Nhật Kí 365 Ngày Của Tôi

Hôm Nay Sẽ Là Ngày Cuối Cùng Anh Làm Em Khóc!


trước sau

Advertisement
[NHẬT KÍ 365 NGÀY CỦA TÔI - PHẦN 2]

---------------------------------

CHƯƠNG 8. Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng anh làm em khóc!

- Đi!

- Đi đâu?

- Đến nơi em định tỏ tình

- Anh,… à nhầm…. cậu còn chưa được xuất viện mà.

- Khỏe rồi! Không sao đâu, trốn đi một chút rồi về. Với lại, đừng cố gắng sửa nữa, trong lòng em muốn gọi lắm rồi kìa!

Lục Dịch cùng Kim Hạ quay trở lại nhà hàng Dương Nhạc. Dương Nhạc cũng biết ý, chưa cho dọn dẹp căn phòng đó, vẫn để mọi thứ nguyên như vậy.

- Cậu nhìn đi, tớ đã trang trí rất vất vả đó, mà cuối cùng lại chẳng dùng đến.

- Bong bóng đều là bọn Tiểu Lam giúp em, đồ ăn cũng là do Dương Nhạc nấu, clip của em cũng do Tiểu Hi làm giùm, quay phim cũng là Lan Diệp phụ trách. Em nói xem, em vất cả làm gì?

- Ờ…. làm nhân vật chính! Nhưng mà sao anh biết nhiều vậy, à không phải ,… cậ-u…

- Đừng sửa nữa! Được rồi, vậy để anh xem em cuối cùng đã làm gì cho anh! Mở clip lên đi!

Kim Hạ dù sao cũng đã cất công lên ý tưởng rồi, và cũng bị anh chàng phát hiện luôn rồi, dù bây giờ có chối cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đành cho coi luôn vậy.

Màn hình mở lên, không phải là đoạn clip Kim Hạ nhờ Tiểu Hi làm, đoạn clip Kim Hạ nhờ làm chỉ đơn giản là ảnh riêng của hai người ghép lại thôi, cũng không có gì đặc sắc. Còn đoạn này, bản chất là bộ phim hoạt hình 3D, mô tả lại những khoảnh khắc ngày xưa của hai người.

----------------------------------------------------

[Đoạn clip]

Ngày 1.

- Các em, hôm nay lớp chúng ta có 2 bạn mới chuyển đến. Đây là Viên Kim Hạ, còn đây là Lâm Khả Hân. Các em hãy chào đón hai bạn đi.

- Hoan nghênh, hoan nghênh!!

Ngày 32

- Hôm đó là do tớ sai, là cậu chủ động bảo vệ tớ, là tớ vô ý không chú ý đến vết thương của cậu mà chỉ nghĩ đến Tạ Tiêu, lại còn trách móc cậu nhỏ nhen, cãi nhau với cậu. Tất cả là lỗi của tớ. Cậu muốn mắng tớ, đánh tớ cũng được, tớ sẽ không phản kháng (Kim Hạ)

- Chuyện qua rồi, tớ không để ý đâu.

- Cậu không để ý? Cậu không để ý mà từ hôm đó đến hôm nay nói chuyện với tớ không quá 3 câu, ngoại trừ những lúc cần thiết thì đều xem tớ như là không khí. Cậu như vậy mà là không để ý sao? Tớ thà là cậu cãi nhau với tớ, lớn tiếng với tớ, đánh tớ cũng được, nhưng mà cậu đừng cứ im lặng như vậy, cứ tránh tớ như vậy có được không? Tớ thật sự,… khó chịu lắm.

Ngày 45

- Cậu không sao rồi chứ? (Kim Hạ)

- Ngoài câu nói đó, cậu không còn câu nào khác sao?

- À, xin lỗi…. à không… cảm ơn cậu đã cứu tớ.

- Chỉ một lời cảm ơn là coi như trả xong với người đã hy sinh cánh tay xinh đẹp này để cứu cậu sao?

- Cậu…?? Vậy… cậu muốn thế nào?

- Lấy thân báo đáp.

- …..

- Tớ có thể hỏi cậu một câu không?

- Đừng hỏi!

- Tại sao? Cậu còn không biết tớ sẽ hỏi gì mà.

- Cậu muốn hỏi tại sao tớ lại cứu cậu. Nhưng tớ không muốn trả lời.

- Tại sao? … Cậu thích tớ?

- Bạn bè giúp đỡ nhau không được sao?

- Vậy thì cậu cứ nói là giúp đỡ bạn bè thôi, cần gì phải úp mở như vậy, làm tớ nghĩ cậu thích tớ đó. Nhưng mà nếu cậu thích tớ cũng không có gì lạ đâu, tớ dễ thương như vậy mà.

- Tự luyến!

Ngày 61.

- Tới giờ rồi! Lục Dịch, chúc mừng sinh nhật cậu. Cái này tặng cậu, tớ là người đầu tiên phải không?

- Cậu vì sinh nhật tớ mà thức đến nửa đêm rồi kéo tớ ra đây sao?

- Phải đó, mọi người đều biết sinh nhật cậu rồi, nên tớ phải canh đến 12h mới có thể chắc chắn tớ là người đầu tiên được, …..

Ngày 90.

- Nè, cậu lo cho tớ đúng không? Trả lời tớ đi chứ (Kim Hạ)

- …..

- Cậu thích tớ?

- …..

- Có phải không?

- …..

- Nè, cậu đứng lại, đừng đi nhanh quá.

- ……

- Lục Dịch !!!!

Ngày 100.

- Từ nay về sau, dù là vì ai đi nữa, cũng không được để bản thân bị thương (Lục Dịch)

- Vì cậu cũng không được?

- Không được.

- Vậy tại sao cậu có thể vì tớ mà chắn hết mấy cú đấm hôm đó, vì tớ mà lao lên sân khấu kéo tớ khỏi dàn đèn bị rơi. Cậu có thể vì tớ, mà tại sao tớ không thể vì cậu?

- Tớ khác, cậu khác.

- Khác chỗ nào?

- Tớ là con trai, tớ có cần phải bảo vệ người mà … bảo vệ bạn bè.

Ngày 150

- Cậu hạng 61 (Lục Dịch)

- Làm sao cậu biết??

- Thành tích các tháng trước của cậu lên hàng liên tục, nhưng cậu cũng không có khoe tớ, bây giờ lại phấn khích khoe như vậy, nên chỉ có thể là 61. Trong mắt cậu,… không phải chỉ có tớ thôi sao?

Ngày 300.

- Không sao. Không có gì đáng sợ cả. Có tớ ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu. Trời có sập xuống, tớ cũng đỡ giùm cậu (Lục Dịch)

Ngày 340.

- Cậu thích tớ? (Lục Dịch)

- Dĩ nhiên không phải, tớ ….

- Vậy thì tốt

- Tốt? Ý cậu là gì?

- Không có gì, chỉ là gần đây cậu rất tốt với tớ, làm tớ có hơi sợ.

- Sợ? Tại sao lại sợ? Tớ cũng đâu có ăn thịt cậu.

- Tớ dù sau cũng chỉ coi cậu là bạn thôi, nếu cậu thích tớ, sợ là cậu sẽ phải đơn phương, đau lòng lắm đó.

- Dĩ nhiên rồi, làm sao tớ có thể thích cậu được chứ. Chúng ta là chị em tốt mà.

- Um

Ngày 365.

- Viên Kim Hạ, bắt đầu từ ngày mai, tớ muốn cậu sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc, yêu thương bản thân nhiều hơn. Tớ và mọi người luôn ở bên cạnh cậu

------ [ Hết đoạn clip ] -----

Nước mắt Kim Hạ đã không ngừng rơi từ khi đoạn clip được chiếu.

- Anh,… Cậu làm sao? – Kim Hạ nước mắt chảy dài hỏi Lục Dịch

- Ùm

- Cậu nhớ hết mọi chuyện?

- Chưa bao giờ quên.

Kim Hạ nước mắt cứ không ngừng rơi, vùi đầu vào lòng Lục Dịch che đi những giọt nước mắt, vì cô nàng vốn dĩ không muốn ai nhìn thấy mình khóc mà. Lục Dịch cũng thuận theo, đưa tay lên vừa ôm, vừa xoa đầu cô gái nhỏ.

- Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng anh làm em khóc. Sau này sẽ không để em khóc nữa đâu!

Bĩnh tĩnh lại một chút, Kim Hạ cũng không khóc nữa, ngước đầu lên nhìn Lục Dịch.

- Cậu làm cái này khi nào?

- Khi biết tin em sẽ tỏ tình với anh

- Vậy… ngay từ đầu Tiểu Hi và Lan Diệp đã nói với cậu hết rồi?

- Họ chỉ là muốn tốt cho em mà. Em là con gái, sao có thể để em tỏ tình trước được.

- Biết nói như vậy, mà hoài cũng không chịu tỏ tình!

- Kim Hạ, năm đó, anh sợ sẽ bỏ lỡ thanh xuân của em, nên mới nói ra những lời đau lòng đó với em, làm em buồn suốt mấy năm. Anh xin lỗi!

- ……

- Kim Hạ, 6 năm qua, chưa một ngày nào là anh không nhớ em. Một ngày 24 giờ, sáng mở mắt ra anh đã nhớ đến em, trưa cũng nhớ, đến tối đi ngủ nhắm mắt lại cũng nhớ. Không làm gì cũng nhớ, trong đầu anh lúc đó, chỉ toàn hình bóng của em. Em chính là động lực cho anh cố gắng. Anh đã nghĩ, lúc quay về nhất định sẽ không buông ta em ra, nhưng anh lại sợ, anh sợ showbiz sẽ làm em tổn thương, sợ em thêm nhiều rắc rối, nên anh luôn không dám nói hết lời thật lòng với em. Nhưng mà Kim Hạ, anh yêu em!

- Lúc trước không dám nói, vậy tại sao bây giờ lại nói?

- Bởi vì anh đọc được những tin nhắn này.

Lục Dịch nói xong thì lấy điện thoại ra, những tin nhắn mà ngày đó Kim Hạ thu hồi đều hiện trở lại hết. Những tin nhắn này là do chuyên gia IT - Lam Thanh Huyền phục hồi lại.

------------------------------------------------------------

[Loạt tin nhắn đã bị Kim Hạ thu hồi, và đã được chuyên gia IT Lam Thanh Huyền hồi phục lại]

“Hôm nay là sinh nhật cậu, đã 5 cái sinh nhật rồi, tớ không tặng quà cho cậu được, hôm nay tớ tặng cậu 3 chữ TỚ THÍCH CẬU. 5 năm rồi, tớ cứ nghĩ thời gian sẽ thay đổi tất cả thôi, nhưng hình như cũng chẳng thay đổi gì, tớ vẫn nhớ cậu, tớ vẫn thích cậu, tớ không thể từ bỏ cậu được. Cậu về đi được không? Chỉ cần cậu về, chuyện gì tớ cũng chịu hết.”

“Cảm giác được con gái tỏ tình thế nào? Thích lắm đúng không? Ai như cậu chứ, con trai gì mà mãi không chịu tỏ tình, đã vậy còn bỏ đi suốt mấy năm trời, cậu quay về đi có được không. Tớ nhớ cậu!!”

“Ngày trước, cậu là cả thế giới của tớ, ở bên cạnh tớ, bảo vệ tớ, yêu thương tớ. Lúc đó, có cậu, tớ thật sự không sợ gì cả. Còn bây giờ? Thật ra bây giờ tớ cũng không sợ gì cả, cậu biết tại sao không? Tại vì điều đáng sợ nhất đã xảy ra rồi, bây giờ với tớ không còn gì đáng sợ nữa. Điều tớ sợ nhất chính là mất cậu đó.”

“Lúc còn đi học tớ đã từng nghĩ, không biết tương lai chúng ta sẽ như thế nào đây? Tớ đã tự vẽ lên một bức tranh rất đẹp của hai chúng ta, tớ đã nghĩ đến ngày cậu tỏ tình với tớ, tớ sẽ nói gì; tớ đã nghĩ đến ngày chúng ta công khai mối quan hệ với mọi người, mọi người sẽ nghĩ gì; tớ còn nghĩ đến cảnh chúng ta về chung một nhà, chắc sẽ ngại ngùng lắm. Nhưng tớ lại chưa từng nghĩ đến cảnh của ngày hôm nay, tớ ở đây ngu ngốc nhắn tin với một người có thể không bao giờ nhận được”

“Hôm nay lại đi họp lớp, tớ không muốn đi chút nào, không có cậu thì tớ đi có ý nghĩa gì chứ, tớ thật sự rất nhớ cậu. Cậu về đi có được không, cậu muốn gì tớ cũng chịu hết, xin cậu đấy, đừng cứ im lặng như vậy mà”

“Hôm nay tớ mệt mõi quá, cậu đang ở đây vậy? Tớ muốn nghe giọng cậu. Hơn 5 năm rồi, cậu trừng phạt tớ đủ rồi đó, cậu về đi có được không? Nếu tớ có làm gì sai thì cậu cứ nói thẳng đi, sao lại bỏ đi như vậy chứ”

“Hôm nay đi học, nhìn người ta ôm ôm ấp ấp, mà tớ chỉ nhớ tới cậu thôi. Nếu như cậu không bỏ đi thì chúng ta có khi đã đám cưới luôn rồi”

“Tớ nhớ cậu quá, bây giờ làm gì cũng nhớ cậu! Cậu thật sự hết thương tớ rồi sao?”

“…..”

--------------------------------------------------------------

- Kim Hạ, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không cần phải suy nghĩ nhiều nữa. Anh yêu em, và anh biết em cũng vậy. Cho nên, những chuyện khác dù có thể nào đi nữa, em cũng đừng để tâm nhiều quá. Công việc của anh… có chút phức tạp, có lẽ sẽ khiến em thiệt thòi. Nhưng mà em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em, sẽ không để em khóc nữa đâu.

- Ùm

Lục Dịch đưa tay vuốt tóc cô nàng một cách nhẹ nhàng, khoảnh khắc này, cậu đã hy vọng được làm như vậy từ lâu lắm rồi. Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng mịn kia, Kim Hạ cũng dần dần nhắm đôi mắt lại hưởng thụ. Cả hai cũng đắm chìm trong những mật ngọt của riêng mình.

“Bùm…. Bùm…. Bùm….”

- Chúc mừng, chúc mừng, người có tình cũng đã về với nhau rồi.

Lam Thanh Huyền, Tạ Tiêu, Sầm Phúc, Dương Nhạc, Tiểu Hi, Lan Diệp và cả Tiểu Tinh, đều bước vào, chúc mừng hai người. Sụ xuất hiện đột ngột của mọi người khiến Kim Hạ có chút đỏ mặt. “Người ta còn chưa hôn xong mà!!” - Cả Kim Hạ và Lục Dịch đều nghĩ thầm.

Lúc Lục Dịch gọi điện nhờ Dương Nhạc chuẩn bị lại phòng tiệc, thì Dương Nhạc đã nhanh tay báo cho đồng đội, để đến xem ngôn tình, nên mọi người mới có mặt ở đây lúc này

- Đã nói các cậu đừng tới rồi mà – Lục Dịch nói

- Xin lỗi, khoảnh khắc lịch sử, không thể bỏ lỡ được!!

------------------------------------------------------------

[Nhật kí của Lục Dịch]

Cuối cùng hôm nay cũng xác nhận mối quan hệ. Chúng ta thành đôi rồi! Mèo nhỏ, từ hôm nay em là bạn gái của anh rồi đó, đừng hòng chạy nữa! Từ hôm nay trở đi không còn một mình nữa, sau này em sẽ là số 1 của anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em tử tế, sẽ không để em chịu bất cứ tổn thương nào nữa đâu. Yêu em !

--------------------------------------------------------

[Augenstern Entertainment]

- Được rồi, 2 mặt một lời, hai cậu nói đi, cuối cùng hôm đó đã xảy ra chuyện gì đến nổi đánh nhau như vậy hả?

- Chủ tịch, là tôi sai, là tôi vô ý đẩy Lục Dịch vào tường. Là lỗi của tôi – Phương Thiên Vũ nhanh chóng cướp lời nói

- Được rồi, dừng dừng… cậu đã nói rồi. Lần này tôi muốn nghe từ phía Lục Dịch.

- Chủ tịch, ảnh tôi và cô bác sĩ ở bệnh viện A, là do Phương Thiên Vũ chụp lại rồi bán cho phóng viên, cậu ấy còn giả mạo bạn của chúng tôi, lên mạng đăng bài, bôi nhọ danh dự chúng tôi. Bức ảnh ở bệnh viện có tiền bối Lý Nam Phương, cũng do cậu ta cố ý đăng lên, chưa hết bức ảnh lúc tôi đỡ tiền bối, cũng do cậu ấy chụp rồi đem bán. Hơn nữa, hôm chúng tôi đánh nhau, lúc tôi đập đầu vào tường, không còn tỉnh táo, cậu ấy còn cố ý dùng tay đập đầu tôi vào tường thêm một cái nữa. Cảnh này trên camera không thu được, có lẽ bị cắt rồi.

- Cậu điên rồi đúng không Phương Thiên Vũ? Cậu rãnh rỗi quá không còn gì làm sao? Cảm thấy nhóm chưa đủ nổi tiếng hả?

- Chủ tịch, cậu ta nói dối. Tôi không có làm gì cả, đó chỉ là lời nói một phía của cậu ta thôi. Chủ tịch, ngài phải tin tôi. Là cậu ta ganh ghét tôi, cố ý nói những lời công kích tôi, rồi còn chủ động đánh tôi nữa, nên tôi mới đánh trả một chút thôi. Tôi không có làm gì hết.

- Đủ rồi, dừng lại. Bây giờ hai cậu, mỗi người một lời, tôi làm sao biết tin ai đây?? Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Về phía Lục Dịch, thời gian này cậu hạn chế ra ngoài, cô bạn gái của cậu cũng hạn chế gặp một chút, đề phòng rắc rối. Đợi tôi giải quyết xong xuôi việc này rồi nói tiếp.

- Dạ.

-----------------------------------------------------

[Nhà Lục Dịch]

Thật hư chuyện Lục Dịch đánh Phương Thiên Vũ vẫn chưa được làm sáng tỏ. Dù công ty có thông báo đoạn clip là giả, nhưng một bộ phận dư luận không tin, và vẫn đang lên án Lục Dịch rất nhiều, cho rằng Lục Dịch tính tình giang hồ, thô lỗ, đánh anh em cùng nhóm một cách tàn bạo. Hoạt động của LPL từ đó mà cũng bị đóng băng, hàng loạt nhãn hàng thời trang do Lục Dịch làm đại diện cũng đồng loạt hủy hợp đồng. Đây có thể coi là scandal lớn nhất trong sự nghiệp Lục Dịch từ khi ra mắt đến bây giờ.

“Cậu ta thật quá đáng, lên TV thì nói anh em thân thiết này nọ, cuối cùng sau cánh gà lại đi đánh người ta. Có còn là người không vậy??”

“Tôi đã từng tưởng trong nhóm hai người họ là thân nhau nhất, ai ngờ chỉ là một cú lừa. Giả tạo, tất cả đều giả tạo!!”

“Anh Lục à, sao lại không đi đóng phim nhỉ, diễn kịch giỏi quá mà, trước mặt fan thì anh anh em em, sau lưng fan thì đánh người ta không thương tiếc! Cho 10 điểm diễn xuất nha”

“Tội anh Vũ của em!!”

“Thôi thì LPL hoạt động 2 người thôi là được rồi ạ, đề nghị AGT loại những người có nhân cách xấu ra khỏi nhóm”

“….”

Trong khi Phương Thiên Vũ được mọi người bảo vệ, thì hàng loạt bình luận công kích Lục Dịch không ngừng tăng lên. Công ty bây giờ còn nóng hơn cả lửa, sự thật vẫn chưa điều tra xong, nên vẫn chưa thể đưa ra một lời giải thích rõ ràng và thích đáng cho người hâm mộ. Chưa đầy 1 năm debut, mà sự nghiệp Lục Dịch lại đứng trên bờ vực nguy hiểm như thế này rồi.

Đắm chìm trong mớ bình luận đả kích bản thân, tâm trạng Lục Dịch lúc này thật sự cảm thấy rối bời. Rõ ràng người khác làm sai, mà tất cả hậu quả đều do cậu gánh chịu. Nhập viện cũng là cậu, chịu scandal cũng là cậu, vậy mà người gây ra mọi chuyện lại chẳng bị làm sao. Thật quá bất công mà!

“Cốc… cốc …. cốc….”

- Em vào được không?

- Kim Hạ? Sao em lại ở đây?

- Tiểu Tinh gọi cho em, nói anh cả ngày hôm nay đã không ra khỏi phòng rồi, nên nhờ em đến xem sao!

- Em vào đi.

- Anh không sao chứ? Những chuyện ở trên mạng,… sẽ nhanh kết thúc thôi. Anh đừng suy nghĩ nhiều quá

- Anh ôm em một chút có được không?

- Ùm

Nói rồi, Lục Dịch ôm chầm Kim Hạ vào lòng, hơi ấm của cô lan tỏa khắp trái tim lạnh giá của anh. Ôm người mình yêu vào lòng, giữa lúc cuộc sống hỗn loạn, thật bình yên biết mấy!

Nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng ấy, Kim Hạ đột nhiên lại nhớ về những lời Sầm Phúc nói lúc sáng.

----------------------------------------

- Giữa Lục Dịch và cậu ta có mâu thuẫn gì từ trước sao?

- Cũng không thể nói là mâu thuẫn. Chỉ là lúc trước khi chưa ra mắt, Lục Dịch luôn là người đứng nhất trong các buổi kiểm tra, là sự lựa chọn đầu tiên cho vị trí ra mắt, Lục Dịch lúc nào cũng giỏi, bây giờ lại còn là cây hút fan của nhóm, nên rất được các lãnh đạo của công ty ưu ái, chính vì vậy mà Phương Thiên Vũ ghen tức thôi. Vì Lục Dịch vào công ty sau cậu ta, nên có thể nói Lục Dịch luôn coi cậu ta là tiền bối, nên rất tôn trọng cậu ta. Nhưng là cậu ta lại được nước lấn tới, lấy danh nghĩa tiền bối mà nhiều lần kiếm chuyện với Lục Dịch, dù không trực tiếp phản kháng lại, nhưng với tính cách của cậu ấy, thì … cũng không dễ bị ăn hiếp lắm đâu. Nói tóm lại là từ ngày Lục Dịch xuất hiện, vị thế của cậu ta trong mắt mọi người đều bị Lục Dịch chiếm hết. Vừa đẹp trai, lại tài giỏi nữa, cho nên…. nói thẳng ra là Phương Thiên Vũ rất ghét Lục Dịch. Nhưng ghét của nào trời cho của đó. Cuối cùng hai người họ lại ra mắt chung một nhóm.

------------------------------------------

Những lời nói đó, khiến Kim Hạ có chút đau lòng. Thời gian qua, một mình cậu đã chịu đựng tất cả, không ai bên cạnh. Còn bây giờ, cậu vốn dĩ không làm gì sai, nhưng mọi chuyện lại đổ hết lên người cậu. Cậu cố gắng bao nhiêu năm, bây giờ dường như sắp tan thành mây khói hết rồi. Những suy nghĩ đó khiến Kim Hạ không cầm được nước mắt, những giọt nước mắt cũng nhẹ nhàng lăn xuống, cùng tiếng thút thít nơi khóe mũi.

- Sao em lại khóc? Người nên khóc đáng lẽ là anh chứ! Sao vậy?

Kim Hạ nghe vậy, không những không ngừng khóc, mà còn khóc nhiều hơn. Ít ra những lúc buồn cô còn có thể khóc to hết cỡ, dù có ở giữa đường cũng có thể khóc được, nhưng còn anh? Anh lúc nào cũng đè nén tất cả, để tất cả ở trong lòng, so với khóc, nhìn anh như vậy, cô càng đau lòng hơn.

- Không sao mà! Anh thật sự không sao! Sẽ ổn thôi. Em đừng khóc, anh đã nói sẽ không để em khóc nữa mà, đừng biến anh thành kẻ nói dối chứ! Ngoan, đừng khóc nữa!

- Em không khóc nữa, vậy …. vậy anh khóc đi. Trước mặt em, anh không cần phải chịu đựng gì hết, khóc hết ra sẽ thấy thoải mái hơn.

- Ngốc à, anh thật sự không sao, không đến nổi phải khóc đâu. Chỉ là công việc thôi, không có việc này thì đi làm việc khác, dù sao em cũng quan trọng hơn. Được rồi mà, em xem, khóc lem mascara tùm lum rồi nè, xấu quá đi!

- Anh nói dối, em làm gì có dùng mascara mà lem.

- Được rồi, vui rồi chứ! Không ngờ cũng có ngày em vì anh mà khóc nhiều như vậy.

- Đây cũng đầu phải là lần đầu tiên, nhưng mà …. chẳng lẽ anh chưa từng vì em mà khóc sao?

- ….

- Thật sự không có sao?? Uổng công nước mắt của em vì anh mà rơi nhiều vậy. Thật không công bằng!

- Vậy em nói xem, em khóc vì anh khi nào rồi?

- Lần đầu tiên là lúc lớp 12, anh nói … không thích em, lúc đó em thật sự buồn lắm. Lần thứ 2,3,4,5,6,… thì là lúc 6 năm anh đi, nhiều lúc em nghĩ về khoảng thời gian còn đi học, khiến em nhớ anh nhiều lắm, nên cứ ngồi đó mà khóc. Lần trước, anh tỏ tình em, với cả lần này nữa, có lẽ…. hơn 10 lần rồi.

- Kim Hạ, xi-n …

- Đừng nói xin lỗi, em chỉ kể cho anh nghe thôi, chứ không phải trách anh, hơn nữa cũng không phải là lỗi của anh, lời xin lỗi không nên dễ dàng nói ra đâu.

- Được rồi, vậy thì… cảm ơn em. Cảm ơn em đã chờ anh, cảm ơn em đã luôn tốt với anh như vậy.

- Vậy… anh phải trả ơn cho em rồi!

- Vậy em muốn trả ơn thế nào đây?

- Lấy thân báo đáp!

- ….

- ….

- Viên Kim Hạ, em có biết, bây giờ em đang ở trong phòng của anh, ngồi trên giường của anh, mà lại nói câu này nữa, em có biết …. anh đang nghĩ tới điều gì không?

- À, không không không, không phải như anh nghĩ đâu. Ý em là, sao này anh là của em, phải nghe lời em, không được cãi lời em, ùm… chính là như vậy đó, chỉ là như vậy thôi.

- Ngốc quá, sợ cái gì vậy, anh biết rồi!

Đã gần một tuần trôi qua mà vụ scandal của Lục Dịch vẫn chưa hạ nhiệt.

- Lão Lục, lại có tin hot nữa rồi kìa – Tiểu Lam nhắn với Lục Dịch.

Giữa tâm bão, một đoạn clip nữa lại được đăng lên, thu hút sự chú ý của dư luận.

------ HẾT CHƯƠNG 8 --------

Truyện convert hay : Vạn Nói Long Hoàng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện