Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 110


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit +Beta : Cá Voi Xanh


Ngày : 20/8/2021


Số từ : 2252 từ


—————————————————————————–


Đoàn trưởng của Bách Nhạc là Norman Columbus, ông ấy đã đích thân đến cổng chào đón Tiêu Vũ. Tiêu Vũ thấy vậy thì thụ sủng nhược kinh đi tới bắt tay ông ấy: "Xin chào, ngài thế mà đích thân đến đây, tôi lấy làm vinh hạnh."


Lancelot Emir dịch lời của Tiêu Vũ cho ông, Norman Columbus lại nói gì đó mà Tiêu Vũ không hiểu. Lancelot Emir dịch lại cho cô: "Ông ấy hỏi danh tính của quý ông này, tôi nói đó là chồng cô."


Norman Columbus vui mừng nhìn Tiêu Vũ sau đó ông lại nhìn Quý Huyền với ánh mắt nghiêm túc, rồi âm thầm gật đầu.


Những lời của Norman Columbus đều được Lancelot Emir phiên dịch nên giao tiếp không gặp trở ngại gì. Norman Columbus nói: "Tôi biết cháu chắc chắn sẽ thắc mắc vì sao tôi lại vượt qua hơn nửa vòng trái đất để chọn cháu làm người chơi piano hòa tấu cho dàn nhạc chúng tôi."


Tiêu Vũ cảm thấy mình không cần phải giấu giếm, cô liền nói: "Vâng, cháu thực sự rất tò mò về điều này. Cháu không phải là nghệ sĩ piano hàng đầu, nhưng Bách Nhạc lại là một dàn nhạc giao hưởng hàng đầu ạ."


Norman Columbus mỉm cười đáp: "Cháu cũng nghĩ đến điều đó rồi nhỉ, là bởi vì cha cháu."


Tiêu Vũ không ngờ ông ấy nhắc đến cha mình sớm như vậy cho nên cô rất kinh ngạc. Mấy câu hỏi quằn quèo trong lòng đều thu hồi lại, cô hỏi thẳng luôn: "Xin lỗi, nhưng tại vì sao ạ? Cha cháu đã mất được 8 năm rồi, thực sự không cần tới bây giờ mới chăm lo cho con gái ông."


Norman Columbus không giải thích, mà lại nói: "Chúng tôi sẽ có một buổi hòa nhạc ở đây. Tôi hy vọng cháu có thể tham dự, năng lực của cháu đủ để đối phó với buổi biểu diễn này. Đợi đến lúc hạ màn, tôi sẽ nói cho cháu ẩn tình."


Tiêu Vũ cau mày, lời này nghe không vấn đề gì nhưng lại mang ý có điều kiện. Chỉ khi tham dự buổi hòa nhạc mới có thể biết được sự thật. Bản thân Tiêu Vũ cũng cần dàn nhạc này làm bàn đạp nên tạm thời không từ chối.


Norman Columbus đưa họ đi thăm quan xung quanh, khi đến phòng hòa nhạc, Lancelot Emir đích thân giải thích: "Đây là phòng hòa nhạc chính có hình dạng Hình năm góc ."


Tiêu Vũ nhìn quanh, xung quanh sân khấu là các hàng ghế với chiều cao tăng không đều theo khoảng cách với sân khấu. Sân khấu được đặt dưới khán đài, chiều cao không gian sảnh ngoài không đồng nhất và vì sự phức tạp của hình dạng không gian và tính chất quanh co của tuyến đường nên còn bố trí nhiều cầu thang và lối vào.


Đây là lần đầu Tiêu Vũ đến đây, cô cảm thấy phòng hòa nhạc này mang lại một cảm giác thật khó hiểu và không rõ ràng, cũng tạo một ấn tượng rất quyến rũ.



Lancelot Emir chỉ vào khán phòng và nói: "Nơi này chủ yếu được dùng cho nhạc giao hưởng và nhạc thính phòng, có 2.440 chỗ ngồi. Còn có một phòng hòa nhạc nhỏ với 1.180 chỗ ngồi nữa. Ngoài ra, còn có các phòng tập cho các ban nhạc khác nhau"


Tiêu Vũ gật đầu, nơi này quả thật rất rất tráng lệ hấp dẫn, lôi cuốn người ta bằng cảnh ngoạn mục.


Norman Columbus đưa Tiêu Vũ đi tham quan xong rồi mới đưa cô đến văn phòng của ông, sau đó ông chỉ vào một chiếc ghế, nói: "Mời ngồi." Rồi ông ấy mở một ngăn kéo, lấy ra một tập giấy A4 và đưa cho Tiêu Vũ.


Tiêu Vũ nhận lấy bằng cả hai tay, nghi hoặc nhìn ông.


Norman Columbus nói: "Nếu cháu muốn biết sự thật, tôi cần cháu học bản nhạc trong tài liệu. Buổi hòa nhạc sẽ diễn ra vào cuối tháng này, tức là chỉ còn một tháng để học, và cháu cần biểu đạt nó một cách hoàn hảo. Nếu cháu biểu diễn thành công tại buổi hòa nhạc Bách Nhạc thì tôi cũng sẽ không giấu diếm điều đấy."


Tiêu Vũ nhíu mày, mở tập tài liệu ra, hẳn đây là một bản nhạc mới viết. Nhịp điệu không chỉ rất lớn, mà còn có nhiều khúc yêu cầu tốc độ cao. Nếu Tiêu Vũ bây giờ muốn biểu diễn bản nhạc này cũng không phải chuyện dễ dàng gì.


Tất nhiên, sau khi luyện tập thì nó sẽ không thành vấn đề.


Nhưng.....


Tiêu Vũ hỏi: "Cho cháu hỏi tên bản nhạc này là gì ạ?" Đôi khi tinh túy của một bản nhạc nằm ở cái tên của nó.


Biểu cảm trên khuôn mặt Lancelot Emir có chút mơ hồ lại không hiểu, anh ta nói: "Bản nhạc có tên《 Cường thịnh 》."


Tiêu Vũ thắc mắc hỏi: "Cường thịnh ạ? Một cái tên kì lạ đấy ạ, cháu thấy hình như cái tên này không liên quan đến bản nhạc, tựa như quá trình đánh tan bóng tối vậy. Nếu tên là "Quang Minh" (Ánh sáng) hay "Tái sinh" thì cháu thấy nó hợp lý hơn."


Norman Columbus mỉm cười, bảo Lancelot Emir phiên dịch lời ông: "Đúng vậy, cái tên không liên quan gì đến bản nhạc nhưng đây là cái tên của nó. Cái khó của bản nhạc này là người chơi không được để lướt qua nhiều phân đoạn cổ điển khó, cho nên, tôi hy vọng cháu dốc sức luyện tập."


Sau đó, ông lấy ra một tập văn kiện đặt trên bàn, đẩy đến trước mắt Tiêu Vũ nói: " Đây là hợp đồng lần này. Tôi hy vọng chúng ta có thể có một mối quan hệ hợp tác lâu dài."


Tiêu Vũ cầm lấy hợp đồng, cô không hiểu trong đó viết gì liền chuyển tay đưa cho Quý Huyền.


Hợp đồng viết bằng tiếng Anh, lúc này Quý Huyền mới an tâm, nếu viết bằng tiếng Đức thì anh cũng chịu chết. Tiếng Anh của Quý Huyền khá tốt, cộng thêm việc hay tiếp xúc với ngôn ngữ này trong công việc nên anh đọc hiểu hợp đồng.


Các điều khoản trong hợp đồng hợp lý, không có cái bẫy câu chữ gì. Các yêu cầu về nghĩa vụ với Tiêu Vũ cũng rất đơn giản, không có yêu cầu quá đáng.


Quý Huyền chỉ đơn giản nói hợp đồng có những gì cho Tiêu Vũ. Hợp đồng 2 năm, nghệ sĩ piano không cần phải tham dự toàn bộ buổi hòa nhạc, chỉ cần tham dự khi cần thiết, độ tự do cũng rất cao, thậm chí cô có thể lo những việc khác.


Cũng có thể nói, hợp đồng này không chỉ hợp lý mà nghĩa vụ Tiêu Vũ cần thực hiện cũng không nhiều, có thể xem như đây là một hợp đồng rất cao cấp đấy.


Ký không? Đương nhiên là ký rồi, có thể tham gia buổi hòa nhạc của Bách Nhạc thì khoảng cách đi ra quốc tế không còn xa nữa. Chỉ cần Tiêu Vũ biểu hiện xuất sắc trong buổi hòa nhạc này, cô thậm chí có thể một bước thành danh. Đối với Tiêu Vũ, đây là một cơ hội sống còn, chứ đừng nói đến hợp đồng này. Ngay cả khi có thêm điều khoản khắc nghiệt hơn thì cô vẫn muốn ký. Huống chi phần hợp đồng này, cớ gì không ký chứ?


Khi Tiêu Vũ đi ra ngoài, Lancelot Emir nói với cô: "Nói thật thì, không có nghệ sĩ piano nào may mắn như cô đâu, giống như đột nhiên có ai bắc cái thang lên trời cho cô vậy đó."


Tiêu Vũ tự cười giễu cợt: "Tôi tin rằng, cũng không có nghệ sĩ piano nào bất hạnh như tôi đâu." Nguyên thân có đôi tai vàng nhưng tài năng gỉ, đây là chuyện khó thể tin được.


Tiêu Vũ thở dài, mỉm cười nói với Lancelot Emir: "Thành công hay thất bại đều dựa vào bước đi này, thành công mới gọi là may mắn."


Lancelot Emir gật đầu nói: "Dàn nhạc đã luyện tập《 Cường thịnh 》 từ vài năm trước rồi, nhưng chưa bao giờ biểu diễn công khai. Bản nhạc này có rất nhiều đoạn khó, những nghệ sĩ piano bình thường không chơi được nó đâu."


Tiêu Vũ gật đầu nói, "Tôi biết." Nhưng mà, tôi không có đường lui. Chỉ khi nắm lấy lần này, mới có thể xem như cô đã hoàn thành nguyện vọng của nguyên thân.


Lancelot Emir thấy Tiêu Vũ không nói gì, mà vẻ mặt trông vẫn rất bình tĩnh nên cũng an tâm. Liền nói sang chuyện khác: "Hôm nay cô đã gặp đoàn trưởng và ký hợp đồng, từ nay cô sẽ là thành viên chính thức của dàn nhạc. Phía sau phòng hòa nhạc có một tòa nhà ký túc xá, bây giờ cô đã là thành viên của dàn nhạc, có thể được nhận một phòng."


Tiêu Vũ gật đầu, Lancelot Emir đưa Tiêu Vũ đến ký túc xá, vừa đi vừa nói: "Hầu hết các thành viên đều sống ở đây. Một là đôi khi tập luyện muộn, ở đây sẽ thuận tiện cho việc di chuyển, không cần đi nhờ xe gì đó. Với lại, nhiều cửa hàng sẽ đóng cửa sau 5 giờ, chỉ có cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24. Đi bộ một mình trên con đường tối om còn hơi đáng sợ đấy. Tất nhiên, còn một lý do quan trọng nhất, đó là khi luyện tập sẽ phát ra tiếng ồn, khiến cho mọi người khó thuê nhà. Các thành viên cần phải luyện tập rất nhiều nhưng hầu hết chủ nhà đều không muốn cho những khách như vậy thuê nhà. Nếu chịu cho thuê thì lại quá xa."


Anh ta đưa Tiêu Vũ đến một căn phòng, hành lang tòa nhà mang phong cách cổ điển, ánh sáng hơi mờ phát ra từ đèn chùm, cảm giác như đang đi trong một bức tranh sơn dầu tối tăm.


Khóa cửa đều dùng loại cũ ngày xưa, căn phòng rộng khoảng 30m2, nhà vệ sinh cuối hành lang và nhà tắm ở đầu kia, cả hai không chung nhau.


Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn và một chiếc bàn bên cửa sổ, trên bàn có một cái đèn bàn hình hoa. Ngoài ra còn có một cái tủ quần áo, cái tủ không lớn, chỉ cao 1 mét rưỡi thôi.


"Có ít người không thích loại phòng nhỏ này nên đã ra ngoài thuê nhà, nhưng đi lại sẽ hơi phiền phức, có tiền thì thuê ô tô hay mua một chiếc cũng tiện." Lancelot Emir nói xong thì chỉ vào một căn phòng đằng xa, nói: "Bên kia là phòng tôi, tôi cũng là nghệ sĩ piano của Bách Nhạc, nhưng là dân lâu năm. Cô có việc gì thì cứ đến tìm tôi, à, còn nữa, mọi ngày mọi người đều luyện rất mệt nên đừng tập trong phòng buổi tối nhé. À, đúng rồi, cô là nghệ sĩ piano mà, cô cũng không có đồ tập...."


Lancelot Emir tự quyết định xong liền xoay người muốn đi thì lại nghĩ đến cái gì, liền quay đầu nói với Tiêu Vũ: "Phòng cách âm tốt nhưng hai người đừng ồn quá nha ~"


Tiêu Vũ chớp mắt, nhất thời không hiểu.


Quý Huyền nghiêm trang gật đầu, nói: "Chúng tôi sẽ nhỏ tiếng."


Lancelot Emir cười nói: "Trong phòng cũng không có phòng tắm, cũng không tiện chút nào nha!"


Quý Huyền gật đầu đồng ý, anh nói: "Đúng vậy! Ngày mai tôi sẽ ra ngoài xem quanh đây có nhà nào thích hợp không."


Lancelot Emir lập tức nhìn họ đầy hâm mộ, nói: "Người giàu tốt thật đấy, thuê cái xe, nhà xa chút cũng không sao. Haiz, tôi giành giải quán quân cuộc thi piano quốc tế Frédéric Chopin mấy lần mới được để ý đó, cũng không biết khi nào mới kiếm đủ tiền cho mình xài nữa."


Lancelot Emir nói xong thì vẫy tay chào hai người họ rời đi, Tiêu Vũ và Quý Huyền mang hành lý vào phòng. Lần này họ chỉ mang hai bộ quần áo để thay thôi, người giàu đúng là thuận tiện thật, Tiêu Vũ không khỏi nghĩ.


Rốt cuộc Đức cũng là quốc gia có khí hậu bốn mùa rõ rệt, khi đến đây thì không thể thiếu những bộ quần áo cho bốn mùa. Tới đây phải mang cả thùng quần áo theo đấy chứ, may mà, ý tưởng của Quý Huyền rất đơn giản. Mang theo hai bộ đề phòng, sang đây mua sau.


Vì vậy, hai người chỉ có một chiếc vali với cái ba lô của Tiêu Vũ là đủ.


"Tiểu Vũ......"


Tiêu Vũ nhìn lại, Quý Huyền lấy ra một bộ đồ lót ren màu đen từ trong vali, cực kì ấm ức nói với cô: "Em chưa bao giờ mặc bộ này cả."


Nói xong, Quý Huyền còn quay đầu nhìn Tiêu Vũ với vẻ mặt tủi thân, ánh mắt anh như buộc tội Tiêu Vũ cắm anh cái sừng to tổ bố vậy.


Tiêu Vũ: "......"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện