gặp rồi, cũng gặp nhà bọn họ luôn, vốn là định giới thiệu, dù sao trong tập đoàn của ông già không thiếu trưởng phòng hay quản lí chưa kết hôn, nhưng…Chúng ta nói thẳng đi, em đã nhìn cô ta một mắt, người phụ nữ đó không kết hôn không phải vì yêu cầu cao, mà bởi vì cô ta đã có người thầm mến.”

“Chuyện tốt!” Thành Hoàng vỗ đùi: “Là ai?! Chỉ cần không phải du côn đại gian đại ác anh mày cũng sẽ kéo người qua cho cô ta. ít nhiều cũng có thể siêu độ một cái vong linh, là chuyện tốt mà.”

“Gia cảnh trong sạch, bản thân chịu khó, có chiều cao có diện mạo cũng có trách nhiệm, không cờ bạc rượu chè trai gái hút chích nghiện ngập….” Dương Nghiễn nói một cái ánh mắt Thành hoàng sáng lên một cái, nghe, tấm tắc khen ngợi: “Điều kiện tốt như vậy thì nhanh đi theo đuổi đi chứ, em gái này đúng khờ quá.”

“Chỉ có một vấn đề duy nhất.” Dương Nghiễn bất đắc dĩ buông tiếng thở dài: “Người ta đã có vợ, có thêm một cô con gái ba tuổi nữa.”

“Ách…”

Cũng khó trách, đàn ông tốt như vậy mà không ai cướp mới là chuyện lạ.

“Anh Ngao lên đi.” Phong Tiểu Tiểu nhìn Ngao Tiềm đang xem bảng báo danh thi, tính tính thời gian, lúc này mới phát hiện Ngao Tiềm cũng đã gần vào hàng U30, vì thế cười: “Kém ba tuổi, nhưng người ta nói nữ lớn hơn ba ôm cục vàng mà.”

Ngao Tiềm khựng một cái, bất đắc dĩ xoa mũi: “Tiểu Tiểu, anh tạm thời chưa muốn kết hôn.”

Dương Nghiễn hỗ trợ chỉ trích: “Đúng vậy, hơn nữa Ngao Tiềm người ta đang thầm mến tiểu Y, đừng có mà quấy rối!” Nào có ai lại đẩy người nhà đi thành toàn cho người khác bao giờ.

“Thật có lỗi, đã quên.” Phong Tiểu Tiểu vỗ trán, sảng khoái thừa nhận sai lầm.

Ngao Tiềm cầm bút muốn ghi chép lại cứng ngắt, ngẩng đầu, nhãn thần càng thêm buồn bực: “Hai người…”

“Bọn em cam đoan không nói.” Phong Tiểu Tiểu cười có chút đáng khinh.

“…”

Đề tài bắt đầu bị lạc, cho dù là Phục Hy đại danh đỉnh đỉnh, cũng chỉ hấp dẫn được ba bốn phút chú ý của đám người này mà thôi, buôn dưa lê vài tiếng, khi Phong Tiểu Tiểu bước ra khỏi tiệm của Ngao Tiềm là một thân thoải mái sau khi đã chia sẻ tình hình, hoàn toàn không còn khiếp sợ rung động khi vừa mới nghe tin Phục Hy hiện thế nữa.

Quỉ đầy đường đã trở thành một nét đặc sắc của phố Thành Hoàng, có đôi khi Phong Tiểu Tiểu cảm giác đụng phải người sống ở đây còn lạ hơn so với việc đụng phải quỉ hồn, thật không phải bởi vì nơi này ít người, mấu chốt là do những sinh vật âm giới hình thù kì lạ quá đập vào mắt, không chú ý sẽ làm người ta xem nhẹ sự tồn tại của người bình thường ở đây.

Nhưng cũng vì nơi này đông quỉ quái, theo góc độ của một công dân bình thường đến xem, nơi này được coi như là một trong những khu phố “sạch sẽ” nhất…Những người thường làm chuyện xấu, công đức thấp, thì đừng nói là ở, ngay cả đi ngang một chút thì hồn phách có khi cũng mất, cứ thế mãi, không sạch sẽ mới lạ.

Đương nhiên, móc túi ăn trộm không tính ở bên trong, ví dụ như khi ra ngoài thuận tay nhổ ít hành nhà hàng xóm trồng, cái này không cần đến mức trả giá bằng cách bị đày xuống mười tám tầng địa ngục hoặc bị cắn nuốt hồn phách. Người xưa nói “nước trrong quá thì không có cá, người tốt quá thì không ai chơi”, sòng bài của Thành Hoàng còn kinh doanh kiểu gì nữa.

“Đám quỉ bên kia, lén lút làm gì đó!” Phong Tiểu Tiểu tò mò đi qua xem, ở giữa đàn quỉ là một nhúm sương mù màu xanh trắng cỡ ngón tay đang hoảng loạn nhảy, đáng tiếc nó đụng trái đụng phải cũng không thoát được vòng vây của đám quỉ, khi Phong Tiểu Tiểu đến, nhúm sương mù đang không ngừng bay vòng tròn.

Đám quỉ bị dọa nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu, thở phào vội vui vẻ tiếp đón: “Đại nhân xem này, lại là sinh phách!” Vừa nói vừa chỉ vào nhúm sương mù.

Không ngờ bên này đang nói, nhúm sương mù kia cảm giác Phong Tiểu Tiểu tới gần, như là cuối cùng cũng tìm thấy tổ chức, khẩn cấp xẹt chạy xuyên vào quần áo của cô, đàn quỉ nhất thời thất vọng — chặn nó nửa này còn chưa kịp chia của, cuối cùng bị người khác lấy được…

Phong Tiểu Tiểu bị dọa nhảy dựng, vội sờ soạng từ trên xuống dười 1 lần, sau đó rốt cuộc tìm đến khối ngọc bài vốn đang chứa đựng một cái sinh phách kia, đưa linh lực vào xem, sắc mặt cổ quái: “Ế, vẫn là của người đánh mất sinh phách lần trước?”

Ba hồn bảy phách, đối phương đã đánh mất hai phách, người này đến phố Thành Hoàng làm việc hay là của gia đình nào vừa chuyển đến?! Lần trước cũng đủ thân thể suy yếu, lần này còn dám tới?!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện