Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 112


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit +Beta : Cá Voi Xanh


Ngày : 22/8/2021


Số từ : 2227 từ


--------------------------------------------------------------------------------


Mọi người hàn huyên một hồi, Niel Kirk nói, "Tôi đến phòng hòa nhạc tập hợp mọi người trước."


Norman Columbus liền đưa anh ta ra ngoài, đợi anh ta đi rồi. Norman Columbus mới quay đầu lại hỏi Tiêu Vũ: "Cháu đã sống quen chưa?"


"Dạ, không có vấn đề gì lớn, nhưng vì tụi cháu là vợ chồng nên không tiện lắm, định mấy hôm nữa sẽ dọn ra ngoài ở ạ." Tiêu Vũ nói thật.


Norman Columbus tỏ vẻ ông hiểu mà, sau đó đứng dậy đưa Tiêu Vũ vào hội trường. Khi đi, ông ấy nói: "Đầu tiên đưa cháu làm quen với mọi người trong dàn nhạc trước, cháu không cần phải nhớ hết mọi người đâu. Mà dàn nhạc có hơn 100 người, khó mà nhớ ngay được nữa, chủ yếu để họ biết cháu đã."


Tiêu Vũ không phản đối, Lancelot Emir cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đã bắt đầu nghi ngờ nghề nghiệp của mình, rốt cuộc mình đến đây làm phiên dịch viên hay vẫn là nghệ sĩ piano nữa?


Tất nhiên, anh ta không có gan nói cái thắc mắc này, làm nghệ sĩ piano duy nhất đã ký hợp đồng của Bách Nhạc, à, hôm qua mới có người thứ hai, anh ta vẫn phải tuân thủ mệnh lệnh tuyệt đối.


Có lẽ vì hôm nay sẽ giới thiệu người mới nên mọi người đều tập trung ở sảnh. Các thành viên của dàn nhạc đến từ mọi nơi trên thế giới, có khoảng một trăm người.


Nhìn thấy Norman Columbus đi vào cùng Tiêu Vũ, Niel Kirk chỉ đơn giản nói vị trí cần sửa lại, sau đó quay sang giới thiệu với mọi người: "Đây là Tiêu Vũ, đến từ Trung Quốc, về sau sẽ làm việc cùng với mọi người."


Mọi người phía dưới lập tức xì xào bàn tán, Tiêu Vũ nói lời chào đến mọi người. Lancelot Emir lén dịch cho Tiêu Vũ: "Người cầm violon, cô ta đang nói với người khác là cô rất kiêu ngạo và coi thường bọn họ đấy."


Tiêu Vũ cau mày, hỏi: "Cô ta tên là gì vậy?"


"Joy Frank, được xem như mỹ nhân hiếm có trong đoàn, hơn nữa lại còn tóc vàng." Lancelot Emir sờ sờ cằm, liếm môi nói: "Hẳn là đủ cay*."


*Gốc: 辣, có nghĩa là vị cay, cũng có nghĩa là Độc ác, độc địa, nham hiểm, thâm độc


Tiêu Vũ yên lặng quay đầu nhìn anh ta hỏi: "Tôi cho anh thêm miếng gai* nhá?"


* Gốc: 麻, có nhiều nghĩa, trong đó có nghĩa là cây gai, mất hết cảm giác (động từ), tê liệt – đờ đẫn – bần thần (tính) và phiền toái – rầy rà (tính từ).


Lancelot Emir "......Cô gái tóc vàng bên cạnh cô ta là Dora Frank, chị gái cô Joy. Tính cách hai người họ trái ngược nhau, Joy khá là nóng tính còn cô ấy thì khá ôn hòa."


Tiêu Vũ gật đầu, Niel Kirk đem biểu hiện của tất cả mọi người hiện diện trong mắt , anh ta nói: "Tôi biết mọi người rất nhiều nghi ngờ hay thắc mắc, nhưng đã có tôi và ông Columbus lo lắng và giải quyết rồi."


"Anh Kirk? Sao chúng tôi biết cô ấy có thể đảm bảo buổi biển diễn thành công?" Joy giơ tay hỏi.


Mọi người liền phụ họa theo: "Đúng, đúng vậy."


Niel Kirk nở nụ cười bình tĩnh khôn ngoan, bình tĩnh đáp: "Tôi có thể bảo đảm."


Tiêu Vũ nghe Lancelot phiên dịch đến đây, bất ngờ nhướng mày nhìn Niel Kirk, rốt cuộc, cô đâu biết anh ta.


Sau khi Niel Kirk hứa hẹn đảm bảo xong, mọi người đều im lặng.


Có lẽ Niel Kirk muốn trải nghiệm loại tình cảm ràng buộc từ vũ trụ, anh ta quay đầu lại nhìn Norman Columbus, sau đó lại nhìn Tiêu Vũ, nở nụ cười nói: "Tôi tin rằng cô ấy có thể, giống như cô ấy tin vào chính mình, phải không Tiêu?" Đôi mắt của Niel Kirk là vì sao lấp lánh, là sự tin tưởng vô hạn.


Nhưng.....


Tiêu Vũ vô tội lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không muốn gây mất hứng đâu nhưng tôi cũng không thật sự tin tưởng bản thân lắm."


Niel Kirk: "......."


Lancelot Emir tự tát mình một cái: Cái miệng lanh cha lanh chanh nè!


Hội trường còn im lặng hơn lúc Niel Kirk hứa hẹn vậy, Norman Columbus cười với Tiêu Vũ, rồi đổi đề tài: "Thành công hay thất bại của buổi biểu diễn đều rất rất quan trọng, về điểm này, tôi và Niel đều không xem nhẹ hơn mọi người đâu. Cho nên mọi người cứ yên tâm, hôm trước buổi công diễn (diễn công khai và chính thức trước công chúng) sẽ có buổi kiểm tra, nếu Tiêu Vũ không đạt thì tôi sẽ lập tức đổi người."


Ngay lập tức có một người khác hỏi: "Ngài đoàn trưởng, khi đấy đổi người có kịp không ạ?"


Có một người đàn ông trong khu chơi đàn cello cau mày. "Ý của ông là..... sẽ không biểu diễn《 Cường thịnh 》sao?"


"Nếu Tiêu Vũ trượt bài kiểm tra." Norman Columbus mỉm cười nhẹ nhàng, thẳng thắn trả lời.


Lập tức mọi người lại trở nên ồn ào, thậm chí có người tức giận tranh cãi với những người xung quanh.


Cô Dora Frank, người vẫn luôn tỏ ra khá trầm tính cũng cau mày, cô ấy giơ tay nói: "Thưa ông, chúng tôi đã luyện tập《 Cường thịnh 》3 năm rồi. Mọi người đều biết tiềm năng của tác phẩm này, một khi biểu diễn nó thành công, nó sẽ đưa chúng ta lên một tầm cao hơn. Dàn nhạc Bách Nhạc đã bị một số dàn nhạc mới nổi khác đàn áp trong hai năm qua, chúng ta cũng cần dựa vào tác phẩm này để xuất hiện lại trên sân khấu theo một cách chấn động và mới lạ. "


Norman Columbus không phủ nhận lời nói của cô ấy, ông chỉ nói: "Tôi tin cô Tiêu sẽ vượt qua bài kiểm tra, Dora, cô không cần phải lo lắng quá."


Những người bên dưới tiếp tục ríu rít, có vẻ như không hài lòng với yêu cầu của đoàn trưởng và phó đoàn trưởng.


Lancelot Emir tiếp tục phiên dịch những gì những người đó đang nói cho Tiêu Vũ, nói đến khô miệng luôn.


Tiêu Vũ xoa cằm, nắm bắt được một điểm quan trọng hơn. "Xem ra, mọi người không định ngáng chân tôi."


Lancelot Emir "......." Tôi rất vui khi cô có thể nghĩ thế, dù gì hầu hết mọi người sẽ để ý chuyện mình đã đắc tội với một nhóm người lớn.


Có lẽ để xoa dịu cảm xúc của những thành viên khác, Norman Columbus đã đưa Tiêu Vũ đến phòng tập trước.


Lancelot Emir vừa mở cửa vừa nói: "Chúng ta sẽ xài chung phòng luyện tập này, chỉ có một cây đàn piano. Vì lý do đặc biệt, nó sẽ dành riêng cho cô trong tháng này."


Cây đàn trong phòng là một cây piano tam giác cực kỳ xinh đẹp. Bề mặt của nó dường như có những hoa văn được vẽ lên, những hoa văn không bắt mắt một cách rõ ràng sẽ khiến người ta không bỏ qua vẻ rực rỡ sẵn có của cây đàn, mà lại khiến người ta chú ý đến vẻ đẹp lờ mờ gắn liền với cây đàn của nó.


"Đẹp không?" Lancelot Emir vuốt ve cây đàn, hỏi Tiêu Vũ.


Tiêu Vũ gật đầu, cô nghiêm túc ngắm nhìn cây đàn piano và nói: "Nó có rất nhiều lịch sử."


Lancelot Emir cười nói: "Tất nhiên, nó là anh hùng của Bách Nhạc đấy. Cây đàn được sử dụng trong buổi hòa tấu piano năm 1980 chính là cây đàn piano này. Trên sân khấu, ngay trước sảnh âm nhạc, nó đã giúp Bách Nhạc thành danh, trở thành một trong những dàn nhạc nổi tiếng nhất. "


Tiêu Vũ há miệng hình số 0, kinh ngạc chạm vào cây đàn piano, bấm thử hai phím. Tiếng đàn thanh thoát, xinh đẹp và có cả những thăng trầm độc đáo của lịch sử.


"Nghe hay quá." Tiêu Vũ tán thưởng.


Lancelot Emir kiêu ngạo ngẩng cao đầu ưỡn ngực, như thể anh ta được khen ngợi vậy.


Norman Columbus: "Lúc cháu tới hôm qua, tôi cũng chỉ mới chào hỏi cháu thôi. Trên thực tế, mặc dù Lancelot đã đưa video cháu biểu diễn nhưng tôi chưa nghe tận mắt. Cháu có đồng ý.....đàn một bài cho chúng tôi nghe không?"


Tiêu Vũ làm tư thế xắn tay áo lên, rồi nói: "Chuẩn cmnr rồi ạ, cháu sẽ chơi《 Heroic Polonaise*》."


*Heroic Polonaise (Op. 53 in A Flat Major) – Polonaise in A ♭ major, Op. 53, một trong những tác phẩm yêu thích của các tiết mục piano lãng mạn.


"Ồ ~" Norman Columbus nhanh chóng vỗ tay và nói: "Rất tốt, đến đây đi! Tiêu."


Bởi vì đây là một phòng hòa nhạc, là dàn nhạc, từ nay mọi người sẽ hợp tác với nhau. Vì vậy, Tiêu Vũ cố ý chọn《 Heroic Polonaise*》, một sáng tác có khí thế anh hùng bàng bạc (tràn ngập), một bản giao hưởng hùng vĩ và hào hùng.


Màn dạo đầu trang trọng và hào hứng nhanh chóng dẫn đến chủ đề anh hùng. Với phong cách hơi chút thăng trầm, khí thế dời non lấp biển.


Norman Columbus nhắm mắt lắng nghe, từng nốt nhạc đều tràn đầy sức mạnh và nhiệt huyết, đưa mọi người vào biên độ mở rộng của tác phẩm, tạo nên hiệu ứng tráng lệ và hùng vĩ.


Đoạn kết lại lặp lại phần dạo đầu, nhưng càng lúc càng gấp gáp, rồi dần dần yếu đi, dường như ẩn chứa một sự hồi hộp, lại như tro tàn còn sót cháy lên.


Đôi mắt Norman Columbus ngập tràn sự kinh ngạc trước sự xuất sắc của màn biểu diễn, cô ấy...... tốt hơn những gì ông nghĩ, lợi hại hơn ông biết.


Tiêu Vũ bứt ra khỏi bài nhạc này, cô ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt của cô long lanh. Norman Columbus chỉ cảm thấy âm điệu lưu luyến ấy vang lên một lúc lâu, ông vỗ tay khen ngợi: "Cháu thật tuyệt vậy, trưởng thành được như bây giờ, thực sự rất tốt."


"Cảm ơn ông." Tiêu Vũ lễ phép nói lời cảm ơn.


"Cố lên! Với trình độ hiện tại của cháu, con à*, cháu đã ở đẳng cấp thế giới."


*Gốc là 孩子 (cv hài tử): người lớn tuổi gọi những đứa trẻ thuộc thế hệ trẻ hơn (nghĩa thứ 2).


Tiêu Vũ nghe Norman Columbus nói vậy, lòng cô rất sửng sốt, lại chấn động.Cô vừa nghe được là lời khen đẹp nhất và lời khen có sức mạnh nhất thế gian. Đương nhiên, câu nói này đồng thời cũng giống như nói với Tiêu Vũ, con à, sáu tháng qua con đã vất vả rồi, con sẽ thành công thôi.


Tiêu Vũ gần như suýt rơi nước mắt, gái già này*, gái già này rốt cuộc không phải ....không có hộ khẩu nữa rồi, mừng đến phát khóc!!!


*Gốc: 老娘: Nghĩa là mẹ già (chỉ người) hoặc mẹ già này; gái già này; già này (người phụ nữ trung niên hoặc tuổi già tự xưng hô một cách tự phụ). Mình nghĩ là nghĩa 2 (dù sao tính cả kiếp trước chị Tiêu cũng không trẻ với lại mình nghĩ nó cũng như xưng hô "bà đây" ở VN vậy đó)


"Hi vọng, cháu có thể học tốt 《 Cường thịnh 》." Ông ấy vỗ vai Tiêu Vũ, sau đó rời đi với bóng dáng tang thương.


Cái tính dai dẳng (kiên cường) trong Tiêu Vũ được cô mang theo từ kiếp trước, cô có khả năng chống chịu áp lực và sự bền bỉ vô song. Đôi khi bản thân Tiêu Vũ tự hỏi, có phải 404 cũng đã nghĩ đến điều này nên mới nhét cô vào cơ thể của nguyên chủ không.


Nhưng, không quan trọng, cô có thể sống một lần nữa, cô rất biết ơn điều này. Mà, so với kiếp trước, kiếp này cô quá may mắn. Cô có người yêu, có ba đứa con. Họ là một gia đình, đùm bọc lẫn nhau, yêu thương và tôn trọng lẫn nhau.


Với những điều đấy, làm sao cô....có thể bằng lòng rời đi.


Có động lực như vậy, xác định mục tiêu rõ ràng. Tiêu Vũ quyết định không lãng phí thời gian, cô lấy ra khúc phổ của《 Cường thịnh 》, dưới con mắt ngạc nhiên của Lancelot Emir, nhanh chóng đàn nó xuống.


Tiêu Vũ không biết mình đã đàn bao lâu, cô không phải là người thông minh, rất nhiều chuyện cô không biết, cho nên cô chỉ có thể liên tục nỗ lực. Thông qua phương pháp vụng về nhất, làm mọi thứ không thể thành có thể.


Toàn bộ tác phẩm《 Cường thịnh 》không phải dễ đánh đàn, phải mất một thời gian dài luyện tập. Sau vài giờ luyện tập, các ngón tay cô gần như kiệt sức.


Tiêu Vũ chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, lúc này có tiếng vỗ tay quen thuộc từ phía sau truyền đến, cô quay lại nhìn thì thấy Quý Huyền vừa đang vỗ tay vừa đi về phía mình.


"Em đàn rất hay." Quý Huyền đứng yên trước mặt Tiêu Vũ, nói.


"Cảm ơn anh." Tiêu Vũ chạm vào phím đàn, nói: "Tuy nhiên, em biết, trình độ hiện tại của em chưa đủ sức chơi bản concerto này, nhưng không vấn đề gì, em còn hơn nửa tháng nữa."


Quý Huyền gật đầu, nói: "Em có thể mà."


Tiêu Vũ cũng gật đầu, giơ tay xoa cái bụng của mình, cô nói với Quý Huyền: "Luyện cả sáng nay rồi, cả người vô lực, em cứ nghĩ do mình nỗ lực đánh đàn quá nên mới mệt. Thấy anh, em mới nhớ ra, hóa ra.... em đói."


Quý Huyền: "......."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện