Nhật Kí 365 Ngày Của Tôi

Hạnh Phúc


trước sau

Advertisement
Tóm tắt chương 5: : sự cố gắng giải thích của Kim Hạ dường như không thể xoa dịu được trái tim Lục Dịch. Vì không muốn phá vỡ tình bạn với cậu bạn lâu năm cũng như với Kim Hạ, Lục Dịch quyết định chọn cách im lặng, chôn vùi tình cảm của mình tận sâu bên trong, khiến mối quan hệ của cả hai ngày một xa cách. Lúc này, Kim Hạ lại không may gặp vấn đề với dàn đèn trên sân khấu luyện tập trước ngày biểu diễn, liệu rằng chuyện gì sẽ xảy ra, Lục Dịch có vì chuyện này mà nói hết lòng mình ra không? Mời mọi người đọc tiếp ạ.

-----------------------

CHƯƠNG 6. HẠNH PHÚC

- Kim Hạ? Kim Hạ!! – Mọi người nhìn Kim Hạ mà hốt hoảng.

Kim Hạ nằm trên sàn với một vài vết xước nhỏ trên người do vài mảnh thủy tinh văng ra. Hoảng sợ, hoang mang, Kim Hạ nhắm tịt mắt lại, thở gấp, từ từ lấy lại tinh thần, mở mắt ra, cô nhìn thấy Lục Dịch. Lục Dịch lại một lần nữa chắn trên người Kim Hạ. Kim Hạ nhìn Lục Dịch mà không biết phản ứng thế nào, ngây người trong giây lát. Cho đến khi Lục Dịch kêu lên một tiếng đau, mới khiến Kim Hạ hoàn tỉnh lại, vội vàng hỏi.

- Cậu không sao chứ?

Lục Dịch rời khỏi người Kim Hạ, không trả lời gì, chỉ nhăn mặt đau đớn cho vết cắt khá sâu ở cánh tay, và một số vết thương nhỏ quanh người. Vết thương chảy rất nhiều máu, mọi người nhìn Lục Dịch mà vô cùng hốt hoảng, nhưng cũng nhanh chóng đỡ cậu dậy, rồi đưa đến bệnh viện. Kim Hạ vẫn chưa hoàn hồn lại, chỉ có thể đứng nhìn mọi người đưa Lục Dịch lên xe, rồi đưa đi, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cô nàng hơi bối rối.

Lục Dịch sau khi tập bóng rổ xong, đã cùng mọi người qua sân khấu kịch để xem lớp mình biểu diễn như thế nào. Không ngờ lại nhìn thấy Kim Hạ gặp nguy hiểm, nên cũng không suy nghĩ chạy đến kéo cô nàng ra, rồi khiến bản thân bị thương.

Vết thương khá sâu, cần phải theo dõi thêm 1 ngày, nên Lục Dịch phải nằm viện một đêm.

- Cậu cũng gan thật, lỡ mà chậm chân chút nữa, nhảy ra không kịp thì cậu đã có chuyện rồi – Lam Thanh Huyền nói với Lục Dịch.

- Trước giờ cậu làm việc luôn cẩn thân mà, sao nay lại đâm đầu vào nguy hiểm như vậy chứ? – Dương Nhạc thở dài nói.

- Crush gặp chuyện, không suy nghĩ được gì đâu – Lam Thanh Huyền trả lời.

Lục Dịch nhăn mặt, tặc lưỡi nhìn Lam Thanh Huyền, ý nói Lam Thanh Huyền đừng nói nữa, vì Tạ Tiêu cũng đang ở đó.

- Nói vậy, lão Lục cậu thích Kim Hạ sao? – Tạ Tiêu đưa gương mặt hớn hởn ra nói với Lục Dịch.

- Không có.

- Ây da, cậu không cần giấu, chúng ta đều làm bạn thân mà. Ê, nói thật ra cậu và Kim Hạ cũng xứng đôi lắm chứ, Kim Hạ có vẻ cũng thích cậu lắm đó, hay là bọn tớ làm mai cho hai cậu – Tạ Tiêu nói trong sự hứng thú.

- Cậu,…. không phải cậu thích Kim Hạ sao? – Lam Thanh Huyền hỏi.

- À, thật ra cũng không đến nổi thích, chỉ là Kim Hạ rất dễ thương, nhìn cứ như em gái nhà bên vậy, ai nhìn cũng thích mà. Nhưng mà thích đến nổi hy sinh bản thân thì tớ,… không bằng lão Lục rồi.

- Vậy sao – Lam Thanh Huyền vừa nói vừa đưa mắt qua nhìn Lục Dịch.

Mọi người lại tiếp tục trò chuyện cùng nhau, lúc sau, Kim Hạ, Tiểu Hi, và Lan Diệp cũng đến thăm Lục Dịch. Nhà trai sau khi tâm sự đêm khuya, cũng hiểu ý nhau, kéo theo Tiểu Hi và Lan Diệp tránh mặt đi, để lại Kim Hạ và Lục Dịch trong phòng.

- Cậu không sao rồi chứ?

- Ngoài câu nói đó, cậu không còn câu nào khác sao?

- À, xin lỗi…. à không… cảm ơn cậu đã cứu tớ.

- Chỉ một lời cảm ơn là coi như trả xong với người đã hy sinh cánh tay xinh đẹp này để cứu cậu sao?

- Cậu…?? Vậy… cậu muốn thế nào?

Kim Hạ hơi bất ngờ với câu nói của Lục Dịch, cậu ấy là đang nói đùa sao? Không phải đang chiến tranh lạnh với nhau sao?

- Lấy thân báo đáp.

- Hả?

- Ý tớ là từ nay về sau, cậu xem như là người của tớ, tớ có thể tự do sai bảo cậu, kêu cậu làm gì thì làm đó.

- Sao có thể, cậu…

- Ôi, tay đau quá...

- Được,… tớ đồng ý.

- Lần trước làm lá chắn cho cậu, vẫn chưa được trả ơn.

- Tớ có mua trà sữa cho cậu mà.

- Cậu tự mua rồi cũng tự uống luôn.

- Là cậu nói không cần mà.

- Bây giờ cần.

- Tớ đã mua sẵn rồi đây!!

Kim Hạ vừa nói vừa cười tươi, lấy trong cặp ra một ly trà sữa full topping cho Lục Dịch. Cô nàng cũng không biết trả ơn như thế nào, nên chỉ có thể mua trà sữa thôi vậy. Nhìn Lục Dịch uống trà sữa, gương mặt rất vui vẻ, hơn nữa cuộc hội thoại nãy giờ của hai người cũng rất thoải mái, khiến Kim Hạ thật sự thất rất vui.

“Cậu ấy hết giận mình rồi. Tốt quá” – Kim Hạ nghĩ thầm mà nhẹ nhõm cả người. Mọi thứ cuối cùng cũng đã quay về quỹ đạo của nó rồi.

- Tớ có thể hỏi cậu một câu không? – Kim Hạ mở lời

- Đừng hỏi!

- Tại sao? Cậu còn không biết tớ sẽ hỏi gì mà.

- Cậu muốn hỏi tại sao tớ lại cứu cậu. Nhưng tớ không muốn trả lời.

- Tại sao? … Cậu thích tớ?

Lục Dịch đang uống trà sữa mà nghe câu đó của Kim Hạ liền phun một trào ra, ho sặc sụa, rồi trả lời:

- Bạn bè giúp đỡ nhau không được sao?

- Vậy thì cậu cứ nói là giúp đỡ bạn bè thôi, cần gì phải úp mở như vậy, làm tớ nghĩ cậu thích tớ đó. Nhưng mà nếu cậu thích tớ cũng không có gì lạ đâu, tớ dễ thương như vậy mà.

- Tự luyến!

Kim Hạ là con gái, dù sao cũng rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm, cô cũng không ngốc đến nổi không nhìn ra được tình cảm của Lục Dịch qua chuyện cứu cô lần này. Không ai rảnh rỗi mà đi hy sinh nhiều vậy vì người mình không thích cả. Nhìn Lục Dịch tránh né, ngại ngùng như vậy, Kim Hạ thật muốn trêu ghẹo thêm một chút, tưởng Hạ Gia dễ bị ăn hiếp lắm à!

Hôm đó, hai người ở bệnh viện cùng nhau trò chuyện vui vẻ.

Nhưng ở một nơi khác, lại có người đau lòng mà nuốt nước mắt ngược vào trong. Đó là Tạ Tiêu. Tạ Tiêu biết hết cảm xúc của Lục Dịch với Kim Hạ do lần trước vô tình nghe được Lục Dịch và Lam Thanh Huyền nói chuyện ở kí túc xá. Không thể ngờ Lục Dịch lại vì mình mà từ bỏ tình cảm với Kim Hạ. Điều này thật sự khiến Tạ Tiêu rất bất ngờ. Họ trước giờ đều là bạn thân, Lục Dịch quan tâm mọi người là chuyện ai cũng biết, nhưng đến nổi như vậy, thật sự khiến Tạ Tiêu cảm thấy bản thân thật đáng trách khi chưa bao giờ để ý cảm xúc của bạn bè xung quanh mình cả.

Cậu cũng muốn được như Lục Dịch, có thể dũng cảm từ bỏ tình cảm này vì bạn bè mình, nhưng hình như mỗi người mỗi khác, dù có muốn cũng không làm được. Tạ Tiêu dành khá nhiều thời gian nghĩ đến vấn đề này, cậu một phần muốn từ bỏ tình cảm đó, nhường lại cho Lục Dịch, nhưng cậu một phần lại không muốn như vậy. Tình cảm không có tranh giành, càng không có nhường nhịn, đó là chuyện của hai người, dù tốt hay xấu cũng nên một lần nói ra, giải quyết rõ ràng tất cả.

[ Hai ngày trước ]

- Tớ thích cậu! Từ lần đầu gặp cậu, tớ đã thích cậu, cậu rất tốt bụng lại dễ thương nữa, tớ thật sự thích cậu. Kim Hạ, chúng ta hẹn hò đi.

- Tớ,…Tớ thật sự rất biết ơn vì cậu coi trọng tớ như vậy. Nhưng mà, … có lẽ bây giờ không phải lúc thích hợp để hẹn hò … với lại,… tớ…. tóm lại là … tớ …..

- Cậu đừng vội từ chối, tớ có thể chờ cậu, chờ sau khi thi đại học xong, tớ sẽ tỏ tình với cậu lần nữa.

- Vấn đề không phải là thời gian, mà tớ,… trong lòng tớ,… có người khác rồi.

- Vậy sao.

- Vậy,… tớ sẽ không làm phiền cậu nữa, cảm ơn cậu đã thẳng thắng với tớ.

- Tớ xin lỗi, ….

- Cậu không có lỗi gì cả, chỉ là chúng ta không có duyên thôi.

- Tạ Tiêu, tớ hy vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt như trước đây.

- Dĩ nhiên rồi! Vậy,… tớ chúc cậu hạnh phúc.

Tạ Tiêu quay đi mà lòng thật sự đau, mặc dù cũng biết được sự lựa chọn của Kim Hạ, đã có đủ lí do để từ bỏ, nhưng dường như trái tim lại không nghe lời, cứ thế mà đau nhói.

Tạ Tiêu không nói chuyện bị Kim Hạ từ chối với đám Lục Dịch, vì cậu biết rằng, nếu Lục Dịch biết, có lẽ sẽ cảm thấy có lỗi với mình, nên sẽ không tiến thêm bước nữa với Kim Hạ, nên đành phải nói dối là không thích Kim Hạ lắm, để cậu bạn có thể yên tâm mà theo đuổi tình cảm của mình.

Ngày thứ 46.

Lễ hội mùa thu hôm nay đã diễn ra, sân khấu cũng đã được sửa chữa lại. Lục Dịch vì bị thương nên cũng không thể tham gia hội thao được nữa.

Hội thao diễn ra vào buổi sáng rất thuận lợi, các hạng mục lớp tham gia cũng đều đạt giải. Tối nay, chính là phần cho các tiết mục đặc biệt của các lớp.

- Các vị, tiết mục tiếp theo mời tiết mục “Người quan trọng nhất”

Đây là tiết mục của nhóm Kim Hạ, nói về bạn bè và thầy cô, nên khiến mọi người ai ai cũng xúc động, cuối tiết mục là bài phát biểu đặc biệt của Kim Hạ.

- Mỗi người trong chúng ta, ai cũng có những người bạn thân mà mình không bao giờ muốn rời xa có đúng không? Tôi cũng vậy, tôi cũng có những người bạn mà tôi coi như gia đình của mình. Tôi là một học sinh mới, xuất phát điểm của tôi chỉ là ngôi trường đại học ao ước, nhưng khi đến đây, gặp được họ, tôi cảm thấy ngoại trừ ước mơ ra, còn có bạn bè. Nếu như ước mơ của các bạn thành hiện thực, nhưng bên cạnh lại không ai chúc mừng, thì liệu các bạn có cảm thấy vui không? Có người đã nói với tôi, bảo tôi ích kỉ một chút, nghĩ cho bản thân nhiều một chút, lúc đó tôi đã nghĩ cậu ấy nói cũng đúng, dù sao bản thân vẫn là quan trọng nhất. Nhưng người nói câu đó, lại không hề làm đúng như vậy, cậu ấy luôn nghĩ cho tôi, luôn nghĩ cho người khác. Tôi đã thắc mắc, tại sao cậu ấy lại làm nhiều chuyện như vậy, nhưng lại chẳng cần ai đền đáp, chỉ vì hai chữ bạn bè thôi sao? Nhưng mà sau này, tôi mới dần dần phát hiện ra, thì ra con người còn có thể vì tình cảm mà hy sinh bản thân mình, có thể là tình thân, tình bạn và thậm chí là,… tình yêu. Con người là động vật duy nhất có tình cảm, cho nên tôi hy vọng tất cả mọi người ở đây, đừng ngại che giấu tình cảm của mình, cuộc sống chỉ sống có một lần, một ngày trôi qua sẽ không bao giờ lấy lại được. Xin cảm ơn.

- Kim Hạ, tuyệt vời lắm!

- Nói hay lắm!

Mọi người bên dưới cũng cổ vũ ủng hộ Kim Hạ.

Tối nay, mọi người cùng nhau xem các tiết mục ca hát, cùng nhau ăn uống, đốt lửa trại, và tâm sự. Ở bên phía này, một nhóm bạn đang tổ chức sinh nhật.

- Happy Birthday Kim Hạ!

- Chúc mừng sinh nhật cậu, Kim Hạ!

- Làm sao các cậu biết vậy?

- Weibo của cậu đó!.

- Kim Hạ, món quà nho nhỏ, bọn tớ đã chuẩn bị, dành tặng cho cậu đây. Trong đây là quà của bọn tớ, bọn tớ để chung với nhau, để cậu đoán xem là ai tặng, nếu cậu đoán đúng thì quà sẽ là của cậu, còn nếu sai thì nó sẽ quay lại với bọn tớ

- Thú vị vậy sao. Được, vậy tớ mở ra xem.

Bên trong hộp qua là 6 món quà nhỏ gồm : một chú gấu bông, một chiếc váy, một hộp bút, một đôi giày, một quyển album, và vài quyển sổ nhìn rất dễ thương.

- Cũng dễ đoán quá mà. Gấu bông này là của Tiểu Hi, nhìn con gấu thôi là biết phong cách của Tiểu Hi rồi.

- Hay vậy sao? Cậu thật hiểu tớ - Tiểu Hi bất ngờ nói.

- Váy này chắc là của …. Tiểu Lam?

- Đúng vậy, sao cậu biết được vậy?

- Tiểu Lam rất hiểu con gái, nên sẽ mua mấy cái này thôi.

- Hộp bút này thì là của cậu, Dương Nhạc. Nhìn đơn giản như vậy chỉ có thể là của cậu thôi.

- Quả không hổ danh Kim Hạ.

- Đôi giày này, chỉ có thể là tên ngốc Tạ Tiêu

- Tại sao tớ lại ngốc?

- Cậu không biết tặng giày cho người ta, là muốn đuổi người ta đi à.

- Vậy sao? Tớ không biết

- Tớ biết chỉ có cậu là không biết.

- Quyển album này thật ra mấy hôm trước tớ đã thấy nó ở chỗ Lan Diệp rồi. Cảm ơn cậu Lan Diệp. Còn lốc sổ này thì,… haizz,… cậu không thể tặng gì khác ngoài những thứ liên quan đến học tập sao? – Kim Hạ tỏ vẻ chán nản trêu chọc Lục Dịch.

- Không thể.

- Haizz,… dù sao cũng rất dễ thương, cảm ơn cậu. Cảm ơn các cậu!!

Sinh nhật lần này của Kim Hạ, cứ nghĩ sẽ phải ăn một mình rồi, không ngờ không chỉ có bạn bè mà còn có quà nữa chứ. Sướng nhất Kim Hạ rồi.

Tối đó, sau khi về phòng, Kim Hạ cũng tò mò, gỡ các quyển sổ Lục Dịch tặng ra, thì ra không phải chỉ là quyển sổ thông thường. Mỗi trang bên trong là cả một bầu trời kiến thức. Nào là sổ ghi lại công thức cũ, rồi công thức mới, rồi những điều lưu ý, có đủ cả, và còn có cả một quyển sổ đặc biệt, bên trong viết đầy lời động viên, an ủi.

“Những lúc cậu mệt, có thể đọc nó, nó sẽ là nguồn sức mạnh tiếp thêm cho cậu”

Kim Hạ nhìn quyển sổ đó là nụ cười không thể nào ngừng được.

…..

…..

…..

Ngày thứ 60.

Hôm nay, cả trường cùng nhau đi dã ngoại. Hằng năm vào khoảng thời gian này, trường đều tổ chức đi chơi cho học sinh. Có lúc đi núi, có lúc đi biển, có lúc lại đi khu vui chơi. Năm nay họ đã đi rừng.

- Wow, nơi này thật tuyệt với. Không khí thoải mái quá đi!!

- Các em, chúng ta sẽ ở đây 3 ngày, để hòa mình vào thiên nhiên, thì chúng ta không ở khách sạn, chúng ta sẽ tự dựng liều để ngủ.

- Wow thích ghê!!

- Trời ơi, đừng mà!! Mình không muốn đâu.

- …

- Các em, đừng như vậy. Cũng phải một lần thứ sống hoang dã chứ. Nào được rồi, bắt tay vào dựng liều thôi!.

Mọi người bắt tay vào việc dựng liều mất gần cả nửa buổi sáng. Khoảng 9:00 sáng mọi người đã dựng liều xong và bắt đầu chơi team building theo lớp.

Trò chơi đầu tiên, 30 người nhau cùng nhau đứng trên một tấm giấy gồm 30 số. Từ người đầu tiên cho đến 30, nắm chặt tay đi từ số 1 đến 30. Lục Dịch dĩ nhiên là đối tượng đứng gần của các bạn nữ, nhưng Kim Hạ cũng không phải dạng vừa gì, cô nàng đã nhanh chân hơn, đứng ngay sau Lục Dịch, nắm lấy tay cậu bạn một cách thoải mái. Lục Dịch một bên một bên là Lam Thanh Huyền, bên còn lại là Kim Hạ, khiến anh chàng có chút hoảng vì sự chủ động của cô nàng, nhưng cũng không từ chối cô. Họ cùng nhau đi hết 30 con số, mà chưa một lần buông tay, kết quả trò chơi này, mọi người đã đạt hạng nhất khối.

Trò chơi tiếp theo, một bạn nữ sẽ ngồi trên một bong bóng dạng cây dài, các bạn nam sẽ khiêng đi, và lớp nào đến đích trước sẽ thắng. Kim Hạ vì vóc dáng nhỏ bé, cân đối, nên trở thành đối tượng mà mọi người chọn để khiêng đi. Đi được nửa đường, dường như mọi người quá hiến thắng mà quên mất an toàn là trên hết, khiến Kim Hạ lảo đảo mà bị ngã xuống đất. Mọi người đếu hốt hoảng chạy đến xem tình hình Kim Hạ, cô nàng cũng chỉ trầy xước sơ sơ, không có gì quá nghiêm trọng. Kim Hạ tính tình hoạt bát, hơi loi nhoi định leo lên tiếp tục cuộc chơi nhưng lại bị Lục Dịch ngăn cản, không cho cô nàng chơi nữa, và không chỉ trò chơi này mà từ đó về sau, cũng không cho cô nàng chơi thêm trò gì nữa.

- Ê, trò này tớ cũng muốn chơi

- Không được

- Trò này tớ giỏi lắm nè, để tớ.

- Ngồi im đó.

- ……

- Tại sao cậu không cho tớ chơi

- Câu bị té một lần rồi không sợ sao?

- Té có một chút, sợ gì chứ, chỉ là ngoài da thôi.

- Chẳng biết lo cho bản thân gì hết! Con gái không nên có sẹo trên người.

- Lâu lâu mới đi chơi mà trò nào cậu cũng không cho, còn hơn cả ba tớ.

- Con gái, nghe lời, ngoan! – Lục Dịch vừa nói vừa xoa đầu Kim Hạ như con gái của mình.

Mặt trời đã lên đến đỉnh, nắng ngày càng gay gắt hơn, mọi người cũng đã thấm mệt, nên cùng nhau đi nạp lại năng lượng bằng một bữa cơm “hoành tráng” với cơm và rau. Tiếp sức xong, là tiếc mục biểu diễn chung của lớp. Cả lớp chuẩn bị một tiết mục nhảy, tranh giải với nhau. Tập luyện vất vả hơn 2 tuần, đã giúp lớp của Kim Hạ giành giải 1. Dường như tập thể lớp này là một đối tượng khá mạnh trong tất cả các trò chơi.

Buổi tới hôm đó, không như các chuyến đi chơi khác, vì đang ở trong rừng, nên mọi người cũng không dám đốt lửa trại,sẽ rất dễ bắt lửa với các cây cối xung quanh. Bù lại chính là màn nhảy hiện đại của đại diện các lớp. Đây chính là màn mà tất cả mọi người chờ đợi, vì hầu như so với những thứ truyền thống, thì học sinh hiện nay thích sự hiện đại hơn. Tất cả các tiết mục nhảy đều nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của mọi người, nhưng tiết mục bùng nổ nhất là tiết mục nhảy của dàn nam thần của trường. Là nam thần số 1 của trường, Lục Dịch không thể nào vắng mặt. Các tiết mục hầu như đều là tiết mục nhảy của các bạn nữ, vì các bạn nam thường ngại mấy chuyện này hơn mà, vì vậy, trường đã chuẩn bị một tiết mục bí mật của các nam thần nay. Cuối cùng đám Kim Hạ cũng đã biết tại sao gần 2 tuần nay, Lục Dịch hay tách riêng với mọi người đi đâu đó. Ra là bí mật đi tập nhảy. Nguyên một dàn nam thần hội tụ trên sân khấu, khiến các bạn học sinh nữ ai cũng bấn loạn. Mọi người đã nhảy một loạt các hit Kpop, khiến cho cả sân khấu sôi động cực độ, không ai có thể rời mắt.

- Lão Lục, quen cậu 17 năm trời, không ngờ cậu lại tuyệt vời như vậy! – Lam Thanh Huyền ngưỡng mộ.

- Lúc nãy trên sân khấu nhìn cậu ngầu lắm đó – Dương Nhạc cũng bổ sung khen Lục Dịch.

- Thật sự lúc nãy nhìn cậu rất đẹp trai, lại thần thái nữa chứ. Một chút xíu nữa thôi là tớ crush cậu rồi – Tiểu Hi vui vẻ nói.

- Nè, nè cậu nói cái gì vậy? – Dương Nhạc bối rối hỏi

- Đùa chút thôi, hihi.

- Tớ thấy Lục Dịch của chúng ta đúng là rất ngầu nhưng mà tớ vẫn thấy bạn học Lâm của tớ đẹp trai hơn – Lan Diệp mơ mộng nói.

- Trong mắt cậu có ai hơn được bạn học Lâm đó đâu chứ.

Nói rồi, Lục Dịch cũng quay qua nhìn Kim Hạ, nở nụ cười đắc ý, nhướng mày lên chờ đợi lời khen của cô nàng. Nhưng dường như Kim Hạ không hề hiểu ý, chỉ cười lại với Lục Dịch chứ không gửi tới cậu lời khen nào. Hôm nay đúng là Kim Hạ đã mở rộng tầm mắt, nhìn thấy một khía cạnh cực kì tuyệt vời của Lục Dịch, khiến cô nàng thật sự rất bất ngờ.

Mọi người sau một ngày mệt mỏi cũng đã đi nghỉ ngơi. Gần 12:00 đêm, một tin nhắn gửi đến Lục Dịch.

“Ra ngoài đi, có chuyện tìm cậu – Kim Hạ”

Lục Dịch thấy tin nhắn cũng thắc mắc nửa đêm rồi, cô nàng tìm mình làm gì nhỉ. Tò mò vừa ra ngoài, đã bị Kim Hạ kéo đi, vừa đi vừa nói:

- Nè cậu đi ăn trộm sao? – Lục Dịch thắc mắc hỏi

- Im lặng đi, cậu nói lớn tiếng quá chúng ta đều bị bắt bây giờ.

- 12 giờ rồi cậu còn muốn đi đâu vậy.

- Vẫn chưa 12 giờ.

Cách khá xa khu cắm trại rồi, Kim Hạ lúc này mới dừng lại, nhìn xung quanh rồi nhìn đồng hồ, gần 5 phút trôi qua, cô cũng im lặng không nói gì.

- Cậu kêu tớ đến đây, đúng hóng gió sao?

- Không phải, cậu chờ một chút đi.

- Mờ ám quá vậy. Cả ngày rồi cậu không mệt sao?

- Mệt chứ, nhưng mà chuyện này quan trọng hơn.

- Cậu định tỏ tình với tớ sao? – Lục Dịch nhếch miệng trêu chọc Kim Hạ

- Nói cái gì vậy chứ. Dĩ nhiên không phải, nếu có tỏ tình thì cũng là cậu tỏ tình trước chứ không bao giờ là tớ.

- Được, vậy tớ….

- Tới giờ rồi! Lục Dịch, chúc mừng sinh nhật cậu. Cái này tặng cậu, tớ là người đầu tiên phải không?

- Cậu vì sinh nhật tớ mà thức đến nửa đêm rồi kéo tớ ra đây sao?

- Phải đó, mọi người đều biết sinh nhật cậu rồi, nên tớ phải canh đến 12h mới có thể chắc chắn tớ là người đầu tiên được, cảm động lắm đúng không?.

- Nhưng mà khiến cậu thất vọng rồi, tớ chỉ dùng ngày âm để tính sinh nhật thôi.

- Hả? – Kim Hạ thở dài thất vọng.

- Tớ nói gì cậu cũng tin sao?

- Ùm.

- Đừng tin người như vậy chứ, lừa cậu thôi, cậu thật sự là người đầu tiên, cảm ơn cậu!

- Không có gì! Cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, coi như là đền đáp cho cậu.

- À, cậu có biết hôm nay ngoài trừ sinh nhật cậu ra còn là ngày gì nữa không?

- Ngày gì?

- Ngày thứ 61 chúng ta gặp nhau!

- Cậu tính từng ngày luôn sao?

- Ùm

- Vậy thì sao?

- 61, Lục Dịch.

Lục Dịch nghe mà bật cười, không ngờ cô nàng còn có thể ngây thơ, dễ thương như vậy!

- Được rồi, mừng sinh nhật xong rồi, về ngủ thôi, cả ngày mệt rồi. Cảm ơn quà của cậu

- Được, về thôi!

Kim Hạ đã tặng Lục Dịch nhiều thứ linh tinh, hầu như đều là những thứ có thể treo, hoặc là diện ở bên ngoài. Là một chiếc móc khóa hình đồng hồ, là chiếc huy hiệu hình một ngôi nhà, một chiếc khăn tay thêu 61 và một chiếc đồng hồ có một trái tim trên đó, kèm theo một lời nhắn:

“Móc khóa đồng hồ tượng trưng cho thời gian. Huy hiệu ngôi nhà tượng trưng cho gia đình. Khăn tay tượng trưng cho bản thân cậu. Đồng hồ trái tim tượng trưng cho tình bạn của chúng ta”

- Trái tim tượng trưng cho tình yêu đó, đồ ngốc!

Lục Dịch nhìn các món quà mà ấm lòng.

…….

…….

Những ngày tiếp theo cũng trôi qua rất nhanh, mọi thứ vẫn chứ tiếp tục, việc học của Kim Hạ cũng ngày một tiến bộ, và tình cảm của hai người cũng cùng đó mà ngày càng đi lên. Bây giờ dường như cả Lục Dịch và Kim Hạ đều đã không thể thiếu nhau rồi. Ăn cơm mà không có đối phương liền hỏi ngay người kia đâu. Đi học muộn một chút cũng không thể im lặng mà thắc mắc tìm người. Đồ ăn, đồ uống lúc nào cũng phải mua 2 phần.

Ngày thứ 90.

Hôm nay là 3 tháng kể từ ngày nhập học của Kim Hạ, cũng như ngày thường, mọi người lại tiếp tục học tập. Ngồi trong lớp học nhưng đầu óc Kim Hạ lại cứ bay bổng trên trời, không thể nào tập trung được. Gục đầu lên tay mình nghỉ ngơi một chút, rồi bất chợt ngã hẳn vào người Lục Dịch mà ngất xỉu, khiến mọi người đều bất ngờ.

- Này! Cậu…

- Hình như tụt đường huyết, đưa cậu ấy lên phòng y tế đi.

- Được

Nói rồi, Lục Dịch cũng bế Kim Hạ lên phòng y tế. Kim Hạ dạo gần đây học hành vô cùng cực lực. Sáng ngày mở mắt là chỉ toàn thấy học, học, và học. Đến tối thì lên thư viện tự học một mình, có khi còn ở đó cả đêm, mấy đêm liền cũng bị mất ngủ, nên đã khiến cô nàng kiệt sức.

- Ở bên cậu ấy mỗi ngày, mà tớ lại không nhận ra cậu ấy mệt mõi như vậy – Tiểu Hi nhìn Kim Hạ mà tự trách bản thân.

- Không phải lỗi cậu đâu. Kim Hạ trước giờ luôn lạc quan, dù có mệt cũng không biểu hiện ra ngoài đâu – Lan Diệp an ủi Tiểu Hi.

- Bây giờ mới để ý, dạo gần đây cậu ấy dường như không còn ăn nhiều như lúc trước nữa – Lam Thanh Huyền thở dài.

- Các cậu về lớp học đi, tớ ở đây được rồi – Lục Dịch lên tiếng nói.

- Hay để tớ ở lại cho, dù sao con gái cũng dễ chăm sóc hơn mà – Tiểu Hi tiếp lời

- Tớ bỏ tiết không sao, nhưng cậu thì có chuyện đó.

- À, cũng phải, vậy bọn tớ về lớp trước. Kim Hạ giao cho cậu.

Mọi người thăm Kim Hạ xong, cũng quay về lớp học, chỉ còn mỗi Lục Dịch ở với Kim Hạ. Dường như quá mệt mõi do mất ngủ thường xuyên, khiến Kim Hạ ngủ mê mang cả một buổi chiều.

- Cậu dậy rồi!

- Ò, tớ ngủ bao lâu rồi?

- Hết ngày rồi.

- Sao cậu không kêu tớ dậy sớm hơn chứ?

- Kêu dậy để cậu học tiếp, rồi ngất xỉu tiếp à.

- Tớ đâu có ngất xỉu chỉ là ngủ một chút thôi.

- Ngủ_một_chút!

- Cậu luôn ở đây sao?

- Không có, mới tới thôi.

- Thật không? – Kim Hạ đưa sát mặt đến bên Lục Dịch, khiến cậu bạn tim đập loạn nhịp

- Thật.

- Cậu nhìn tớ có giống đang tin lời cậu không?

- Không phải cậu nói tớ nói gì cậu cũng tin sao?

- Nhưng bây giờ tớ không tin.

- Tại sao?

- Tại vì từ lúc nằm ở đây, và có ý thức lại tớ nghe cậu nói với mọi người là sẽ ở đây với tớ. Rất lâu sao đó, tớ có tỉnh dậy một chút, vẫn nhìn thấy cậu ngồi ở đây, hơn nữa,… còn lén nắm tay tớ.

- Không có.

- Không thừa nhận cũng không sao. Tớ biết đó là sự thật là được rồi.

- Haiz… Được rồi, mang giày vào rồi đi thôi.

- Về kí túc xá?

- Đi ăn!

- Tớ không muốn ăn.

- Cậu thấy gì không? Còn nhớ đã hứa gì với tớ không? – Lục Dịch vừa nói vừa kéo tay áo lên, “khoe” vết thương ở tay cho Kim Hạ coi.

- …..

- Hứa là nghe lời tớ.

- Nhưng mà, tớ ….

- Chính vì cậu ăn uống thất thường, làm việc quá sức nên mới phải nằm ở đây đó. Bắt đầu từ hôm nay, sinh hoạt của cậu phải nghe theo lời tớ. Giờ ăn thì ăn, giờ học thì học, giờ nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không được làm sai. Cậu không biết lo cho bản thân cũng phải nghĩ cho người khác chứ. Chỉ giỏi làm người ta lo lắng.

- Cậu lo cho tớ?

- Không có.

- Nói lời thật lòng khó như vậy sao?

Lục Dịch cũng không trả lời, mà cầm cặp sách quay đi, Kim Hạ thì lẽo đẽo chạy theo, líu lo bên tai Lục Dịch.

- Nè, cậu lo cho tớ đúng không? Trả lời tớ đi chứ.

- …..

- Cậu thích tớ?

- …..

- Có phải không?

- …..

- Nè, cậu đứng lại, đừng đi nhanh quá.

- ……

- Lục Dịch !!!!

Lục Dịch đột ngột đứng khựng lại, khiến Kim Hạ phanh không kịp mà đụng vào lưng anh chàng một cách đau đớn.

- Cậu đứng lại cũng phải nói một tiếng chứ.

- Cậu mà còn nói nữa, tớ sẽ bỏ mặc cậu đó, tin không?

- Không tin.

- ……..

Lục Dịch nghe vậy chỉ biết thở dài, chán nản, thật sự hết cách trị con mèo nhỏ này mà. Không còn cách nào khác, Lục Dịch chỉ có thể tiếp tục đi và tiếp tục nghe Kim Hạ líu lo bên cạnh thôi.

-----------------------------------

[Nhật kí của Viên Kim Hạ]

Ngày thứ 45

Hôm nay, cậu ấy đã cứu mình. Chúng mình cũng đã làm hòa với nhau. Mọi thứ cuối cùng cũng đã trở lại bình thường. Bây giờ mình có thể khẳng định, cậu ấy thích mình rồi. Hihi, dù sao mình cũng rất hoàn hảo mà, thích mình cũng không có gì lạ đâu chứ ^^. Ước gì tớ có thể nói ra câu nói đó, tớ thích cậu. Nhưng không đâu, tớ sẽ không tỏ tình trước đâu, tớ là con gái mà. Lêu lêu,…. Nhưng nếu cậu tỏ tình với tớ trước, thì tớ nên làm gì nhỉ? Có nên đồng ý không???

Ngày thứ 46.

Hôm nay là sinh nhật của mình. Mình đã gọi điện cho ba mẹ, ăn sinh nhật qua điện thoại với ba mẹ mình. Có chút buồn nhỉ! Nhưng không sao đâu, mình còn có bạn bè mà. Cũng may là còn mọi người, nếu không chắc buồn chết mất. Mấy món quà dễ thương thật!! Mấy quyển sổ của cậu dễ thương quá làm sao tớ dám viết lên đây?? Đóng khung treo lên tường được không nhỉ? Haha, nhảm nhí quá đi….

……

……

Ngày thứ 61.

Hôm qua mình đã đi chơi với lớp. Mệt quá đi mất. Hôm qua hơn 12 giớ mới ngủ luôn, nên không kịp viết nhật kí. Hôm nay viết bù vậy. Hôm qua mình đã chơi trò chơi, chỉ mới chơi được có hai trò là bị Lục Dịch dắt đi mất, không cho mình chơi nữa, huhu, chán ghê!! Mấy trò đó nhìn vui như vậy mà. Nhưng mà… cậu ấy con mình là con gái sao?? Mình nghe lời cậu là vì đã hứa với cậu rồi, chứ không phải chịu làm con gái cậu đâu nha!! Lêu lêu… Nhưng mà hôm qua cậu soái thật đó, mắt tớ muốn rớt ra ngoài luôn đây này. Cậu đừng có mà cứ đẹp trai như vậy được không?? Cậu mà đi làm idol Kpop chắc là sẽ nổi tiếng lắm!! Tới lúc đó, tớ chắc chắn sẽ đi tỏ tình với cậu, trở thành bạn gái của idol nổi tiếng. Hihi…. nghĩ thôi đã thích rồi. Nhắc đến tỏ tình mới nhớ, lúc đó,…. cậu ấy định nói tỏ tình với mình thật sao ta? Nếu lúc đó mình không cắt lời cậu ấy thì có thật là cậu ấy đã tỏ tình với mình không nhỉ? Ôi trời ơi, sao mình không ý tứ gì hết trơn vậy, tại sao lại cắt ngang lời cậu ấy lúc đó chứ?? Huhu, … uổng quá đi ???? .Nhưng mà không sao, dù sao thời gian còn dài, hơn nữa bây giờ học hành quan trọng nhất, cứ học trước đã, chuyện khác tính sau vậy. Cậu ấy vẫn ở đó thôi, cũng không chạy đi đâu được, hihi ????.

--------- HẾT CHƯƠNG 6 ---------

Hạnh phúc với mỗi người là khác nhau, có người chỉ cần được ăn uống thoái mái đã thấy hạnh phúc rồi, nhưng cũng có người khi được ở bên cạnh người mình yêu thương thì mới cảm thấy hạnh phúc. Những tình cảm trong sáng, ngây thơ của tuổi học trò luôn khiến chúng ta nhớ mãi, ngày đó chúng ta cũng đã ngây thơ như vậy đấy. Có lẽ trong thâm tâm của Lục Dịch và Kim Hạ đều biết rõ tình cảm giành cho nhau, cũng như tình cảm của đối phương. Nhưng dường như họ vẫn không muốn phá vỡ mọi thứ hiện tại. Trên tình bạn, dưới tình yêu, họ cứ tiếp tục như vậy mà bên nhau. Liệu rằng ngày nào thì sự lơ lửng đó mới tiến thêm một bậc nữa đây? Hãy cùng nhau chờ đợi chương sau nhé!

Truyện convert hay : Ta Là Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện