Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 109


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit +Beta : Cá Voi Xanh


Ngày : 20/8/2021


Số từ : 2245 từ


—————————————————————————–


Bị Tiêu Vũ chặn lời sắp nói, Lancelot Emir nhất thời không nói nên lời, liền đưa cả hai ra ngoài chỗ đậu xe. Khi này họ mới bắt đầu tán gẫu đôi câu, anh ta với Tiêu Vũ giao tiếp được với nhau *, anh ta là người gốc Hoa, đã được học chữ Hán từ lâu rồi.


*Gốc: 不输 (cv: cũng không thua) tra nghĩa thì ra nghĩ tiếng anh = not worse than


Anh ta nói trôi chảy cả tiếng Đức lẫn tiếng Trung, khi dàn nhạc cử người đi khảo sát Tiêu Vũ, anh ta được chọn nhờ lợi thế ngoại ngữ của mình.


Đương nhiên Lancelot Emir muốn trở thành một hướng dẫn viên địa phương tốt, vì vậy anh ta quay đầu nói với hai người ngồi ghế sau: "Chào mừng đến với nước Đức, đây chắc chắn là một đất nước rất thân thiện với hai người. Người dân đất nước tôi rất thích ăn thịt lợn, nổi tiếng nhất là xúc xích, có ít nhất 1500 loại xúc xích lận. Hoàn toàn đáp ứng mọi yêu cầu của hai người đó, thích không nào?"


Tiêu Vũ tỏ vẻ thờ ơ: "Có Song Hối* không?


Lancelot Emir: "....."


Tiêu Vũ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, hỏi tiếp: "Vậy Kim La*?"


*Hai hãng xúc xích của Trung Quốc


Lancelot Emir: "......."


Tiêu Vũ cười nói: "Xem ra trong 1500 loại không có hai loại xúc xích tôi muốn rồi."


Quý Huyền: "......." Nhìn Lancelot Emir với ánh mắt thương hại, giờ cổ vừa mệt vừa buồn ngủ, đang muốn ngủ mà cậu lại nói chuyện với cổ, đây không phải tự làm mình nghẹn họng à?


Lancelot Emir ho khụ một tiếng rồi nói: "Chúng tôi cũng có rất nhiều loại bánh mì đấy, có hơn 400 loại lận."


"Vậy hẳn không có bánh trung thu của chúng ta rồi." Tiêu Vũ nói một cách chắc nịch.


Lancelot Emir: "......"


Tiêu Vũ thở dài nói: "Thật ra tôi không thích bánh trung thu. Bánh mì cũng được, tôi thích ăn lắm."


Lancelot Emir: "Cho dù cô không thích thì cũng không có cách nào."


Tiêu Vũ tiếp tục hỏi: "Vậy nước anh còn đặc sản nào nữa?"


Lancelot Emir nói một cách bất lực: "Cô mà còn nói thế thì tôi không giới thiệu nổi nữa đâu đấy." Nói xong, anh ta vẫn nghiêm túc làm hết phận sự: "Bia, Đức là nước sản xuất bia lớn thứ 2 thế giới đấy. Có 1300 nhà máy với 5000 loại bia. À, không có bia Thanh Đảo đâu."


*Loại bia lager số một của Trung Quốc.


Tiêu Vũ ngay lập tức ngẩng đầu cười to: "Hahahahaha,....anh thật hài hước."


Quý Huyền: "Anh ta cướp câu thoại của em mà em không nói gì à?"


Tiêu Vũ vỗ vai Lancelot Emir Emil nói: "Thật ra, mấy thứ đó có thể mua tại phố người Hoa đấy. Các anh thật sự không giỏi tiếp khách lắm nha, hahahaha....."


Lancelot Emir: "....Bây giờ, tôi đưa hai người tới khách sạn trước." Muốn tẩn con nhỏ ghê, nhưng mà chồng cổ có vẻ dữ dằn, thảo nào lại mang chồng theo, nếu không thì có thể sẽ bị đánh một trận.


Tháng bảy ở Đức vẫn còn nóng, mùa hè ở Đức ngắn, cuối tháng 10 là hết thu rồi. Lancelot Emir đưa họ đến khách sạn Park Inn by Radisson Berlin Alexanderplatz, đây là khách sạn cao 4 sao và là khách sạn cao nhất ở Berlin, tọa lạc tại quảng trường Alexanderplatz.



Tất cả các phòng trong khách sạn này đều lắp sàn có hệ thống sưởi và phòng tắm lát đá cẩm thạch với vòi sen có thể tăng áp suất nước. Khách sạn còn có ba nhà hàng, cũng có spa, phòng gym, suối nước nóng, phòng massage, phòng tắm hơi, salon, phòng tắm nắng và các tiện nghi khác.


Mà ba nhà hàng gồm nhà hàng phục vụ các món ăn đặc sắc, nhà hàng phục vụ món ăn quốc tế và nhà hàng nấu trực tiếp ngay tại chỗ, khách có thể trực tiếp gọi món rồi ăn luôn.


Ngay sau khi Tiêu Vũ và Quý Huyền xuống máy bay, cả hai định ăn mấy món ăn quê nhà trước rồi đi nghỉ ngơi vì hội chứng thay đổi múi giờ*. Lancelot Emir đưa họ đến nhà hàng phục vụ ẩm thực quốc tế.


*Hội chứng xảy ra khi mọi người di chuyển nhanh qua các khu vực chênh lệch múi giờ và gây ra các rối loạn giấc ngủ, mệt mỏi,..


Tiêu Vũ đã ở trên máy bay 10 tiếng, cô chỉ muốn ăn chút gì đó nhẹ nhàng. Tiếc thay, nhà hàng không có cháo trắng, nhưng cũng có cơm tẻ với mấy món tương tự. Thấy đồ ăn ngon, Tiêu Vũ lại cảm thấy mình có thể chén sạch.


Quý Huyền: "......"


Lancelot Emir không quen ăn những món này nên gọi mấy món khác. Lúc ba người họ ngồi xuống ăn, Lancelot Emir giải thích cho Tiêu Vũ tình huống lúc này.


"Hẳn cô đã biết mọi chuyện về Bách Nhạc, các thành viên kỳ cựu trong dàn nhạc đều ủng hộ cô tham gia."


Tiêu Vũ nhướng mày: "Thế thì lạ quá, nếu tôi thật sự có kỹ thuật cao đến mức người ta không thể cho rìa thì tôi cũng nhận, này gọi là coi trọng nhân tài. Nhưng tôi không nghĩ mình giỏi đến mức đó, tuy rằng tôi cảm thấy bản thân đã có sự tiến bộ vượt bậc về kỹ thuật đàn dạo gần đây, nhưng chưa đến mức để một dàn nhạc lớn hạ mình mời tôi. Tôi có hỏi tại sao lại thế không?" Coi như Tiêu Vũ nói khách sáo, chứ thật ra gần đây kỹ thuật đàn của cô lại tiến bộ rồi, nhưng Lancelot Emir lại không biết điều đấy!


Hình như Lancelot Emir cũng không biết nhiều lắm, anh ta chỉ đáp với vẻ mặt mờ mịt: "Chuyện này đoàn trưởng không có nói cho tôi, chỉ đầu năm nay, ông ấy bảo tôi đi làm giám khảo cuộc thi piano Âu Mỹ. Cuộc thi đó vốn được tổ chức bởi nước tôi nên không khó để vào đấy. Sau khi tôi được nhận thì họ mới giao nhiệm vụ cho tôi. Nói là trong cuộc thi này có một người tên là Tiêu Vũ, bọn họ muốn tôi Kiểm tra năng lực của cô. "


Tiêu Vũ hỏi: "Năng lực thế nào mới tính là qua ải?"


Lancelot Emir lắc đầu nói:" Họ không nói nói, chỉ nói tôi cảm thấy tốt là được. Giống như, không có yêu cầu cao với cô, mà sáng mai gặp họ thì cô hỏi là biết mà nhỉ?"


Tiêu Vũ cũng không hỏi nữa, sau khi Lancelot Emir rời đi, Tiêu Vũ mới nói với Quý Huyền: "Anh thấy chuyện này có liên quan đến cái chết của cha mẹ em không?"


Quý Huyền suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Đợi đến ngày mai rồi nói sau! Giờ còn quá sớm để đưa ra kết luận cuối cùng." Thật ra, trong thâm tâm anh biết rằng nhất định hai việc này nhất định có liên quan đến nhau, Trung Quốc có câu, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nếu cái chết của cha mẹ vợ có điểm đáng ngờ thì nó sẽ hướng tới nghi phạm đầu tiên.


*Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.


Hai người ăn xong rồi thì Lancelot Emir đưa họ trở về phòng, lúc đầu anh ta không biết có hai người đến nên chỉ đặt một gian phòng tiêu chuẩn (Phòng Standard) . Cũng may Quý Huyền không thiếu tiền, chưa kể hiện nay các nước đang cố gắng thu hút khách du lịch Trung Quốc nên thẻ UnionPay* có thể sử dụng ở mọi nơi.



*Thẻ Unionpay là thẻ thanh toán quốc tế của thương hiệu Unionpay - công ty thuộc lĩnh vực công nghệ thanh toán toàn cầu có trụ sở tại Trung Quốc.


Quý Huyền quẹt phát, đặt phòng ở tầng cao nhất luôn, Lancelot Emir đi theo sau hai người, tấm tắc: "Hai người xa xỉ thật, tầng trên cùng mấy nghìn một đêm đấy! Nhưng mà phong cảnh bên trên đẹp lắm, ngoài trừ tầng cao nhất của tháp truyền hình thì từ phòng đấy có thể ngắm gần hết phong cảnh thành phố đấy."



Lancelot Emir cũng đi theo hai người họ vào phòng thăm quan: "Không giống căn phòng tiêu chuẩn mà chúng tôi đặt cho mấy người lúc trước gì cả, phòng này cái gì cũng có! Mọi thứ ở đây đều tuyệt vời, ở dưới còn không cho nước free, phòng có mỗi 2 gói dầu gội được để trong túi. Đâu có giống phòng này, chậc chậc, xa xỉ quá đi."


Tiêu Vũ cạn lời nhìn anh ta: "Anh không về à?"


Lancelot Emir ngay lập tức nói: "Đúng đúng đúng, tôi phải đi rồi, sáng mai 10h tôi đến đón hai người nhé."


Tiêu Vũ thắc mắc: "Trễ vậy sao? 10 giờ mới đến?"


Lancelot Emir nhướng mày nói: "Người Đức lười lắm, tôi đi trước đây."


Tiêu Vũ: "....." Cực anh phải nói thế rồi.


Tiêu Vũ vui vẻ nhìn quanh phòng, hóa ra phòng nay bao cơm ba bữa luôn. Nhưng Quý Huyền cảm thấy khó lắm mới tới một chuyến nên đương nhiên muốn dẫn Tiêu Vũ đi ăn mấy món đặc sản.


Đương nhiên Tiêu Vũ đồng ý rồi! Ngủ một giấc trưa ngon lành để điều chỉnh giờ rồi tối lại chạy đi kiếm đồ ăn ngon.


Qua đêm nay, Tiêu Vũ từ bỏ chuyện ra ngoài kiếm món ngon rồi. Mặc dù là do khác biệt văn hóa giữa các nước, nhưng cô hơi ngẩn ngơ về việc các món không phải xúc xích thì là bánh mì ở Đức. Mà Tiêu Vũ thấy món giò heo cực kỳ nổi tiếng của Đức ăn rất ngon, món được từ cái chân sau chắc thịt của con lợn béo, đầu tiên được dùng muối ướp sau đó sẽ đem đi hầm hoặc nướng và ăn kèm với dưa cải Đức, đây cũng là một trong những món đặc sản của Đức.



Lancelot Emir đã nói qua Đức có hơn 1.500 loại xúc xích, trong đó có tới 780 loại luộc cho thơm. Tiêu Vũ cũng ăn một ít nước đi kèm, hình như canh suông có vị như nước đun sôi để nguội, một ít miếng xúc xích màu trắng bệch nổi lên, ở giữa là một cọng rau mùi. Ăn kèm với món xúc xích là là bánh mì Đức và món đã từng gặp: dưa cải Đức.


Quý Huyền gọi thêm ít rượu vang để làm bật hương vị lên. Tiêu Vũ gọi thêm bánh kem Black Forest, một đặc sản của nước Đức. Nước Đức có những yêu cầu khắt khe khi làm món bánh này, Tiêu Vũ gọi bánh kem Black Forest Anh đào, túm lại là vị ngon.



Ăn uống no say, cả hai đi về khách sạn.


Quý Huyền bẻ ngón tay tính, nói thẳng rằng Tiêu Vũ ăn sạt nghiệp anh rồi, tâm hồn anh cần được ai ủi.


Tiêu Vũ rất cạn lời: "......Ngay cả chuyện 'đòi xếp hình' mà anh có thể nói đặc sắc như vậy, thật đáng mừng mà."


Quý Huyền: "......"


Ngày hôm sau, khi Lancelot Emir đến đón thì Tiêu Vũ với Quý Huyền mới ăn xong bữa sáng free của khách sạn. Nhìn thấy Lancelot Emir, Tiêu Vũ vội vẫy tay với anh ta: "Anh nói đến lúc 10 giờ mà 9 giờ đã tới rồi, không phải tới ăn chực đấy chứ?"


Lancelot Emir: "Không phải."


Tiêu Vũ nhàm chán "Ồ" một tiếng rồi hỏi: "Bây giờ chúng ta đi chưa?"


Lancelot Emir nhìn cô rồi đáp: "Để tôi ăn sáng cái đã."


Tiêu Vũ: "......"


Sau bữa sáng, Lancelot Emir nói muốn đưa cô đến Bách Nhạc. Tiêu Vũ và Quý Huyền chỉnh trang lại một chút rồi thuê xe xuất phát. Ban nhạc Bách Nhạc làm việc ở gần công viên ở giữa thành phố, khi Tiêu Vũ xuống xe, cô nhìn thấy đối diện là Phòng trưng bày Quốc Gia Mới* của Berlin.


* German Neue Nationalgalerie. Tên "Mới" đề cập đến cả tòa nhà tương đối mới và tuổi của bộ sưu tập của nó. Phòng trưng bày đặc biệt chú trọng vào các tác phẩm từ đầu thế kỷ 20 đến những năm 1960.



Lancelot Emir giới thiệu cho Tiêu Vũ: "Bảo tàng nghệ thuật này được xây dựng vào năm 1968. Nó được chia thành hai tầng, gồm một tầng trên mặt đất và tầng còn lại dưới lòng đất. Kiến trúc hình tứ phương đều được lắp kính hết tường. Nếu cô cũng có hứng thú với nghệ thuật thì chỗ này có những tác phẩm nghệ thuật của trường phái ấn tượng, chủ nghĩa Biểu hiện của Đức, chủ nghĩa siêu thực, chủ nghĩa Lập thể, ... "


Tiêu Vũ lắc đầu đáp: "Tôi không có hứng thú."


Lancelot Emir: "........" Không có hứng thú thì cô nhìn làm gì?


Tiêu Vũ còn nói thêm: "Tôi thấy tòa nhà hình vuông với lắp tường kính nên tưởng đó là nhà hàng."


Lancelot Emir: "......" Đếch muốn nói chuyện với cô nữa.


Tuy nhiên, đó là chuyện không thể. Lancelot Emir chấp nhận số mệnh, tiếp tục giới thiệu: "Nhà hát giao hưởng của Bách Nhạc được kiến thiết vào năm 1956, mặt tượng mạ vàng và tạo hình ngoằn ngoèo làm cho nó như một cánh buồm đang căng ra."



Tiêu Vũ rất lạnh lùng đáp lại: "Không giống chút nào."


Lancelot Emir: "......."


Quý Huyền sờ cằm nói: "Trông vẫn giống mà."


Tiêu Vũ cau mày nhìn Quý Huyền, nói: "Anh không cần an ủi ảnh đâu."


Sắc mặt Quý Huyền liền nghiêm túc: "Chúng ta phải cho người ta một chút thể diện."


Tiêu Vũ khó xử nhìn tòa nhà, rồi quay sang nói với Lancelot Emir: "Nói vậy, trông có hơi giống."


Lancelot Emir: "......." Tôi đây mừng muốn chết à.


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện